Trần Thuyết Phong nói:
- Không phải là chết thật mà là chết giả. Cổ là một vị trí đặc thù, khí huyết đều từ nơi này mà đi, hơn nữa còn dữ dội như biển. Đứa bé này cũng bị thương một thời gian rồi, một lát tôi sẽ giúp nó chỉnh xương lại, khí huyết trong tức thời sẽ không lưu thông như bình thường. Đứa bé có thể bị chết giả trong một khoảng thời gian. Đợi sau khi khí huyết lưu thông bình thường, thì có thể tỉnh lại.
Ba mẹ đứa bé thở phào nhẹ nhỏm, hoá ra là như vậy, tuy nhiên trong lòng họ lập tức lại lo lắng trở lại. Chuyên gia nói nghiêm trọng như vậy, không phải là đứa bé này chết giả rồi cũng có thể không tỉnh lại được thì sao?
Sau khi Trần Thuyết Phong giải thích rõ, liền nói:
Tôi trị thì nhất định là phải như thế này, hai người là ba mẹ của đứa bé, hãy tự thảo luận với nhau, xem có muốn trị hay không?
Cha mẹ đứa bé vẫn còn một chút do dự. Đây không phải là một sự chọn lựa dễ dàng. Họ đưa đứa bé đi qua nhiều nơi rồi, nhưng không có cách nào chữa khỏi. Chuyên gia của bệnh viện lớn lại nói là có cách, muốn chữa trị cho cổ của đứa bé, trang bị mộ cái giá gì đó, cổ của đứa bé đã có thể duỗi ra ngoài được rồi.
Vấn đề duỗi cổ cuối cùng cũng được giải quyết rồi, nhưng mà vấn đề cổ không thể cử động vẫn chưa thể giải quyết. Hiệu quả của cách chữa trị này có phải là cũng như không trị sao? Nếu như sau này ai bất cẩn đụng trúng vào cổ của đứa bé, thì có phải là vết thương lại càng thêm nặng. Nói không chừng cổ lại có thể trở nên tàn phế. Chẳng phải là đổ tường đông xây tường tây hay sao, cuối cùng cả hai bên cũng sẽ bị sụp đổ!
Cha mẹ của đứa bé khẳng định là thật lòng muốn con của mình được trị khỏi bệnh, nhưng lại sợ Trần Thuyết Phong thất bại. Nếu chẳng may lỡ tay sẽ làm tổn hại đến đứa bé. Như vậy thì đưa đứa bé đến bệnh viện lớn phẫu thuật có phải hay hơn không!
Trần Thuyết Phong đợi một lúc, thấy hai người không đưa ra được quyết định, liền nói:
- Hai người từ từ suy nghĩ nha, phía sau vẫn còn có rất nhiều bệnh nhân, nếu quyết định muốn trị thì nói với tôi một tiếng.
Nói xong, Trần Thuyết Phong đi vào trong phòng.
Người của đài truyền hình chỉ còn cách đem máy chụp hình ra phía ngoài, đợi ba mẹ của đứa bé này đưa ra quyết định, tiện thể đem máy chụp hình ra ngoài để ghi hình những bệnh nhân khác.
Xem bệnh nhân của khoa Chỉnh hình, đa số là những người bị đau thắt lưng, hoặc là tứ chi không thể cử động. Ở cửa có rất nhiều người bệnh nhân là do người nhà sức khoẻ cường tráng đưa đến đây. Có nhiều người còn mang theo ghế đặt ở bên ngoài, sau đó khẩn trương ngồi xuống, bởi vì người bệnh không thể đứng, hoặc là đứng cảm thấy đau rất khó chịu.
Người của đài truyền hình đứng ở bên ngoài chụp lại hình. Lúc đầu cũng không để ý, chỉ là muốn chụp được nhiều hình hơn một chút, về xem có thể tìm thêm được một điều gì không.
Nhưng sau đó họ liền phát hiện ra sự lợi hại của Trần Thuyết Phong,. Đứng ở đây đều là những người bệnh nhân không thể đứng, sau khi đi vào trong phòng, trong mấy phút, nhiều lắm là mười phút, lúc đi ra trở lại, liền có thề tự mình bước đi một cách khéo léo, cả nét mặt cũng khởi sắc hẳn lên, gương mặt tươi cười hạnh phúc.
Đây là thần y danh thủ quốc gia! Đài truyền hình liền lập tức ghi lại hình, xác minh những hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân lúc nãy, chụp lại những sự thay đổi của các bệnh nhân trước và sau khi vào phòng chữa trị, một bên giật dây ba mẹ của đứa bé lúc nãy.
Ba mẹ của đứa bé thấy rất nhiều người được điều trị tốt như vậy, trong lòng cũng thấy yên tâm một chút. Nhưng mà vẫn còn nhiều điều vẫn chưa nghĩ thông được, vẫn còn muốn quan sát thêm chút nữa.
Cả một buổi sáng trôi qua, Trần Thuyết Phong năm mươi số đều được khám xong. Ông ta cầm một cái tách tre từ trong phòng bước ra, chuẩn bị đi.
Ba mẹ của đứa bé lúc này mới sốt ruột, nói:
- Bác sĩ Trần, thật lòng xin lỗi, có thề làm phiền bác sĩ một lần nữa không, giúp xem bệnh của con tôi.
Trần Thuyết Phong nói:
- Hai người tại sao lại còn ở đây, tôi nghĩ là hai người không muốn trị nữa.
Ba mẹ của đứa bé ngập ngừng nói:
- Trị chứ, tôi tin bác sĩ Trần.
Trần Thuyết Phong đỉnh đạc mỉm cười, đưa chiếc tách tre cho trợ thủ, liền quay qua đi về phía đứa bé, khom lưng xuống muốn kiểm tra cổ của đứa bé. Vừa khom người xuống, Trần Thuyết Phong nói:
- - Trong khách sạn tại sao lại có một con dê con thế này?
Đứa bé vừa nghe xong, liền muốn quay người lại xem. Nó vừa chuyển người, Trần Thuyết Phong đưa tay ra, dùng khuỷ tay vòng lên cổ của đứa bé, vừa ra sức là nghe một tiếng “răng rắc”.
Trần Thuyết Phong vừa thả tay ra là đứa bé liền buông người nằm xuống đất.
- Tốt rồi!
Trần Thuyết Phong phủi phủi tay áo, rồi lại lấy chiếc tách tre trợ thủ đang cầm, bình thản nói:
- Đừng chạm vào đứa bé, để đứa bé nằm trên mặt đất một hồi, sau khi tỉnh lại là khỏe thôi!
Nói xong Trần Thuyết Phong liền quay người đi, lúc đó chuyên đề ở trên lầu đã kết thúc, vất vả một buổi sáng rồi, gã cũng muốn tìm một chút gì đó ăn uống rồi nghỉ ngơi một chút.
Ba mẹ của đứa bé lúc này mới phản ứng trở lại. Trị liệu như vậy là kết thúc rồi à? Hai người họ vội đến xem con của mình, nhưng thấy con của mình đã nằm chết trên mặt đất, dùng tay để lên mũi đứa bé, nhưng không ngờ lại không thấy hơi thở.
- Ông không được đi!
Ba mẹ của đứa bé liền đồng thanh hô lớn. Tuy rằng Trần Thuyết Phong đã nói là có thể diễn ra như thế, nhưng mà họ vẫn bị kích động.
- Ông không thể đi, Con của tôi rốt cuộc như thế nào rồi?
Trần Thuyết Phong chau mày, nói:
- Tôi vừa mới nói rõ rồi, đứa bé là chết giả thôi!
- Không được, ông phải ở lại đây, con của tôi tỉnh lại rồi thì ông mới được đi.
Ba mẹ của đứa bé túm lấy Trần Thuyết Phong, gương mặt không phải là kích động mà là phẫn nộ.
Người đại diện ở bên đài truyền hình lúc này mới hỏi nhỏ:
- Lúc nãy có chụp đứa bé này không?
Người chụp hình vỗ trán nói:
- Nhanh thật, vừa nói làm là làm liền, tôi còn chưa kịp mở máy nữa!
Trưởng đoàn nóng giận:
- “Anh làm ăn cái gì vậy, cái cần chụp vậy mà anh lại không chụp?
Nhìn dáng vẻ sợ sệt im lìm của anh chụp ảnh, trưởng đoàn liền nói:
- Mở máy lên!
