Lúc này phong cảnh ở Tiểu Ngô Sơn vô cùng tuyệt đẹp, đây là thời điểm thời tiết đẹp nhất trong năm. Với ánh nắng vàng rực rỡ, núi trời xanh ngắt, cả dòng nước cũng xanh nhưng vẻ đẹp của nó vô cùng kín đáo mà xúc tích cô đọng.
Nhưng thật đáng tiếc, nơi này không phải ai cũng biết mà đến để thưởng thức vẻ đẹp hoang dã của nó.
Lên núi không có con đường chính thức mà chỉ có một con đường rất nhỏ, nhưng cũng chỉ đi đến nửa lưng chừng núi.
Lý Vĩ Tài bước đi theo Tăng Nghị hướng lên trên núi trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ. Vì anh ta không rõ Tăng Nghị gọi anh ta đến đây với mục đích gì, không lẽ chỉ đi hít thở không khí, tán gẫu giải sầu sao? Nhưng Tiểu Phó chủ nhiệm Tăng có chuyện gì phiền lòng đâu? Lúc này khu Công nghiệp cao ngày càng phát triển hơn so với trước. Hồ Khai Văn được đưa đi học tập khó có khả năng quay trở về chủ trì khu công nghệ cao này.
Đang đi tới đột nhiên Tăng Nghị ngừng lại, bước sang một bên vài bước, khom người xuống bên cây thông già tìm kiếm, lấy ra một khối gỗ đen tuyền, hắn gõ nhẹ trên mặt đất cho bùn đất rơi xuống.
Tấm ván gỗ này dài hơn một thước rất nặng, nhưng mục nát rất nhiều, trên mặt bám nhiều rêu xanh, có vẻ bị hỏng khá nhiều, thậm chí còn mọc ra vài cọng nấm.
Tăng Nghị thuận tay nhặt lên một khối đá nhỏ để cạo bề mặt mục nát của miếng gỗ ra.
- Phó chủ nhiệm Tăng, để tôi.
Lý Vĩ Tài tiến lên một bước, hắn đoạt lấy hòn đá nhỏ và tấm ván gỗ cười nói:
- Để tôi, để tôi.
Nói xong, Lý Vĩ Tài liền mang tấm ván gỗ này dựng thẳng dựa vào cây thông già kia, anh ta bắt đầu cào lên. Hắn vô cùng khó hiểu, tại sao Phó chủ nhiệm Tăng lại nhặt một khối tấm gỗ bên đường, không biết là có ý gì đây?
Hắn cào vài cái, tấm ván gỗ hiện ra diện mạo vô cùng mới, Lý Vĩ Tài lúc này mới phát hiện ra trên bề mặt tấm ván gỗ dường như có khắc chữ. Hắn cào nhanh hơn một chút, nhưng rất cẩn thận.
Và thế là anh ta cào miếng gỗ sạch sẽ trông giống như bình thường, bề mặt gỗ hiện ra tuy có bị ăn mòn nhưng chữ viết còn rõ ràng lắm. Lý Vĩ Tài đọc được những dòng chữ trên, thì thầm nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, phía trên mặt có khắc chữ “ Tại-Sơn-Tuyền- Thủy-Thanh “.
Tăng Nghị cười cười nói:
- Thật không uổng công sức tôi bỏ ra, lúc trước khi tôi lên núi hái thuốc, đã nhìn thấy miếng gỗ này một bên đường
Lý Vĩ Tài cười cười gật đầu nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng nhãn lực quả nhiên phi thường, nếu là tôi tuyệt đối không thể nào nhận ra một miếng ván ven đường không ngờ lại có giá trị thế này.
Tăng Nghị tiến lên nhìn quả nhiên trên tấm gỗ có khắc “ Tại sơn tuyền thủy thanh “ thật to, lực bút có chút không tầm thường. Người khắc tấm gỗ này phải là một thợ thủ công có tay nghề cao, với lại tấm gỗ này đã được qua xử lý nếu không để nó trong núi chịu đủ gió mưa, đã sớm hóa thành bùn đất rồi.
- Tại sơn tuyền thủy thanh.
Tăng Nghị cười cười hỏi Lý Vĩ Tài:
- Lý Chủ nhiệm, cậu có biết những lời này có ý nghĩa gì không?
Lý Vĩ Tài lắc lắc đầu, hắn xuất thân là dân khoa học tự nhiên, đối với thơ từ không nghiên cứu gì cả, nên tiện thể nói:
- Tôi tài sơ học thiển nào biết những điều này, vậy Phó chủ nhiệm Tăng hãy nói tôi biết đi.
