Vưu Chấn Á nhanh chân bước đến, hướng Tôn Văn Kiệt đưa tay nhiệt tình nói:
- Đi đường vất vả rồi.
- Đồng chí Chấn Á đang ở đây à.
Tôn Văn Kiệt đưa tay ra bắt một cách qua loa rồi lại nhanh chóng thu tay về.
- Văn phòng Tỉnh Ủy phái tôi đi công tác, buổi sáng tôi ra ngoài giải quyết công việc, cũng không biết Chủ tịch tỉnh Tôn đến đây. Nếu biết tôi đã ra sân bay đón ngài rồi.
Vưu Chấn Á vội vàng giải thích.
Tôn Văn Kiệt khoát tay, đưa tầm nhìn hướng đến phía Tăng Nghị. Ông dừng lại hai giây rồi cất bước đi vào trong văn phòng Thủ đô, vừa đi vừa hỏi:
- Mọi chuyện lúc này có được thuận lợi không?
- Rất thuận lợi, mọi chuyện đều như mong muốn cả, định chiều nay sẽ trở về Nam Giang.
Vưu Chấn Á nói.
Tôn Văn Kiệt xoa xoa cằm nói:
- Thuận lợi là tốt rồi, đồng chí Chấn Á vất vả quá.
Đưa Tôn Văn Kiệt đến văn phòng, Vưu Chấn Á cùng nhân viên văn phòng Thủ đô hàn huyên vài câu. Sau đó Vưu Chấn Á xin cáo từ, tránh quấy rầy, để Tôn Văn Kiệt nghỉ ngơi.
Ra cửa, Lưu Sinh đang đứng bên hành lang hỏi:
- Phó Bí thư Vưu hôm nay trở về Nam Giang sao? Tôi lập tức đi chuẩn bị cho ngài.
- Vừa rồi đã báo cáo qua.
Vưu Chấn Á nói.
Lưu Sinh lại hỏi Tăng Nghị:
- Đồng chí Tăng cũng về cùng sao?
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Đúng, tôi cùng Phó Bí thư cùng nhau về Nam Giang.
Tăng Nghị ra đi lần này cũng khá lâu rồi, nhưng sau khi trở về sợ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, có thể phải tập trung công tác.
Lưu Sinh đành thôi không hỏi gì cả, cùng hai người bước xuống lầu, tiếp đó lại bố trí xe.
Buổi chiều trở lại Nam Giang còn có xe của văn phòng Tỉnh ủy chờ sẵn. Thấy khoảng cách đến giờ tan tầm còn một khoảng thời gian nữa, Vưu Chấn Á nói:
- Tăng Nghị này, thời gian còn nhiều cậu cùng tôi đến Tỉnh ủy nhé, lấy kết quả thu được, làm báo cáo luôn.
Tăng Nghị cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy Phương Nam Quốc nên liền đồng ý. Hắn dặn dò Từ Lực mang hành lý của mình đến biệt thự của Vi Hướng Nam.
- Thư ký Đường, lúc này Bí thư Phương có rảnh không?
Đến cửa phòng Đường Hạo Nhiên, Vưu Chấn Á gõ cửa.
Đường Hạo Nhiên ngẩn đầu lên nhìn thấy Vưu Chấn Á liền vội vàng đứng lên, rời khỏi bàn làm việc, khuôn mặt tươi cười đón chào:
- Phó bí thư Vưu đã trở lại? Vất vả, thật vất vả cho ngài. Mời ngài ngồi, tôi qua bên đó xem thử.
Lại nhìn đến Tăng Nghị, Đường Hạo Nhiên cười ngầm hiểu. Sau đó gõ cửa phòng trong rồi đẩy cửa bước vào, một lát sau lại đi ra thông báo nói:
- Bí thư Phương cho mời hai vị vào.
Bước vào cửa, Phương Nam Quốc đang đứng dọc bên cửa sổ, trên tay đang cầm chén trà thưởng thức, lại tưới vào chậu hoa trên cửa sổ.
- Đồng chí Chấn Á đã quay lại đấy à?
Phương Nam Quốc đưa tay ra hiệu Vưu Chấn Á ngồi rồi nói:
- Sao không về nhà nghỉ ngơi, ngày mai đi làm cũng chưa muộn?
- Bí thư Phương cũng không phải đã hết giờ làm việc sao?
Vưu Chấn Á cười cười nói:
- Trong lòng tôi không dấu được chuyện, mà nhất là chuyện vui. Cho nên khi xuống máy bay liền vội vàng đến báo tin.
- Ngồi xuống, ngồi xuống đi.
