Khách sạn Khuynh Thành xem như cũng là một nơi khá nổi tiếng ở Vinh Thành, bởi vì tên gọi của nó rất đặc biêt. Cái từ Khuynh Thành này, thường để hình dung về một mỹ nhân, nếu như dùng cho một khách sạn, quả thật rất dễ khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm.
Nhưng cái tên của khách sạn này, cũng có một chút lai lịch. Nghe nói người xây dựng nên khách sạn này, năm đó là một người nổi danh với tài sử dụng dao, có thể nói là danh chấn Vinh Thành, được người xưng là “Nhất đao khuynh thành”. Bởi vậy, sau đó khách sạn lúc được khai trường, người đó liền lấy hai chử “Khuynh Thành” trong đó làm tên gọi của khách sạn, ý chỉ có được mỹ vị có một không hai ở Vinh Thành.
Đối với cái lai lịch này, Tăng Nghị cho tới bây giờ cũng không tin, dù sao ai cũng chưa từng được thấy qua cái gọi là “Nhất đao khuynh thành”, tuy nhiên hương vị của món ăn nơi này, cũng thật là không tồi. Tăng Nghị trước kia cũng đến đây nếm thử vài lần.
Vào cửa, Tăng Nghị gọi một cú cho Băng Lăng, nói cho cô là chính mình đã tới nơi.
- Anh đã tới rồi?
Băng Lăng có hơi chút ngượng ngùng nói:
- Vậy bây giờ tôi sẽ tới ngay đây.
- Không sao, tôi chờ cô.
Tăng Nghị liền cúp máy, phụ nữ đi ra ngoài thường khá là phiền. Mặc quần áo như thế nào, đeo trang sức gì, đều có thể rối rắm hết nửa ngày, nhưng việc này hôm nay cũng không trách được người ta, chủ yếu là chính mình vì muốn thoát khỏi David nên mới tới sớm một chút.
Thật đúng là để cho Tăng Nghị đoán trúng được. Hôm nay Băng Lăng quả thực là muốn đến sớm một chút, cô không muốn bị Tăng Nghị nói ra cái gì tật xấu, nhưng cô cũng muốn có thể để lại một ấn tượng tốt cho Tăng Nghị, bởi vậy riêng vấn đề lựa chọn trang phục cũng đã khiến cô tốn không ít tâm tư.
Tăng Nghị đứng trong đại sảnh của khách sạn Khuynh Thành trầm ngâm một lúc, quyết định, trước cứ tìm một chỗ chờ một lát. Hắn cũng không muốn vội vã vào trong đặt phòng, cũng miễn cho lại gặp phải trường hợp xấu hổ với bọn Vương Bưu, Lỗ Ngọc Long lần nữa.
Ai ngờ vừa mới xoay người ra khách sạn, anh liền nhìn thấy mấy người Vương Bưu đã đi tới.
- Không ngờ lại để Phó chủ nhiệm Tăng tới sớm hơn một bước, cái này cũng thật là xấu hổ quá!
Tiếng cười của Vương Bưu liền vang lên:
- Trong đám bạn học cũ chúng ta đây, hiện tại cấp bậc của Phó chủ nhiệm Tăng đúng là cao nhất đâu.
- Hôm nay chúng ta là bạn học tụ họp, không đàm cái gì cấp bậc.
Lỗ Ngọc Long bồi thêm một câu, sau đó nhìn Vương Bưu nói:
- Hẳn là lấy tình hình hồi đại học để bàn luận mới đúng đi, Chủ nhiệm Vương, năm đó anh là lớp trưởng của chúng ta, lớp rưởng lớn nhất.
Vương Bưu cười ha hả hai tiếng, gã cảm thấy rất hài lòng với cách nói này của Lỗ Ngọc Long. Bởi vì trong cơ chế bình thường, mọi người thường hô một số nhân vật đứng đầu là ban trưởng, nhắc tới bộ máy lãnh đạo, thì có bộ máy cũng sẽ có ban trưởng thôi.
Vương Bưu nhìn tư thế của Tăng Nghị, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, đều đến tận đây rồi, cậu đây là muốn đi đây vậy?
Trên mặt Tăng Nghị chỉ có một nụ cười rất bình tĩnh, nói:
- Nhìn thấy các vị tới rồi, tôi đi ra chào đón mà thôi!