- Tại sơn tuyền thủy thanh, xuất sơn tuyền thủy trọc).
(Suối còn trong núi suối trong
Suối ra khỏi núi, suối trông đục ngàu.
Tăng Nghị cười nói:
- Đây là câu thơ của nhà thơ nổi tiếng Đỗ Phủ.
Những câu thơ này được trích ra từ bài “ Giai nhân “, rất nhiều người thích mỗi câu khác nhau và đọc khá quen thuộc như “ Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc “ (Một trang quốc sắc tuyệt đời;
Náu thân hiu quạnh ở nơi hang cùng) hoặc là “ Đãn kiến tân nhân tiếu, ná văn cựu nhân khốc “ (Chỉ trông người mới vui cười; Nghe đau tiếng khóc của ai cô phòng). Hai câu thơ này nghe vô cùng đơn độc xa lạ, có thể vì câu thơ này nói trắng ra quá, không có phong tình.
Lý Vĩ Tài đọc nhẩm hai câu thơ này trong lòng có chút xúc động, đây không chỉ miêu tả về giới quan lại mà còn nói về quan trường, làm quan như tiến nhập vào một thế giới đầy nguy hiểm.
Tăng Nghị nhìn tấm ván gỗ nói:
- Không biết tấm biển gỗ này do ai bị đánh rơi ở đây.
Lý Vĩ Tài nói:
- Tôi nghe người ta nói, trên Tiểu Ngô Sơn trước kia có một miếu thờ một đạo sĩ. Nhưng nó bị phá hủy lâu rồi, cũng có khả năng nó ở miếu đó rơi ra.
- Đáng tiếc, không có người trân trọng vật quý thế này.
Tăng Nghị thở dài, lại tiến lên núi đi lễ Phật.
Lý Vĩ Tài ở sau do dự một chút, thầm nghĩ tấm biển này không biết nên làm thế nào bây giờ? Không thể nào mang nó lên núi luôn được cũng không thể cứ như vậy ném đi, huống chi Phó chủ nhiệm Tăng nói nó là miếng gỗ tốt. Ngẫm nghĩ một chút, Lý Vĩ Tài mang tấm gỗ này giấu ven đường để khi nào quay xuống núi sẽ mang nó quay trở về. Hắn sẽ tìm một người thợ giỏi tu bổ lại, không chừng nó là hiện vật của văn hóa khảo cổ.
Trên đỉnh núi có khối đá bằng phẳng, đứng từ trên cao nhìn xuống cực kỳ bao la rộng lớn, có thể nhìn đến phía sau núi, lại cũng có thể nhìn đến núi Nguyệt Nhi, hồ Nguyệt, đưa tầm mắt nhìn ra xa chính là thành phố Vinh Thành.
Lý Vĩ Tài leo đến đỉnh núi mồ hôi vã ra như tắm lại gặp một luồng gió nên cảm giác vô cùng thỏa thích, lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng sảng khoái, hắn nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, nơi này quả đúng vô cùng tuyệt đẹp.
Tăng Nghị gật gật đầu, sau đó hắn chỉ dưới chân núi hỏi:
- Lý Chủ nhiệm, nếu nơi này thực hiện một dự án như hồ Tinh Tinh, anh thấy thế nào?
Lý Vĩ Tài sửng sốt, đầu óc nhanh chóng liên tưởng đến, anh ta thầm nghĩ không biết Tăng Nghị có ý gì? Đang êm đẹp, vì sao lại hỏi chuyện này. Chuyện này căn bản không thể. Khu Tiểu Ngô Sơn này không thuộc khu công nghệ cao. Nó là nơi giao nhau giữa Vinh Thành và thành phố Bạch Dương. Vì nó cách xa nơi nội thành phồn hoa, nhưng thật buồn vì hai bên đều không coi trọng, chính vì thế không ai biết đến địa phương này.
Đột nhiên không hiểu vì sao Phó chủ nhiệm Tăng lại hỏi đến vấn đề này, tùy hứng mà hỏi hay là có ý gì khác?
Lý Vĩ Tài cảm thấy Tăng Nghị có lẽ tùy hứng mà hỏi thôi nhưng lại đúng vào hồ Tinh Tình, liền cười nói:
- Chuyện này không cần phải hỏi, tất nhiên so với hồ Tinh Tinh chắc đẹp hơn rất nhiều rồi.
Lúc này, đương nhiên hắn hạ thấp hồ Tinh Tinh.
