Trong giới y thuật trong nước, một bác sĩ trẻ tuổi khi chữa bệnh mà bệnh cứ tái lại hoài thì cơ bản đều cho rằng đó là “ngẫu nhiên”. Còn đối với các bác sĩ lớn tuổi chính là trị hỏng rồi, cũng không còn lòng dạ nào chữa lại nữa. Đương nhiên, nếu anh có thể dựa vào một tiền bối danh gia hiển hách nhắc tới anh, thì kinh nghiệm lý lịch cùng tuổi tác là không thành vấn đề.
Tăng Nghị thứ nhất không có sư thừa tông phái; thứ hai là tuổi còn quá trẻ; thứ ba những người đang ngồi đây đều là Tây y. Người ta vừa nhìn thấy cái hòm thuốc trong tay của hắn thì cũng không thể nào nguyện ý cùng hắn nhiều lời. Nếu không phải lần này người bị bệnh thân phận không tầm thường, hôm nay rất có khả năng đá văng Tăng Nghị ra khỏi chỗ này.
- Bệnh tình cơ bản là như vầy!
Một vị chuyên gia hơn năm mươi tuổi của tổ chữa bệnh, sắc mặt hồng hào, xem ra là nhân vật tổ trưởng hay sao đó, nói:
- Người bệnh bắt đầu từ một tháng trước đã mắc bệnh kén ăn. Không thích ăn cái gì, thậm chí ngửi mùi vị thức ăn đã bắt đầu nôn mửa. Sau này lại phát triển đến nỗi không thể ngủ. Tình huống khá phức tạp, kéo dài trong một thời gian.
- Đây là bệnh án, cậu có thể tìm hiểu trước một chút. Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau khám, và tập trung thảo luận lại một lần, cậu thấy thế nào?
Tăng Nghị gật đầu:
- Được, tôi sẽ xem bệnh án trước sau đó sẽ quan sát tình huống cụ thể của người bệnh.
Tổ trưởng liền đem bệnh án đưa qua trước mặt Tăng Nghị:
- Có cái gì đặc biệt cần hiểu biết thì có thể hỏi tôi.
Nếu là người bình thường, trên bệnh án sẽ ghi chép lại những căn bệnh nghiêm trọng mà người bệnh trước đây từng mắc phải, cùng với tình trạng sức khỏe hàng ngày, gia tộc bệnh sử…Nhưng đối với nhân vật như Kiều Văn Đức thì cũng chỉ có thể là “nhất bệnh nhất án”, tuyệt không cho phép thầy thuốc tùy ý lật xem những bệnh án trước đây của Kiều Văn Đức. Chỉ khi nào thầy thuốc không thể xác định tình huống của bệnh, cảm thấy có thể là do nguyên nhân nào đó gây nên và cần có căn cứ thì lúc đó mới được lật xem bệnh án trước kia.
Cho dù là tổ chuyên gia chữa bệnh cho Kiều Văn Đức cũng chỉ có Tổ trưởng, Phó tổ trưởng mới có quyền hạn xem tất cả bệnh án của Kiều Văn Đức. Còn các thầy thuốc khác thì không có cái quyền này.
Tăng Nghị là lâm thời mời đến, có thể cho hắn xem bệnh án cũng đã là quá lắm rồi. Còn về phần bệnh án trước đây, Tăng Nghị cũng chỉ có thể hỏi, chứ không thể xem.
Không riêng gì lần này, Tăng Nghị đối với tổ chuyên gia chữa bệnh cho Địch lão thì cũng phải bị Tổ trưởng của tổ can thiệp vào. Mặc dù có Địch lão trao quyền nhưng cũng chỉ có thể hỏi, chứ không thể xem. Tất cả những trị liệu Đông Tây y đều không thể cho Tăng Nghị nhìn đến. Đây là quy định, trừ phi Tăng Nghị đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ khám bệnh cho Địch lão.
Cho nên, Tăng Nghị cũng không hỏi nhiều, trước tĩnh tâm xem cẩn thận bệnh án của Kiều Văn Đức, xem có thể tìm ra được một tia manh mối nào hay không?
Đối với bệnh án bên Tây y, Tăng Nghị rất là tôn sùng. Từ một giây phút đầu tiên người bệnh bắt đầu tiếp nhận trị liệu, tất cả các tư liệu bao gồm thầy thuốc quan sát, kết quả thiết bị kiểm tra, chẩn đoán và phỏng đoán về bệnh tình của thầy thuốc, kết luận và chế định phương án chữa bệnh, tất cả đều ghi chép tỉ mỉ trong hồ sơ, có thể cho thấy bất luận một thầy thuốc mới ra trường nào cũng có thể biết được rõ ràng toàn bộ quá trình cùng với phương án trị liệu của thầy thuốc trước.