Hiện tại anh nhìn thấy hai vị bạn học của chính mình cũng chỉ có mặt ngoài giả bộ khách sáo mà thôi.
- Nhất định là trong điện thoại Băng Lăng không nói rõ ràng số phòng đã đặt rồi.
Vương Bưu vỗ trán, nói:
- Này cũng phải trách tôi, đáng lẽ tôi nên riêng đánh cú điện thoại tới thông báo cho cậu mới đúng. Đi thôi, chúng ta đều đi vào, ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Lỗ Ngọc Long thầm nghĩ Vương Bưu này một câu xin lỗi cũng đủ độc, tuy rằng gã ở trong lòng cũng đồng ý với cách nói của Vương Bưu, nhất định là Băng đại tiểu thư còn ghi hận Tăng Nghị, cho nên mới cố ý không thông báo cho Tăng Nghị tụ họp ở cái phòng nào. Tên nhóc này tới sớm lại bị vắng vẻ ở đại sảnh khách sạn, chứ không lấy tính cách của hắn, làm sao có khả năng là tới chào đón chúng ta từ ngoài cửa chứ.
- Đúng vậy, nghe Vương lớp trưởng, chúng ta đi vào từ từ nói.
Lỗ Ngọc Long phụ họa một câu, vội vàng đi đẩy cửa thủy tinh của khách sạn ra, nói:
- Đến, mời mọi người vào, lớp trưởng Vương trước mời vào.
Vương Bưu nhìn một chút mọi người, cười nói:
- Tôi đây lớp trưởng vậy không khách sáo rồi.
Nói xong liền dẫn đầu bước đi vào trong.
Sau là đến phu nhân của Vương Bưu, sau đó là phu nhân Lỗ Ngọc Long, đợi đến lúc Tăng Ngị chuẩn bị đi vào, Lỗ Ngọc Long cũng là một phát thả tay khỏi cửa, đuổi theo Vương Bưu.
Tăng Nghị lắc đầu, chính mình đẩy cửa thủy tinh ra rồi đi vào. Bây giờ hắn cùng hai người này đã mâu thuẫn đến cực điểm rồi, có thể nói là ân đoạn nghĩa tuyệt, chẳng qua là hắn cuối cùng vẫn là không thể nào hiểu được, hai người này đối với bản thân hận như vậy, rốt cục là từ đâu mà đến?
Kỳ thật cũng rất đơn giản, người nổi bật thì dễ bị ghét. Hai người này đều cảm thấy là Tăng Nghị không bằng chính mình, kết quả là đột nhiên trong một lúc, lại phát hiện ra rằng một kẻ xuất thân từ bùn lầy tanh tưởi như Tăng nghị, lại có thể lăn lộn được còn tốt hơn so với chính mình, cái này khiến cho trong lòng bọn họ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bất bình. Bọn họ sẽ cảm thấy không phải là do thế đạo bất công, mà ngược lại, sẽ đem sự thù hận đối với sự bất công này chuyển dời tới bản thân Tăng Nghị.
Mọi người thường sẽ không đi so sánh bản thân với những người không có liên quan tới chính mình, nhất là sẽ không so với những người có đẳng cấp cao hơn rất nhiều so với chính mình, bởi vì cái này không thể thể hiện ra được sự ưu việt của bản thân. Con người thích nhất là so đo với những người có cùng trình độ với mình, đặc biệt là có quan hệ khá gần với bản thân. Bởi vậy mới có câu: Tiếu nhân vô, hận nhân hữu. (Chỉ có người hận, ghen ghét với người, mà không có người cười mừng vì người)
Vào trong phòng, Vương Bưu nói:
- Buổi tụ hội ngày hôm nay là do Băng Lăng khởi xướng, tôi thấy vị trí chủ tọa, liền để cho cô ấy ngồi đi!
- Nên vậy, ưu tiên nữ giới.
Lỗ Ngọc Long phụ họa nói, trong đầu thì nghĩ Vương Bưu lần này vỗ mông ngựa không đúng thời điểm, Băng Lăng lại không có mặt ở đây.
Vương Bưu thấy không có ai khác dị nghị, liền nói tiếp:
- Hiện tại Băng Lăng còn chưa tới, vậy chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện đã, đợi cô ấy đến đây, người đủ rồi thì chúng ta hãy bắt đầu đi.