Tăng Nghị cười cười, hắn biết Lý Vĩ Tài căn bản không suy nghĩ vào vấn đề, liền truy vấn hỏi:
- Vậy hãy nói lý do xem nào.
- Hả...Việc này...
Lý Vĩ Tài có chút xấu hổ, anh ta chỉ nói theo hứng thú thôi, cần gì lý do nào. Tuy nhiên anh chớp mắt đột nhiên cười nói:
- Lý do này thật ra rất đơn giản, bên này là sông Nguyệt Nhi, bên kia là hồ Tinh Tinh, chỉ cần nghe tên cũng biết nơi nào tốt hơn rồi.
Tăng Nghị cười ha hả thầm nghĩ tên Lý Vĩ Tài thật nhanh trí, tuy nhiên không thể xem đó là lý do được, hắn hỏi:
- Lý Chủ nhiệm, Tiểu Ngô Sơn này thuộc bên nào quản lý?
- Lúc trước ngọn núi này là thuộc về Vinh Thành, cụ thể thuộc về thị trấn Ngô Nam khu Thanh Trì. Sau này ngọn núi thuộc về thành phố Bạch Dương quản lý, cụ thể thuộc về thị trấn Ngô Bắc huyện Trường Thủ.
Lý Vĩ Tài trả lời một cách nghiêm túc, rõ ràng.
Tăng Nghị gật gật đầu nói
- Ai phụ trách hai trấn này, anh nói xem?
Lý Vĩ Tài liền gật đầu cười nói:
- Theo tôi biết, thì là hàng xóm tốt của Khu Công nghiệp cao thôi.
Kỳ thật Lý Vĩ Tài cùng hai người phụ trách này có thể nhận biết khi gặp mặt mà thôi, không thân thuộc gì lắm. Dù sao cấp bậc của anh ta cao hơn hai người phụ trách kia, nhưng không phải là lãnh đạo của đối phương, nên không thể thân nhau với hai người kia được. Nhưng khi nghe Tăng Nghị hỏi vậy hiển nhiên hắn sẽ trả lời nói rất quen thuộc rồi.
- Có chuyện này tôi muốn nhờ anh.
Tăng Nghị nhìn Lý Vĩ Tài nói:
- Cậu hãy thống kê những người có tuổi thọ trên tám mươi mà cậu biết, xem tỉ lệ người trên tám mươi chiếm tỷ lệ bao nhiêu phần trăm dân ở đây, sau đó làm văn kiện báo cáo cho tôi.
Lý Vĩ Tài liền hiểu được Tăng Nghị hỏi chuyện này không phải thuận miệng mà hỏi, có thể có tin tức gì đây. Chỉ có điều hắn không rõ, hắn thống kê số lão nhân này cùng với những lời về kế hoạch của Tăng Nghị có quan hệ gì với nhau. Tuy nhiên hắn vẫn gật đầu nói:
- Chuyện này dễ thôi, đảm bảo tôi sẽ cung cấp đầy đủ cho Phó chủ nhiệm Tăng.
Tăng Nghị gật đầu dặn dò:
- Anh thống kê nhất định phải thật tỉ mỉ, phải đưa ra con số đáng tin cậy, có thể sơ sót nhưng không được làm qua loa.
Lý Vĩ Tài vỗ hai tay vào nhau nói:
- Xin Phó chủ nhiệm Tăng yên tâm, tôi cùng hai người phụ trách này có giao tình rất tốt.
Tăng Nghị liền không nói gì thêm nữa, nhìn xuống chân núi liếc một cái nói:
- Đi, chúng ta mau trở lại văn phòng, kết quả thế nào cậu sớm cho tôi biết.
Lý Vĩ Tài trong lòng đang suy xét, xem ra Phó chủ nhiệm Tăng rất coi trọng chuyện này, không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Nếu thật sự khai thác phát triển thành dự án lớn thì dự án hồ Tinh Tinh càng thêm ảm đạm rồi. Xem như Lý Vĩ Tài không hiểu gì về kinh doanh nhưng anh ta biết nơi bất động sản xa hoa không giống nơi ở bình thường. Nó có thể dùng một kinh phí rất lớn, trước mắt không thể nào tính được. Như vậy nếu sau khi xây dựng xong, dự án này hoạt động mà vẫn không thể thu được lợi nhuận, ít nhất là vốn đã bỏ ra thì xem như đã mất đi một lượng tài sản khổng lồ của dân chúng. Vì vậy một dự án còn chưa xong mà làm thêm dự án thứ hai thì chỉ sợ mất đi càng nhiều.