Phương Nam Quốc cầm tách trà, cười ha hả nói:
- Tăng Nghị cũng ngồi đi.
Vưu Chấn Á lúc này tâm trạng vô cùng vui vẻ, nói:
- Bí thư Phương, Kiều lão đã hứa sẽ ở lại đây chủ trì nghi thức khánh thành nhà lưu niệm. Ở văn phòng Trung ương, đồng chí Cục cán bộ lão thành sau khi nghe chúng ta báo cáo, cũng có ý muốn đến khảo sát thực tế.
- Tốt lắm!
Phương Nam Quốc cười ha hả nói:
- Đồng chí Chấn Á giải quyết công việc là tôi an tâm nhất, vất vả cho anh quá.
- Không vất vả đâu.
Vưu Chấn Á khoát tay nói:
- Nếu vất vả thì đồng chí Tăng mới là vất vả nhất. Còn tôi chỉ chay qua chạy lại liên lạc mà thôi.
Phương Nam Quốc gật đầu, ở trước mặt Vưu Chấn Á ông ta không muốn khen Tăng Nghị nên nói:
- Kiều lão và đồng chí Cục cán bộ có ý muốn đến Nam Giang, đây là bước ngoặt khởi đầu tốt, nhưng những chuyện tiếp theo còn có nhiều gánh nặng vô cùng, đồng chí Chấn Á còn phải tiếp tục làm chuyện này.
- Tôi nhất định lên kế hoạch thật cẩn thận tỉ mỉ, còn phải chuẩn bị rất nhiều để làm tốt công tác tiếp đãi.
Vưu Chấn Á bày tỏ suy nghĩ, lại nói:
- Để làm tốt công tác này, tôi xin tiến cử ngài một người rất có khả năng.
Vưu Chấn Á vừa dứt lời liền đưa mắt nhìn Tăng Nghị. Năm trước, Kiều Văn Đức muốn đến Nam Giang, Tăng Nghị phụ trách sắp xếp chỗ ở. Không ngờ làm cho Tần Nhất Thuyền người theo Kiều Văn Đức nhiều năm vô cùng hài lòng. Điều này tạo ấn tượng rất lớn với Vưu Chấn Á.
Phương Nam Quốc cười nói:
- Đồng chí Chấn Á phụ trách toàn bộ, Tăng Nghị sẽ phối hợp giúp đỡ.
Vưu Chấn Á lúc này đã thỏa nguyện. Ông ta đem công tác đã được khai triển ở Thủ đô báo cáo sơ qua với Phương Nam Quốc, sau đó đứng dậy cáo từ. Đã quá giờ tan tầm, ông ta không dám làm mất quá nhiều thời gian Phương Nam Quốc nghỉ ngơi.
- Tăng Nghị ở lại một chút, tôi có một chuyện muốn hỏi.
Phương Nam Quốc để Vưu Chấn Á ra ngoài, nhưng giữ Tăng Nghị lại.
Tăng Nghị biết Phương Nam Quốc muốn hỏi chuyện vì sao lại có được kết quả như thế! Hắn liền mang chuyện Kiều Văn Đức ngã bệnh như thế nào kể ra một ít.
Phương Nam Quốc không ngờ lại có chuyện như vậy, thầm nghĩ vận khí này của Tăng Nghị là may mắn hay là phá hư nữa. Chữa bệnh cho lãnh đạo, phiêu lưu và kỳ ngộ luôn song song tồn tại, nhất là người không nằm trong tổ chuyên trách chữa bệnh như Tăng Nghị.
Ngồi trên ghế suy nghĩ một lát, Phương Nam Quốc hỏi:
- Chuyện này cậu thấy thế nào?
Tăng Nghị có phần không rõ nói:
- Ngài nói về mặt nào?
Phương Nam Quốc cười thầm, thầm nghĩ chính mình sao lại hỏi Tăng Nghị về vấn đề này. Với trình độ của Tăng Nghị sợ khó nói ra được Kiều Văn Đức đên Nam Giang dưỡng lão có lợi ích gì, chỉ nhân tiện hỏi:
- Cậu cứ nói thoải mái, nghĩ sao nói vậy.
Tăng Nghị cười cười nói:
- Nói đến chuyện Kiều lão đến Nam Giang, vẫn nên thiết lập căn cứ bảo vệ sức khỏe. Chuyện này đối với Nam Giang mà nói đều là chuyện tốt. Nhưng chỉ có điều đạt tới trình độ nào thì còn cần nhìn vào thao tác.
Phương Nam Quốc thản nhiên cười, gật đầu cổ vũ Tăng Nghị tiếp tục nói.