Trung y trước kia cũng có bệnh án. Chẳng những là có bệnh án mà còn có “chúc từ”.”Chúc từ” này không phải là chỉ giả thần giả quỷ, làm ra vẻ huyền bí.
“Chúc” là nói; “Từ” là nói ra nguyên do, ý nói là thầy thuốc phải nói cho người bệnh biết nguyên nhân sinh bệnh là gì, khiến người bệnh trong lòng được hiểu rõ. Đáng tiếc, sau này không còn có thầy thuốc nào kiên trì làm nữa, bởi vì sợ hãi tranh cãi chữa bệnh, qua loa kê một phương thuốc đưa cho người bệnh, cũng không nói rõ phương thuốc có công dụng gì. Thậm chí ngay cả ký tên cũng không dám.
Trong nước, hiện tại cũng có một số bác sĩ Tây y, bởi vì sợ hãi tranh cãi chữa bệnh cũng sẽ ở trong bệnh án phá rối, viết chữ như ma chê quỷ hờn đọc chẳng ra, sợ người bệnh sẽ nhận ra mình viết cái gì. Nhưng cũng may viết bệnh án là một quy cũ, nên đành phải kiên trì.
Tăng Nghị trong lúc xem bệnh án, lại có một người đi theo nhân viên công tác bước đến. Hóa ra là một ông cụ râu tóc bạc trắng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam, trong tay mang theo một bao công văn kiểu cũ, trên đầu đội một cái mũ. Bên ngoài cái áo Tôn Trung Sơn còn cắm một cây bút máy, hoàn toàn chính là phần tử trí thức thời kỳ lạc hậu.
- Cố lão đã đến, mau mời ngồi.
Tần Nhất Thuyền đứng lên, nhường lại vị trí của mình cho ông cụ.
- Chủ nhiệm Tần cứ ngồi đi.
Ông cụ mỉm cười, liên tục khiêm nhường, nhưng khi Tần Nhất Thuyền đứng lên nhường ghế, ông ta vẫn ngồi xuống, xin lỗi nói:
- Tôi là người đến muộn nhất? Thật sự là ngại quá! Hôm nay sáng sớm đã có nhiệm vụ công tác phải làm.
- Có thể hiểu mà, có thể hiểu mà.
Tần Nhất Thuyền cười, rót cho ông cụ một ly nước, đặt trước mặt Cố lão nói:
- Trời lạnh như thế này mà còn phải làm phiền Cố lão đi một chuyến. Thật sự là vất vả.
- Chức trách mà thôi. Chỉ là giơ tay lao động, cũng không tài cán gì. Không thể vì Kiều lão giải trừ ốm đau, tôi trong lòng cảm thấy rất hỗ thẹn.
Ông cụ khoát tay, sờ thấy hộp thuốc lá, vừa ngoảnh lại, thấy còn có Tăng Nghị trong phòng, liền nói:
- Vị này chính là thầy thuốc mới tới?
- Vãn bối Tăng Nghị, nhận lời mời của Trưởng phòng Mạnh, đến đây thử một lần.
Tăng Nghị cười, đứng lên chào hỏi ông cụ.
Ông cụ có chút khó hiểu, thấy dưới chân của Tăng Nghị là một cái hòm y, hẳn là Trung y chính tông, như thế nào lại xem bệnh án của Tây y. Ông ta nhất thời có chút không hiểu, liền mở bao công văn của mình, từ bên trong lấy ra một bệnh án, nói:
- Nơi này tôi cũng có bệnh án do tôi viết, cùng nhau xem đi.
Rồi đưa bệnh án cho Tăng Nghị. Ông cụ ngồi một chỗ bắt đầu hút thuốc, cùng Tần Nhất Thuyền nhẹ giọng trò chuyện, chờ Tăng Nghị xem xong bệnh án.
Ông già tên là Cố Ích Sinh, người cũng như tên. Cố Ích Sinh là thầy thuốc trung y của tổ chuyên gia, đồng thời cũng là một trong những cố vấn sức khỏe cho các cán bộ lão thành trung ương.
Hiện giờ, giới Trung y đã đứt phanh. Thế hệ danh thủ quốc gia đời trước lần lượt mất đi, còn nhân tài Trung y thế hệ mới thì lại quá ít. Ngay cả đệ tử đắc ý nhất của Thủy Hành Chu là Phan Bảo Tấn cũng không thể trở thành chuyên gia Trung y của tổ bảo vệ sức khỏe trung ương. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì độ chẩn đoán chính xác quá thấp, hiệu quả trị liệu không thể cam đoan.
Bệnh viện cũng giống như công đường xử án. Người làm y làm công tác bảo vệ sức khỏe cho lãnh đạo quốc gia vẫn còn có điểm miễn cưỡng.
Cho nên, hiện giờ danh thủ quốc gia về Trung y trong tổ bảo vệ sức khỏe trung ương còn thiếu rất nhiều. Làm nghề này phải cam đoan bảo đảm được nhu cầu bảo vệ sức khỏe của lãnh đạo quốc gia. Rất nhiều các lãnh đạo quốc gia không hề trang bị thầy thuốc trung y bảo vệ sức khỏe cho mình. Đây không phải là vì lãnh đạo không cần, không coi trọng trung y, mà thật sự là không tìm thấy những chuyên gia trung y đủ tư cách.
Mượn Cố Ích Sinh mà nói. Ông hiện tại phải phụ trách nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe cho bảy tám cán bộ lãnh đạo về hưu. Cho nên Tần Nhất Thuyền mới coi trọng như thế. Còn đại danh thủ quốc gia Thủy Hành Chum thì hiện nay đã tám mươi tuổi rồi mà còn cả ngày bay tới bay lui, chấp nhận nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe cho các lãnh đạo ngoại giao, và cũng là thầy thuốc trung y hi sinh vì nước nhiều nhất.
Tăng Nghị xem qua rất cẩn thận, ước chừng phải hai mươi phút mới xem xong bệnh án hoàn toàn, khiến cho các chuyên gia bên cạnh đều không kiên nhẫn, thầm nghĩ tiểu tử này khá giả vờ giả vịt. Bệnh án Tây y cậu cũng xem, bệnh án Trung y cậu cũng xem.
- Đây….
Tổ trưởng suy nghĩ cả nửa ngày, không ngờ ngay cả tên Tăng Nghị cũng quên mất, đành phải nói:
- Bệnh án hiện tại cũng đã xem xong rồi, tin rằng cậu cũng có hiểu biết ban đầu đối với tình huống căn bệnh. Không biết là cậu có cái nhìn nào khác không?
Tăng Nghị lên tiếng:
- Nếu không thì trước tái khám lại. Sau khi chẩn bệnh xong rồi, tôi sẽ thảo luận lại với các vị tiền bối.
Tổ trưởng thầm nghĩ tiểu tử cậu cũng khá cẩn thận. Cũng được, tái khám thì tái khám. Ông ta nói với Tần Nhất Thuyền:
- Chủ nhiệm Tần, cậu xem hiện tại có tiện để tái khám không?
- Các vị chuyên gia đã trao đổi về bệnh tình xong chưa?
Tần Nhất Thuyền đứng lên, nói:
- Nếu không còn nghi ngờ gì nữa thì chúng ta hiện tại có thể sang tái khám cho Kiều lão.
Mọi người liền đứng lên, mặc chiếc áo khoác blouse vào, đi theo phía sau Tần Nhất Thuyền, rồi sau đó đi lên cầu thang.
Tăng Nghị đi ở phía sau, liền đỡ bao công văn của Cố Ích Sinh, nói:
- Cố lão, tôi là vãn bộ, để tôi xách cho.
Cố Ích Sinh mỉm cười ha ha, bóp nát tàn thuốc trong tay nói:
- Thật vất vả cho cậu quá. Xem ra, cậu cả Trung Tây y đều thông. Tuổi còn trẻ mà có thể làm được như vậy thì thật là khó lường.
Cố Ích Sinh thấy Tăng Nghị khiêm tốn, lễ phép thì có chút hảo cảm, không giống như những chuyên gia Tây y của tổ chuyên gia, khi gặp mặt lúc nào cũng khách khí, nhưng trong lòng thì lại không như vậy.
- Chỉ hiểu biết một chút thôi. Về phương diện kinh nghiệm thì khẳng định không bằng Cố lão.
Tăng Nghị mỉm cười, mời Cố lão đi trước, nói:
- Khi nào hội chẩn xong, còn mời Cố lão chỉ điểm nhiều hơn.
Ừ! Cố lão gật đầu. Ông ta biết Tăng Nghị nói chỉ điểm không phải là về y thuật. Bệnh án do mình viết hắn đều đã xem qua. Có kết luận như thế nào, tiểu tử này cũng đã sớm rõ ràng, không cần phải nhiều lời. Tiểu tử này ý tứ là muốn nói mình chỉ điểm một chút về quy củ xem bệnh ở đây. Đúng là rất có ánh mắt! Một chút cũng đều không có sự lỗ mãng của người trẻ tuổi.