Thủ Tịch Ngự Y

Chương 304-1: Tiền vốn



Các nhân vật cao cấp trong chính giới quốc nội khi có sự biến động, từ trước đến giờ đều rất cẩn thận cũng như khiêm tốn. Lần này chính là sự biến động cho vị trí cao nhất của tỉnh Nam Giang. Trước đó chuyện này đều không hề có một chút tiếng gió thổi nào truyền ra.

Chỉ khi sự ra đi không quay trở lại của Phương Nam Quốc lộ ra, thì mới khiến cho một bộ phận các cán bộ có trách nhiệm trong ngành nhận ra được ý nghĩa ẩn chứa trong đó. Nhưng ai cũng thật không ngờ, sự điều chỉnh tại tỉnh Nam Giang lại diễn ra đột ngột đến như vậy, và cũng càng không ngờ được tới là, người tiếp nhận chức vụ lại là Băng Hàn Bách tới từ Quân Sơn.

Khi Tăng Nghị đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy liền nhận được điện thoại của Đường Hạo Nhiên.

- Tăng Nghị, nói cho cậu một tin tức cực kỳ tốt đây!

Trong tiếng cười của Đường Hạo Nhiên tràn đầy sự hài lòng:

- Mọi chuyện cuối cùng cũng quyết định xong, là Chủ tịch của tỉnh Chi Xuân.

Tăng Nghị lập tức liền hiểu được rõ Đường Hạo Nhiên đang nói về chức vụ mới mà Phương Nam Quốc được phân bổ, hắn nói:

- Thật tốt quá! Tuyên bố chính thức rồi sao?

- Đã tuyên bố rồi!

Đường Hạo Nhiên gật mạnh đầu, sau đó giọng nói thấp xuống mấy phần, nói:

- Thủ trưởng đã gọi điện thoại cho tôi rồi, cậu không cần phải gọi điện thoại tới để chúc mừng nữa. Ngày mai thủ trưởng sẽ trở lại Nam Giang để tiến hành công việc bàn giao cuối cùng, cậu đi thẳng tới khu nhà thường ủy là được, thủ trưởng còn có lời muốn nói cho cậu.

- Được! Tôi biết rồi!

Tăng Nghị cũng thực sự vui thay cho Phương Nam Quốc. Chuyện này từ khi tiến hành cũng kéo dài đến hơn nửa năm rồi, bây giờ rốt cuộc cũng đã có quyết định cuối cùng.

- Buổi tối tôi phải tới sân bay đón đoàn, vì vậy không thể gặp nhau ngay được!

Đường Hạo Nhiên cố ý giải thích một chút, người mà anh ta phải đi đón chính là Phương Nam Quốc mới từ Chi Xuân quay lại Nam Giang để làm các công việc bàn giao cuối cùng.

- Chờ ngày mai khi gặp mặt, chúng ta sẽ nói tỉ mỉ hơn.

- Được, ngày mai gặp

Tắt điện thoại, Tăng Nghị ổn định lại tâm tình của mình cùng với sắp xếp lại một chút suy nghĩ trong đầu, sau đó, hắn lại đi vào tòa nhà chính phủ thành phố Bạch Dương. Hắn còn phải báo cáo công việc với Chủ tịch thành phố Triệu Chiêm Binh.

Chuyện quan trọng như vậy, Triệu Chiêm Tinh hiện tại hiển nhiên cũng đã nắm được tin tức rồi. Tăng Nghị rất dễ dàng liền gặp được Triệu Chiêm Binh.

Nói thực lòng, Triệu Chiêm Binh không thích Tăng Nghị, bởi vì Tăng Nghị vừa tới Bạch Dương, liền khai trừ thẳng tay “quân sư” của gã, Gia Cát Mưu. Điều này làm cho Triệu Chiêm Binh đã bị mất mặt rất nhiều, uy tín của gã ở trong Thành ủy cũng bị đe dọa mạnh mẽ. Nhưng lúc này, Triệu Chiêm Binh chắc chắn sẽ không thể hiện ra bất cứ một điều gì chứng tỏ gã không vừa lòng với Tăng Nghị.

Phương Nam Quốc tuy rằng là bị điều đi, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở tỉnh Nam Giang này vẫn rất lớn, tất nhiên còn có thể duy trì thêm một đoạn thời gian nữa. Lúc này chính gã mà đi động chạm với Tăng Nghị, vậy chính là bắt buộc Phương Nam Quốc có cơ hội “điều chỉnh” chính gã.

Huống chi lần thuyên chuyển này của Phương Nam Quốc rõ ràng là một cách thăng chức, dựa theo lệ cũ, trở thành Bí thư tỉnh ủy của tỉnh Chi Xuân từ trước đến giờ đều đồng thời được có thêm chức vụ ủy viên bộ chính trị. Đây không chỉ là chuyện nâng thêm một cấp bậc, song song cũng có nghĩa là thời gian chính trị được kéo dài, giống như chức vụ Chủ tịch tỉnh, có thể làm đến 65 tuổi mới về hưu. Nhưng bước vào cấp bậc ủy viên bộ chính trị, chỉ cần sức khỏe cho phép, có thể làm thêm năm năm nữa.