- Lần này tôi đến Thủ đô, cũng có đến một trại an dưỡng của khu suối nước nóng nổi tiếng. Tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy đã giúp tôi có một chút cảm động và nảy sinh được ý tưởng.
Tăng Nghị ngưng lại để xem phản ứng của Phương Nam Quốc, nhưng không thấy phản ứng gì cả nên nói tiếp:
- Trại an dưỡng này cùng với suối nước nóng hầu hết đều thuộc quyền sở hữu của các Bộ và Ủy ban Trung ương ở thủ đô. Nơi tọa lạc của suối nước nóng này là nơi tập trung nhiều tài nguyên chất lượng nhất. Nhưng tiền lời thu vào gần như lại bằng không, không hề vì địa phương mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Phương Nam Quốc biết Tăng Nghị muốn nói điều gì. Những chuyện như thế này đối với trong nước cũng là một hiện tượng lạ.
Phương Nam Quốc chưa từng đến trại an dưỡng ở suối nước nóng như Tăng Nghị nhưng ông đã đi đến con sông nổi tiếng là Thủy Bạch Sa. Dọc theo tuyến đường đều là các trại an dưỡng. Nhưng để lập ra một trại an dưỡng mà lại không có cống hiến gì cho nền kinh tế địa phương, nó thậm chí sẽ trở thành vật cản trở cho sự phát triển của địa phương.
Những loại viện điều dưỡng này đều thuộc về các Bộ và Ủy ban Trung ương ở thủ doo6. Người phụ trách Viện điều dưỡng này thấp nhất là cán bộ cấp Cục trưởng. Còn nhân vật số một của đơn vị Thuế vụ, Công thương, Du lịch chỉ mới có cấp Trưởng phòng. Họ nào dám có đảm lược đến các viện an dưỡng này để phối hợp công tác chính phủ.
Như vậy, Viện điều dưỡng này kinh doanh như thế nào, tránh nhiều tránh ít thì cũng không quan hệ với chính quyền địa phương. Lại càng không thể giao ra một phân tiền thuế. Nếu lý luận, đối phương một câu chúng ta là người của cơ quan, không buôn bán ra bên ngoài thì liền đem mọi chuyện gạt qua một bên.
Nhưng muốn lập nên Viện an dưỡng, nhất định phải chọn nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu mát mẻ phù hợp với mọi người. Mà nói về phong cảnh kỳ thật chính là một nơi có tài nguyên chất lượng tốt. Viện an dưỡng chiếm một nơi có tài nguyên chất lượng tốt nhưng lại không đóng góp gì cho nền kinh tế địa phương, khiến cho chính quyền bản địa không khỏi thở dài, cảm thấy đó là một chuyện đáng hối hận nhất.
- Cậu nói nên giải quyết như thế nào?
Phương Nam Quốc hỏi
- Tôi cảm thấy không thể làm trại an dưỡng như làm một loại tài nguyên về chính trị, mà thật ra nó là một loại tài nguyên của xã hội.
Tăng Nghị cười nói tiếp:
- Nếu là tài nguyên của xã hội, chính phủ nước ta trước tiên phải tiến hành quy hoạch chung. Có như vậy tài nguyên công mới không bị lãng phí.
Phương Nam Quốc cười nói:
- Có thể hiểu như vậy, suy xét vấn đề mấu chốt, thì chúng ta coi như tiến nhập vào xã hội kinh doanh. Vì người lãnh đạo kỳ thật chính là người kinh doanh.
- Chỉ có điều làm kinh doanh tốt không phải là một chuyện dễ dàng.
Tăng Nghị cũng cười nói.
Phương Nam Quốc đưa tay ngăn lại nói:
- Việc này hãy bàn bạc với Vưu Chấn Á, giờ tôi phải về đã. Gặp chuyện may mắn hôm nay ăn cơm chiều sẽ ngon đây.
Phương Nam Quốc đứng lên khỏi ghế salon, chỉnh tề quần áo một chút sau đó hướng ra ngoài bước đi.
Tăng Nghị cười ha hả nhanh chóng bước ra sau.
Nếu là một năm trước, Tăng Nghị sẽ không nói ra lời này. Khi đó, tỉnh Nam Giang muốn xây dựng căn cứ bào vệ sức khỏe, hắn cũng có tham gia. Hắn lúc đó chỉ muốn như thế nào để xây dựng căn cứ cho tốt. Hiện tại hắn đã suy nghĩ tích cực hơn rất nhiều, dần dần thích ứng với hoàn cảnh của mình trong thể chế.