Nói xong, Vương Bưu liền đi trước một bước, ngồi xuống bên cạnh chủ vị, tranh thủ một chỗ cực kỳ thuận lợi, chuẩn bị đợi khi Băng Lăng tới sau sẽ tích cực biểu hiện bản thân một chút, mượn cơ hội này, tăng sâu quan hệ với thiên kim của Bí thư tỉnh ủy.
Lỗ Ngọc Long cũng không chậm chạp bao nhiêu, ngồi xuống nốt một bên còn lại của chủ vị.
Nói thật, Vương Bưu thật sự là không ngờ tới được Băng Lăng sẽ chủ động liên hệ chính mình, đề nghị muốn tổ chức lần tụ hội của bạn học này. Sau khi nhận được cú điện thoại đó, Vương Bưu kích động cả đêm không ngủ được. Gã cân nhắc thật lâu, cảm thấy bữa tiệc tụ hội bạn học ngày hôm nay này tuyệt đối là Hồng Môn yến. Năm đó Tăng Nghị từ chối Băng Lăng, đã khiến cho Băng Lăng đánh mất mặt mũi rất lớn, lấy tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách của Băng Lăng, cái loại thâm cừu đại hận này, sao có thể không báo được.
Vương Bưu liền giả từ bi nhìn Tăng Nghị liếc mắt một cái, thầm nghĩ, thằng nhóc, cậu vẫn còn mặt mũi để đến đây nữa cơ đấy, đợi chút nữa Băng Lăng tới rồi, tôi muốn nhìn thử xem, thằng nhóc cậu sẽ có vẻ mặt như thế nào đây? Không biết có thể hay không quỳ xuống đất khóc rống rồi nước mắt nước mũi rơi đầy đây? Năm đó khi mi từ chối Băng Lăng, chắc cũng không ngờ tới là ông bố của người ta sẽ có số làm quan như vậy đi, một vị Chủ tịch tỉnh của Quân Sơn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, bây giờ lại biến thành Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Giang.
- Ngọc Long!
Vương Bưu gọi tên của Lỗ Ngọc Long, nói:
- Nghe cậu nói thì, gần đây hình như Tăng Nghị gặp phải chút khó khăn đúng không?
Lỗ Ngọc Long trong đầu thầm chửi Vương Bưu thực khốn khiếp, ông đây khi nào thì nói qua mấy lời này, tuy vậy gã vẫn là cười nói:
- Tôi cũng là nghe người khác nói bừa, này chẳng phải Tăng Nghị đang ngồi sẵn đây sao? Lớp trưởng Vương anh cứ hỏi Tăng nghị xem có đúng hay không là được.
Lỗ Ngọc Long là điển hình của một kẻ chỉ biết nhìn vào lợi ích. Lần trước từ chỗ của Quá Tam Lượng biết được bối cảnh của Tăng Nghị sâu, ngay tại chỗ liền cho Vương Bưu một vố lớn, thiếu chút nữa liền ném Vương Bưu lại ven đường. Tuy nhiên thời thế thay đổi, hiện giờ hậu trường vững chắc của Tăng Nghị là Phương Nam Quốc đã đi rồi, mà Vương Bưu có sau lưng là ông chủ Phan Bảo Tấn, cũng là nhân vật đứng thứ hai trong sở y tế, sau lưng lại có tôn đại phật là Băng Hàn Bách. Lỗ Ngọc Long lại hất mặt, đi thân thiết với Vương Bưu.
- Tăng Nghị, có phải có chuyện này hay không?
Vương Bưu hỏi.
Tăng Nghị thẳng thắn gật đầu, nói:
- Coi như đi!
Hắn cũng lười nói thêm, nếu hai người này có thể nhờ vậy mà cảm thấy cao hứng, thoải mái, vậy cứ tạm thời để cho bọn họ cao hứng đi.
Nên!
Xứng đáng!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long, hai người lập tức đều cảm thấy thống khoái vô cùng.
Tên tiểu tử Tăng Nghị này quá càn rỡ rồi, hậu trường đều đã đi, còn không biết đường cụp đuôi làm người, còn dám đi true chọc công tử của Chủ tịch tỉnh, đây không phải là tự đi tìm xui xẻo sao. Thật sự là không biết trời cao đất rộng, không biết cân lượng của bản thân có bao nhiêu nữa.
Lúc này Tăng Nghị xác định vững chắc là xong đời, không còn gì để nghi ngờ nữa.
Một vị Tôn đại công tử, liền đủ để tên tiểu tử Tăng Nghị này uống một bình rồi. Bây giờ lại thêm một vị Băng đại tiểu thư, này thù mới hận cũ thêm cùng một chỗ, công tử của Chủ tịch tỉnh cùng với thiên kim của Bí thư tỉnh ủy phối hợp đánh kép, tiểu tử ngươi cho dù chính là Tôn hầu tử đại náo Thiên cung, cũng phải bị đặt dưới chân núi Ngũ hành, không thể xoay người được.
Khó trách tên tiểu tử này hôm nay lại thành thật như vậy, lông cũng không dám đâm ra một chút.
- Cậu thế này là không đúng rồi!
Vương Bưu nhếch một bên chân sói lên, còn có chút trách cứ Tăng Nghị.
- Có khó khăn, không phải còn có những người bạn học cũ như chúng ta đây sao? Cậu đây là không coi chúng ta là bạn học rồi.
Tăng Nghị cười ha hả nhìn biễu diễn đầy vụng về của Vương Bưu, bạn học như anh loại này, không có cũng thế, nếu là người khác, cũng không có khả năng ngầm làm tay chân, đem tôi từ tổ chuyên gia trong cục y tế đá ra khỏi.
- Đúng vậy, cậu còn những người bạn học như chúng tôi đây.
Lỗ Ngọc Long nhìn Tăng Nghị.
- Lớp trưởng Vương không có phê bình sai, đây là cậu không đúng. Nếu cậu mở lời, chỉ cần có thể giúp được, Ban trưởng Vương còn có thể không giúp sao?
Ngón tay Vương Bưu gõ nhẹ lên mặt bàn:
- Đúng vậy, nếu cậu ở bên Bạch Dương làm việc mà không thấy vui vẻ, liền rõ ràng trở lại sở Y tế làm đi.
Tôi mặc dù ở trong sở Y tế chỉ là một chức Trợ lý nho nhỏ, nhưng cũng coi như có được tín nhiệm cao của lãnh đạo sở, cậu cũng có chút giao tình với Giám đốc sở Phan, tin tưởng rằng tôi chỉ cần nói thêm một chút, Cục trưởng cục Trung y dược vẫn là có thể tranh thủ được cho cậu.
Khoác lác lại không bị đánh thuế, cũng không cần phải thi hành, Vương Bưu tự nhiên là cố gắng mà nhục nhã Tăng Nghị. Gã là trợ lý của Giám đốc sở, bây giờ lại đề nghị Tăng Nghị làm cục trưởng cục Trung y dược, đây không phải rõ ràng là ghê tởm Tăng Nghị sao? Cục trưởng cục trung y dược có cấp bậc tuy rằng cao, nhưng đứng trước mặt trợ lý của Giám đốc sở, căn bản thẳng không nổi thắt lưng.
- Đúng vậy!
Lỗ Ngọc Long làm sao mà không rõ tâm tư của Vương Bưu, đây là ghê tởm người, Tăng Nghị đồng thời đắc tội cả Biệt đại thiếu gia và Băng Lăng, chính gã Vương Bưu cho dù có mười cái lá gan, cũng không dám giúp Tăng Nghị nói chuyện, gã cười nói:
- Tăng Nghị, cậu hãy nghe Lớp trưởng Vương đi, khẳng định là đúng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Băng Lăng đi đến.
- Xin lỗi, tôi đã tới muộn, để mọi người đợi lâu!
- Nào có gì đâu, chúng tôi cũng là mới đến.
Vương Bưu phá lệ tay chân rất lưu loát, vừa lúc đứng lên, đồng thời còn kéo ghế ở vị trí chính là, rất thân sĩ mời nói:
- Băng Lăng, cô ngồi ở đây đi, đây là quyết định của mọi người.
- Đúng vậy!
Lỗ Ngọc Long kích động, cười đến một chút cũng không kín đáo, ánh mắt tràn đầy sự nịnh bợ, lấy lòng nhìn Băng Lăng, đây chính là thiên kim của Bí thư tỉnh ủy đấy.
- Hôm nay là tụ họp bạn học cũ, mọi người không cần gò bó, tùy ý mà ngồi thôi!
Băng Lăng thản nhiên cười, cũng đồng thời đi tới trước mặt Tăng Nghị, nhỏ giọng nói:
- Tôi ngồi ở bên cạnh Tăng Nghị là được.