Phương Nam Quốc năm nay năm mươi bảy tuổi. Nói cách khác, ông ta chí ít còn có mười năm sinh hoạt chính trị, sau này nói không chừng còn có thể tiến được thêm một bước nữa. Đây đều là chuyện không thể nói trước được.

Triệu Chiêm Binh cũng là một người được chính trị rèn dũa mỗi ngày. Trước đây gã có thể dễ dàng bỏ qua cho Tăng Nghị, và bây giờ hay sau này cũng có thể như vậy. Nhưng, tiền đề là Tăng Nghị không xâm phạm vào lợi ích chính trị của gã. Gã rất nhiệt tình tiếp đãi Tăng Nghị, nghe xong báo cáo, cũng giống như Liêu Thiên Hoa, nhấn mạnh thành tích mà Tăng Nghị có được, đồng thời cũng cỗ vũ một phen.

Trở lại Ban quản lý, Tăng Nghị mới vừa xuống xe, Lý Vĩ Tài đứng trên tầng liền thấy được, rầm rầm chạy xuống:

- Phó chủ nhiệm Tăng, có tin tức quan trọng phải báo cáo với anh!

Tăng Nghị khoát tay, nói:

- Vào văn phòng nói!

Vào văn phòng, Lý Vĩ Tài liền nói:

- Tin tức vừa tới, chủ tịch Phương Nam Quốc của tỉnh chúng ta được được Trung ương thuyên chuyển tới tỉnh Chi Xuân công tác.

Tăng Nghị sớm đã biết chuyện này rồi, chỉ cười nói:

- Đây quả thực là một tin tức lớn, một chuyện lớn.

Lý Vĩ Tài đợi một lúc, cậu ta muốn nghe ngóng một tin tức bí mật nào đó từ miệng của Tăng Nghị, hoặc là phía trên có chỉ thị hay sắp xếp đặc biệt nào dành cho Tăng Nghị hay không. Nhưng mà cậu ta hoàn toàn thất bại. Tăng Nghị ngồi vào ghế làm việc, uống ngụm nước, sau đó mở tài liệu ở trước mặt ra, bắt đầu công cuộc xem tài liệu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ một biểu cảm nào.

Lý Vĩ Tài cân nhắc lại một lần, không khỏi lại càng thêm bội phục. Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng thật sự là rất có khí phách, chỉ riêng tính cách không quan tâm chuyện hơn thua, thái độ ung dung bình tĩnh, là chính cậu ta đã không thể có được rồi, mà nếu là đổi thành cậu ta thì lúc này đâu còn tâm tình đâu mà làm việc.

- Phó chủ nhiệm Tăng, vậy tôi đi làm việc đây!

Lý Vĩ Tài nói.

Tăng Nghị ngẩng đầu, nói:

- Đúng rồi, Phó chủ nhiệm Lý, anh cũng thông báo cho các thành viên trong ban đang nghỉ ở nhà, hai ngày tới nếu như không phải tình huống bắt buộc, vậy không cần ra ngoài, trên tỉnh ủy có khả năng sẽ có chỉ thị mới nhất.

- Vâng, tôi bây giờ sẽ đi thông báo luôn!

Lỹ Vĩ Tài ra khỏi phòng, chuyện biến động trên tỉnh ủy là một chuyện lớn, bên trên chắc chắn sẽ có chỉ thị mới, khả năng chỉ trong vòng hai ngày này mà thôi.

Ngày hôm sau, Tăng Nghị đến trụ sở tỉnh ủy, cùng bình thường giống nhau, cảnh vệ kiểm tra thẻ căn cước của hắn xong liền cho đi, nhưng trong đầu Tăng Nghị hiểu rõ, đây có lẻ là lần cuối cùng hắn còn có thể ra vào chỗ này thoải mái. Lần sau quay lại, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy rồi. Cho dù đến thì hắn cũng không biết nên tới chào hỏi ai nữa.

Tới tâng một phòng của Phương Nam Quốc, khi đi vào, hắn liền gặp mấy nhân viên đang giúp đỡ thu dọn đồ đạc.

- Tăng Nghị tới đấy à!

Phùng Ngọc Cầm đang đứng trong phòng khách suy nghĩ xem còn có cái gì cần phải mang đi không, vừa nhìn thấy Tăng Nghị, trên mặt bà liền xuất hiện nụ cười.

- Cô Phùng!

Tăng Nghị cười bước tới, hai tay chắp một chắp, có ý chúc mừng Phương Nam Quốc được lên chức.

Phùng Ngọc Cầm hơi gật đầu, cười nói:

- Cháu tới vừa đúng lúc, nếu không cô cũng đang định đi gọi điện thoại cho cậu rồi.

- Cháu biết cô Phùng phải rời khỏi Nam Giang, trong lòng chắc chắn sẽ lưu luyến cháu mà, bởi vậy cháu không dám chờ cô triệu tập, chính cháu liền trước tới rồi.

Tăng Nghị cười.

Phùng Ngọc Cầm bị Tăng Nghị nói trúng suy nghĩ, nói:

- Đúng vậy, ở đây bao nhiều năm rồi, bây giờ nói đi là đi, thật sự là có chút lưu luyến.

