Hồ Tam Gia thả chó hành hung là sự thật không thể chối cãi. Cảnh sát đến tìm y thì cũng là chiếu chương mà làm việc. Hôm nay, Hồ Tam Gia nếu thành thật đi theo cảnh sát về đồn tiếp nhận điều tra và xử phạt thì không sao. Nếu không thì Hồ Tam Gia tự mình gây ra họa lớn.
Nhưng Hồ Tam Gia sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chấp nhận sự xét hỏi và xử phạt của cảnh sát sao?
Lý Vĩ Tài trong lòng lắc đầu, tuyệt không có khả năng. Đầu tiên Hồ Tam Gia sẽ cho rằng cảnh sát đây là dùng kế điệu hổ ly sơn, mục đích muốn cưỡng chế phá dỡ trại nuôi heo của mình. Với tính cách hống hách của Hồ Tam Gia mà nói, ngay cả y là Phó chủ nhiệm Ban quản lý mà còn dám đánh, thì làm sao để một cảnh sát nhân dân nho nhỏ vào mắt được. Hôm nay đồn công an nếu muốn chiếu chương mà làm việc, sợ là cũng cùng một kết cục với mình.
Khi tới thời điểm đó, cho dù Hồ Khai Văn là thần tiên, chỉ sợ cũng không cứu được Hồ Tam Gia.
Lý Vĩ Tài nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi thất kinh. Phó chủ nhiệm Tăng chỉ dựa vào một sự kiện của ngày hôm nay, lập tức có thể đoán ra được phản ứng của Hồ Tam Gia khi cảnh sát tới cửa, chứng tỏ cậu ấy rất hiểu tính cách của những người này. Từ đầu đến đuôi, Phó chủ nhiệm Tăng đều là giải quyết việc chung. Tất cả dựa theo quy định, cố tình khiến cho đối phương đi vào góc chết.
Đây là lời nói dối trắng trợn. Vấn đề không phải là Phó chủ nhiệm Tăng muốn làm gì, mà là anh muốn làm gì. Anh dừng cương trước bờ vực, Phó chủ nhiệm Tăng muốn bắt anh cũng không có biện pháp. Nếu anh một bước lựa chọn sai lầm, lập tức có người khiến anh vạn kiếp bất phục.
Nhìn thấy tấm gương của Gia Cát Mưu lúc trước, Lý Vĩ Tài thở dài. Cẩu Đầu Mưu chỉ biết khoa chân múa tay, trong đầu chẳng có chất. Chỉ bằng điểm này, ông ta bại trong tay Phó chủ nhiệm Tăng cũng không oan.
Sau khi Tô Trị Lượng rời khỏi văn phòng Tăng Nghị, mới hiểu được tính toán của Tăng Nghị, không khỏi âm thầm khen ngợi. Thu thập một Hồ Tam Gia, đối với Phó chủ nhiệm Tăng thì dễ như trở bàn tay. Phó chủ nhiệm Tăng dụng ý đích thực chính là một đập một người, cấp cho những cán bộ trong khu vực dám cả gan làm loạn một bài học.
Tô Trị Lượng đến khu công nghệ cao một khoảng thời gian rồi, đối với trạng thái trị an ở đây cũng hiểu biết rõ ràng. Gia Cát Mưu khi chủ trì công tác ở đây, không ít lần cấu kết với các cán bộ thôn trực thuộc, trung gian kiếm tiền bỏ vào túi riêng. Có Gia Cát Mưu ngầm đồng ý, những cán bộ thôn đó tự nhiên là coi trời bằng vung, bảo thủ một chút. Trong khoản bồi thường đất giải phóng mặt bằng cho nông dân thì cắt xén. Thậm chí còn vơ vét tài sản của những xí nghiệp trực thuộc khu.
Có thể nói, sự việc của Hồ Tam Gia lần này, cũng không phải là một án đặc biệt.
Xem ra Phó chủ nhiệm Tăng đối với những tình huống này cũng là có hiểu biết. Trước ki chưa động thủ, thứ nhất là chưa tìm được cơ hội thích hợp, thứ hai là không có cảnh sát ủng hộ. Mà hiện tại, Phó chủ nhiệm Tăng nắm trong tay quyền hành, tất nhiên trong mắt sẽ không chấp nhận một hạt cát.
Tô Trị Lượng trở lại đồn công an, dựa theo quy trình bình thường, phái ra hai gã cảnh sát nhân dân, tiến đến bắt Hồ Tam Gia về sở tiếp nhận điều tra.
Sự thật như Tăng Nghị sở liệu, xe cảnh sát đến thôn Đông Hồ không có trở về.
Vào thôn bắt người, cùng với bắt người trong thành phố là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Thôn Đông Hồ, tám mươi phần trăm là người họ Hồ. Thất quải bát lách, đại khái đều có quan hệ với Hồ Khai Văn. Đồng thôn đồng tộc. Hai gã cảnh sát nhân dân khi đến nhà Hồ Hắc Mao, nói là muốn dẫn Hồ Tam Gia về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra, kết quả Hồ Tam Gia gọi một tiếng, mấy chục thôn dân liền bao vây cảnh sát trong nhà Hồ Hắc Mao. Quần chúng xúc động phẫn nộ, kiên quyết không cho cảnh sát dẫn người ra khỏi thôn.
Hai gã cảnh sát nhân dân trên người trúng mấy quyền, thấy tình huống không ổn thì liền khẩn trương trèo tường thoát ra ngoài. Nếu cứ chống đỡ, hôm nay chẳng những không bắt được Hồ Tam Gia mà còn khiến bản thân nguy hại. Nhưng khi bọn họ nhảy ra khỏi nhà Hồ Tam Gia, bánh xe cảnh sát đã không còn. Hai người trở lại đồn công an, mặt mũi bầm dập. Khi trèo tường ra ngoài, giầy còn bị rớt mất.
Tô Trị Lượng nhìn thấy tình cảnh này thì giận tím mặt. Lúc này liền tập hợp tinh binh mãnh tướng, chuẩn bị cưỡng ép vào thôn bắt người, vừa báo cáo đến Cục Công an thành phố Bạch Dương, nhờ Cục Công an thành phố làm chủ.
Cục trưởng cục Công an thành phố Trần Chí Quân nghe được tin tức, tức giận không thể át được. Giật dây thôn dân tụ tập gây rối, quấy nhiễu nhân viên cảnh vụ phá án còn chưa tính, không ngờ lại còn dám phả hỏng xe cảnh sát. Đây chính là khiêu khich cơ quan cảnh sát. Bọn côn đồ bất lương như thế, nếu như không kiên quyết đánh ngã thì sau này thôn dân noi theo, cảnh sát thành phố Bạch Dương làm sao mà còn dám vào thôn?
Lập tức Trần Chí Quân tự mình đuổi tới khu công nghệ cao áp trận, phái ra cảnh lực bao vây bốn phía thôn Đông Hồ. Nếu Hồ Tam Gia bước ra thì lập tức bắt ngay. Nếu y không ra ngoài thì chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ vào thôn bắt người.
Tăng Nghị lúc này gọi điện thoại cho Hồ Khai Văn:
- Phó chủ tịch thành phố Hồ, có tình huống khẩn cấp, xin báo cáo với ngài.
Hồ Khai Văn hôm nay đến một huyện khác điều tra nghiên cứu, cho nên Trần Chí Quân bày ra trận thế lớn như vậy, ông ta cũng không nhận được tin tức. Thấy Tăng Nghị chủ động hướng mình báo cáo công tác, ông ta trong lòng khá cao hứng:
- Phó chủ nhiệm Tăng xin cứ nói.
- Thôn dân Hồ Tam Gia của thôn Đông Hồ nuôi heo, đến nay vẫn không chịu dời trang trại của mình đi, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ xây dựng kho hậu cần trung tâm. Hôm nay đồng chí Lý Vĩ Tài đến làm công tác động viên Hồ Tam Gia, cũng là đại diện cho Ban quản lý truyền đạt mệnh lệnh cưỡng chế phá dỡ. Ai ngờ Hồ Tam Gia lại thả chó ra đuổi cắn. Chúng tôi còn có một vị đồng chí bị chó cắn bị thương.
- Thật sự khốn kiếp!
Hồ Khai Văn còn không đợi Tăng Nghị nói xong liền phát hỏa. Hồ Tam Gia này cũng thật là kỳ cục, cũng dám thả chó ra đuổi cắn nhân viên công tác của chính quyền. Y cũng không nên quá lớn gan như vậy. Nghĩ lại, ngay cả Hồ Khai Văn cũng cảm thấy bực mình.
- Chuyện này cần phải nghiêm trị. Nếu đồng chí của chúng ta thân thể an toàn đều không thể cam đoan thì sau này làm sao mà khai triển công tác?
Hồ Khai Văn chỉ có thể nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất mất hứng. Cũng bởi vì ông ta không có ở khu công nghệ cao, nếu không thì Tăng Nghị không có dám tiền trảm hậu tấu như vậy. Chỉ có điều ông ta thật không ngờ, Tăng Nghị đã cho Hồ Tam Gia một cơ hội, nhưng Hồ Tam Gia lại quá kiêu ngạo. Sau khi nhận được thư thông báo cưỡng chế phá dỡ, không đi tìm Hồ Khai Văn để thương lượng mà là thả chó truy cắn nhân viên công tác của Ban quản lý. Lúc này mới hoàn toàn chọc giận Tăng Nghị.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Phó chủ tịch thành phố Hồ nói rất đúng. Trải qua trấn an, trước mắt cảm xúc của các đồng chí coi như đã ổn định. Chỉ có điều khi đồn công an của khu công nghệ cao đến tìm Hồ Tam Gia để hiểu biết tình huống thì lại bị thôn dân thôn Đông Hô bao vây. Xe cảnh sát cũng bị tổn hại. Hiện tại, Cục trưởng cục Công an thành phố Trần đã tự mình mang đội đến thôn Đông Hồ, chuẩn bị cưỡng ép vào thôn bắt người.
Hồ Khai Văn không nghĩ tới việc này còn phát triển đến như vậy. Vừa nghe xong, ông ta rốt cuộc đã hiểu được Tăng Nghị gọi cuộc điện thoại này là muốn mình về cứu hỏa. Hồ Khai Văn rất muốn vung tay mặc kệ. Dựa vào cái gì mà cậu lại muốn tôi thu dọn chứ, nhưng lại không thể không quản. Ai cũng đều biết rằng Hồ Hắc Mao có quan hệ với ông. Hôm nay, nếu để cảnh sát cưỡng ép vào thôn bắt người thì Hồ Khai Văn cũng khó mà chối được sai lầm này.
- Đồn khốn kiếp, trong mắt có còn có tôi không nữa.
Hồ Khai Văn mắng một câu, xong cúp điện thoại, cũng không biết mình mắng Tăng Nghị hay là Hồ Tam Gia. Lập tức cũng không điều tra nghiên cứu, trực tiếp lái xe quay đầu chạy tới thôn Đông Hồ.
Lúc này thôn Đông Hồ bốn phía đông nam tây bắc đều có xe cảnh sát phòng thủ. Song phương yên lặng giằng co.
Trần Chí Quân đứng ở ngoài đường, hung hăng giáo huấn Tô Trị Lượng:
- Anh là Đồn trưởng, mà cũng làm như vậy. Chỉ một cái chuồng heo mà anh cũng không bắt được. Tôi chưa từng bị mất mặt như vậy.
Tô Trị Lượng cũng không dám cãi lại, đứng một bên, mặc cho Trần Chí Quân mắng.
Mắng xong, Trần Chí Quân tức giận xoa thắt lưng, nhìn thôn Đông Hồ ở đằng xa. Phía sau ông ta không xa là đội viên của đội phòng ngừa bạo lực, đã ở trong trận thế sẵn sàng đón quân địch. Nói là nói như vậy, ông ta cũng không còn biện pháp nào khác. Chẳng lẽ thật sự tổ chức người cưỡng ép vào thôn bắt người sao? Nhưng sự kiện này nếu chẳng may lại có thương vong, vậy thì ai cũng không gánh nổi.
Nhưng sự uy nghiêm của cảnh sát bị khiêu khích, nếu không trừng phạt và đánh trả thì sau này còn lăn lộn như thế nào nữa. Trần Chí Quân ở trong này bày ra trận thế, chính là muốn hướng thôn Đông Hồ thực hiện áp lực, triễn lãm sự quyết tâm hùng mạnh và vũ lực của cảnh sát. Nhưng nếu muốn bắt người thì sợ là phải chờ cho đến lúc tối đen, rồi mới phái đặc công vụng trộm bắt người đem ra.
Tăng Nghị lúc này cũng chạy tới hiện trước, bước nhanh đến trước mặt Trần Chí Quân:
- Cục trưởng Trần, lại gây thêm phiền toái cho ngài.
Trần Chí Quân nghiêm mặt không nói, nhiều ít có chút cảm động. Người của Ban quản lý bị Hồ Tam Gia thả cho ra cắn bị thương. Tăng Nghị nếu không vì cấp dưới mà làm thì sau này sợ cũng không thể làm quản lý được. Chính mình còn đỡ một chút, nhiều lắm là sớm bắt sớm về thôi. Nhưng Tăng Nghị mới là đau đầu, làm thế nào để báo cáo với nhân vật số một là Hồ Khai Văn.
Tô Trị Lượng lúc này nói:
- Sếp Trần, Hồ Hắc Mao đã ra.
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy Hồ Hắc Mao mặc một bộ đồ tây trang rộng thùng thình, trên đầu đội chiếc mũ Nike, một đường bước tới nói:
- Sếp Trần, Đồn trưởng Tô, đây là chuyện gì thế? Có chuyện gì thì chúng ta có thể nói chuyện lại với nhau. Nếu không thì trước đem người rút lui, tôi là người nhát gan, không chịu được dọa đâu. Haha….
Nói xong, Hồ Hắc Mao từ trong túi lấy ra thuốc lá, hướng hai người nhét vào trong tay, cũng không biết là cố ý hay không cố ý mà không thèm nhìn Tăng Nghị.
Trần Chí Quân nhìn không vừa mắt. Một Chủ nhiệm thôn nho nhỏ, chẳng ai có được một tư thế giống như Hồ Hắc Mao.
Tô Trị Lượng liền quát:
- Ông nhát gan, tôi thấy không ai lớn gan như ông. Hồ Hắc Mao, ông giật dây thôn dân gây rối, còn tập kích xe cảnh sát. Ông muốn làm gì thế?
- Đồn trưởng Tô, thật oan uổng cho tôi.
Hồ Hắc Mao xấu hổ thu thuốc về
- Tôi là Chủ nhiệm thôn Đông Hồ, cơ bản giác ngộ chính trị vẫn phải có. Tôi nào dám giật dây thôn dân gây rối. Đây đều là do thôn dân tự làm.
Tô Trị Sáng nét mặt bình tĩnh nói:
- Hồ Tam Gia thả chó cắn người, cũng là mục đích của bản thân?
Hồ Hắc Mao giải thích:
- Thả chó cắn người, chuyện này quả thật Tam Gia không đúng. Sau này tôi sẽ dạy dỗ lại nó. Nhưng thôn dân tụ tập, sai lầm không phải là ở Tam Gia, chủ yếu là tập đoàn Chiêu Dương khinh người quá đáng nên thôn dân thật sự nuốt không trôi. Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết. Đồn trưởng Tô làm công an, khẳng định biết đạo lý “dư luận không thể cưỡng lại”. Tôi thật sự là rất khó xử.
Trần Chí Quân ở một bên cười lạnh. Hồ Hắc Mao này thật không đơn giản. Không ngờ lại biết dùng “dư luận không thể cưỡng lại” để áp chế cảnh sát. Đây là quyết tâm đối kháng.