Anh thợ chụp ảnh liền luống cuống mở máy chụp ảnh lên, sau đó đi về phía trước, vốn là muốn chụp cảnh chữa bệnh, bây giờ không ngờ, lại chụp được cảnh tranh cãi giữa bác sĩ và gia đình bệnh nhân.
Trợ lý của Trần Thuyết Phong thấy ba mẹ của đứa bé túm lấy Trần Thuyết Phong rất tức giận, liền tiến đến đẩy họ ra, nói:
- Hai người này làm cái gì vậy hả? Lúc nãy không phải chuyên gia Trần đã nói rất rõ với hai người rồi sao? Còn hỏi ý kiến của hai người nữa. Cả hai không phải nói là muốn để cho chuyên gia Trần chữa trị hay sao, chuyên gia Trần mới chữa trị cho các người!
Cha mẹ đứa bé lúc này càng tức giận, nói:
- Tôi muốn trị, nhưng không có nói là trị chết!
Mẹ của đứa bé ghé vào tim đứa bé nghe thử, nét mặt trắng bệnh, dường như không nghe thấy tim đập, rất yếu, giọng của người mẹ vì quá sợ hãi mà bị biến điệu., nói:
- “Bối Bối có vẻ như không ổn rồi, nhanh gọi 120.
Trần Thuyết Phong dậm chân, lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói rồi, bất kì ai cũng không được động vào đứa bé!
Ánh mắt của mẹ đứa bé đỏ lên, chỉ thẳng vào Trần Thuyết Phong nói:
- Tôi nói cho ông biết, nếu con của tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không tha cho ông!
Trần Thuyết Phong đỉnh đạc nói:
- Đứa bé chết, tôi đền mạng! Nhưng nếu các người động vào đứa bé, tôi sẽ không chịu trách nhiệm!
- Các người đều là kẻ vô lại!
Trợ lý của Trần Thuyết Phong tiến lên nắm lấy tay của họ, liền quát:
- Các người có biết chuyên gia Trần là ai không hả? Tôi nói cho anh biết, chuyên gia Trần bình thường ở Thủ Đô khám bệnh cho người khác, cũng đã trả đến hai ngàn tệ, không phải anh muốn khám là khám đâu. Hôm nay chỉ nhận của các người có hai mươi tệ đã chữa khỏi bệnh cho con của các người, các người không biết là mình quá may mắn, không biết cám ơn lại còn đe doạ chuyên gia Trần, vô sỉ, đê tiện!
Nói xong, trợ lý quay đi, nói với Trần Thuyết Phong:
- Trần lão, sớm biết như vậy, lúc nảy ngài đừng có rủ lòng từ bi!
Trần Thuyết Phong nắm tay chặn lại, nét mặt nghiêm nghị nói:
- Đã vậy, tôi sẽ ỡ lại nơi này chờ đứa bé tỉnh lại.
Để ba mẹ của đứa bè náo loạn như thế này, Trần Thuyết Phong ăn cơm cũng không ngon rồi.
Giám đốc Trương của khách sạn nghe nói đến chuyện tranh cãi ầm ỉ này, lập tức điều bảo an đến nơi, rồi liền gọi số điện thoại khẩn 120, đề phòng trường hợp không ngờ. Đồng thời gấp rút thông báo cho Tăng nghị biết.
Tăng Nghị ở trên lầu nhận được tin liền tức tốc đến hiện trường. Vừa nhìn thấy đứa bé đó thì đã đoán ra chuyện gì đang xảy ra. Hắn đi đến, không dám động vào đứa bé, chỉ dám đưa tay để bắt mạch, sau khi quan sát thần sắc của đứa bé này, nói:
- Không có gì đâu, chỉ là giả chết mà thôi!
Trong mắt Trần Thuyết Phong ánh lên một chút kinh ngạc. Trong sự chẩn đoán của Tây y thì chết giả cũng có thể xem như là chết thật, nhưng Tăng Nghị này quả thật là không thể xem thường. Chỉ cần bắt mạch là có thể chẩn đoán đây là giả chết. Có thể thấy là hắn ta trước đây đã tùng gặp qua rất nhiều loại bệnh. Như vậy cũng có thể thấy, kinh nghiệm chữa trị cuả người thanh niên này cũng rất phong phú, thường chiến đấu trong những trường hợp thập tử nhất sinh.