Nói xong, trên khuôn mặt Phùng Ngọc Cầm xuất hiện một tia buồn bã, nhưng cũng chỉ là thoáng qua liền biến mất, bà lại nói:

- Mấy năm nay đi theo lão Phương điều động qua lại, cô cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Cô lúc này chỉ lo lắng cho cháu nữa thôi, sau này chỉ còn một mình cháu ở lại Nam Giang rồi.

Năm ngoái, Phương Nam Quốc bảo Tăng Nghị chuẩn bị các tài liệu tham khảo về việc xây dựng trại an dưỡng, Tăng Nghị cũng đã đoán trước được chính hắn có thể là phải ở lại Nam Giang mà không phải giống như lời mà Đường Hạo Nhiên đã nói là rời khỏi Nam Giang. Bây giờ Phùng Ngọc Cầm nói ra, chẳng qua là chính thức khẳng định sự thật mà thôi.

Tăng Nghị đáp lời:

- Cô Phùng không cần lo lắng cho cháu, mấy năm nay cháu vẫn một mình suốt, sớm thành thói quen rồi, nhưng thật ra bên chú Phương không thể thiếu người chăm lo được. Một khi chú ấy mà bắt đầu làm việc là khó mà ngừng lại được.

Phùng Ngọc Cầm nghe Tăng Nghị nói vậy, sự sầu não ở trên mặt càng khó mà tan biến được, trong lòng bà có thể bỏ lại Nam Giang, nhưng bà thực sự lo lắng cho Tăng Nghị một mình ở lại Nam Giang, nhưng mà chuyện này Phương Nam Quốc đã quyết định chắc chắn rồi, bà cũng không tiện mở miệng nói lại.

- Về sau phải thường xuyên tới Chi Xuân, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho cô biết.

Tăng Nghị gật đầu, cười nói:

- Chỉ cần có cơ hội, cháu nhất định sẽ tới Chi Xuân thăm cô. Bây giờ giao thông rất thuận tiện.

Đang nói chuyện thì có nhân viên công tác từ trên lầu xuống, nâng theo một cái thùng. Cái thùng có vẻ khá nặng, người nhân viên đó nâng cũng rất cố sức.

Tăng Nghị liền xắn tay áo nói:

- Để cháu đi giúp một tay, xem có gì cần hỗ trợ không.

Lúc này có một người đứng bên cạnh trước một bước tới ngăn lại Tăng Nghị, cười nói:

- Không cần, không cần. Để tôi làm cho.

Người nọ là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Chi Xuân, kiêm Chánh văn phòng tỉnh ủy, là Lưu Vĩnh Hóa. Hiện giờ Phương Nam Quốc đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh tủy Chi Xuân, chính là lãnh đạo trực tiếp của Lưu Vĩnh Hóa. Phương Nam Quốc quay về hoàn thành nốt công tác bàn giao, Lưu Vĩnh Hóa vốn dĩ không cần phải đi theo, chỉ cần ở lại tại tỉnh ủy bên đó phái một phó chủ nhiệm tới giúp đỡ Phương Nam Quốc xử lý công việc thu dọn văn phòng một chút là được. Nhưng Lưu Vĩnh Hóa muốn lưu một ấn tượng tốt trước mặt thủ trưởng mới của mình, bởi vậy cố ý mang theo hai nhân viên tự mình tới một chuyến.

Bình thường thì tất cả những việc ăn mặc ngủ nghỉ ở Tỉnh ủy đều có người chuyên môn lo liệu, những đồ cá nhân thực sự cũng không có nhiều lắm, bởi vậy cũng không có gì cần mang đi mấy. Lưu Vĩnh Hóa đứng trong phòng khách, chỉ đạo nhân viên đóng gói khiêng đi. Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Tăng Nghị và Phùng Ngọc Cầm, người này cũng đều nghe được rõ ràng, trong đầu suy nghĩ địa vị của người thanh niên này ở trong mắt của phu nhân thủ trưởng, cũng có trọng lượng không nhẹ, cũng không biết có bối cảnh như thế nào nữa.

Đợi đến khi Tăng Nghị muốn xắn tay vào giúp đỡ, Lưu Vĩnh Hóa cũng không đứng yên được nữa, vội vàng đi lên ngăn cản.

- Lão Lưu, không sao đâu! Tăng Nghị cũng không phải là người ngoài, nếu cậu ta muốn giúp thì cứ để cậu ta giúp một tay.

Phùng Ngọc Cầm lúc này nói ra.

- Thế này thì thật ngại quá.

Lưu Vĩnh Hóa cười ha hả khách sáo.

Tăng Nghị nói:

- Tôi tới chính là để giúp đỡ, mấy chuyện cần sức khỏe như thế này, nhất định là tôi phải làm rồi.

- Vất vả, vẩt vả rồi. Thật là làm phiền cậu quá!

Lưu Vĩnh Hóa cũng không ngăn cản nữa, cùng Tăng Nghị dọn dẹp, bê cái thùng đặt gọn vào trong góc phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv