Khi tiễn Phương Thần Doanh về Phương gia, thời gian đã không còn sớm. Hai người Tăng Nghị vốn không muốn quấy rầy Phương Nam Quốc, sau khi Phương Thần Doanh xuống xe thì bọn họ đến văn phòng tại thủ đô của tỉnh Nam Giang.
Phương Nam Quốc còn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy Phương Thần Doanh một thân đầy rượu trở về thì khẽ cau mày.
Phương Thần Doanh khẩn trương giải thích một câu:
- Con chỉ uống có hai ly thôi.
Phương Nam Quốc cũng không giằng co vấn đề này. Có Đường Hạo Nhiên và Tăng Nghị ở đây, cũng không có khả năng khiến Phương Thần Doanh uống nhiều được. Ông ta bảo người làm đi pha một ly sữa nóng.
Phương Thần Doanh ngồi một chỗ cùng với Phương Nam Quốc xem TV, thuận tiện đem sự tình buổi tối cho qua một lần.
Phương Nam Quốc gật đầu, tỏ vẻ chính mình đang lắng nghe, nhưng không nói thêm gì. Kỳ thật trong lòng ông vẫn có ý tưởng. Ông không nghĩ tới Địch Hạo Huy và Tăng Nghị lại có quan hệ tốt đến như vậy. Địch Hạo Huy có thể đem “bạn gái” đưa tới bữa tiệc rượu thì đây là không ngại, không muốn xem Tăng Nghị là người ngoài. Đồng thời, Tăng Nghị cẩn thận, cũng khiến cho Phương Nam Quốc rất tán thưởng. Ngay cả thư ký Đường Hạo Nhiên cũng chưa chắc có khả năng suy xét đến tình huống như vậy. Nhưng Tăng Nghị thì lại nghĩ tới. Hôm nay nếu như hắn không đúng lúc xuất ra lễ vật thì Phương Thần Doanh sợ là sẽ thất lễ. Phương Thần Doanh thất lễ thì chính là Phương gia thất lễ.
Phương Thần Doanh sau khi uống sữa xong, vừa lúc tiết mục tin tức trên TV cũng vừa kết thúc. Phương Nam Quốc liền đứng lên nói:
- Đi ngủ sớm một chút, về sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.
Thè lưỡi, Phương Thần Doanh bước về phòng ngủ của mình.
Sáng sớm hôm sau, Tăng Nghị và Đường Hạo Nhiên ở văn phòng tỉnh tại thủ đô a8ns áng. Phương Nam Quốc thì đi thăm hỏi những đại lão ở thủ đô. Hai người không cần đi theo, cho nên hôm nay cả ngày đều rảnh rỗi. Bọn họ đang thương lượng nên làm gì trong lúc nhàn rỗi như thế này.
Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Lưu Phát Sinh lúc này mỉm cười đi tới:
- Văn phòng chúng tôi một mình ở bên ngoài, điều kiện có hạn. Bữa sáng tôi cố ý bảo mọi người dựa theo khẩu vị của Nam Giang, không biết có vừa miệng không?
- Đầu bếp nơi này khẳng định là do căn tin cơ quan tỉnh đào tạo. Nên khẩu vị rất giống nhau.
Đường Hạo Nhiên nâng tay lên nói:
- Trưởng ban thư ký Lưu, cùng nhau ngồi xuống ăn một chút đi.
Tăng Nghị đứng dậy, Lưu Phát Sinh một phen đè lại, nói:
- Khi ăn cơm sẽ không cần chú ý nhiều như vậy. Mau ăn nhanh đi.
Lưu Phát Sinh là Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô, vẫn là Phó trưởng ban thư ký văn phòng Tỉnh ủy. Cho nên Đường Hạo Nhiên mới gọi ông ta là Phó trưởng ban thư ký Lưu. Ông ta theo lời Đường Hạo Nhiên ngồi xuống, nhân viên nhà ăn lập tức mang thức ăn lên.
- Gần đến ngày tết, tôi ở văn phòng thủ đô cũng rất bận. Nếu có cái gì không được chu đáo thì xin hai người thông cảm một chút.
Lưu Phát Sinh khách khí. Y lời này là muốn giải thích với thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, cũng là nói với Tăng Nghị. Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy ông ta cũng muốn kết giao, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy đoàn cảnh vệ tới đón Tăng Nghị, ông ta cũng không dám khinh thường hắn.
- Đã rất chu đáo rồi!
Đường Hạo Nhiên cười, văn phòng tại thủ đô làm chính là công tác đưa đón. Càng đến lễ mừng năm mới thì lại văn phòng tại thủ đô lại càng bận. Ngoại trừ phải chiếu cố những đơn vị bình thường có liên quan lại còn phải ứng phó những cán bộ từ tỉnh “vào kinh ứng thí”.
- Chuyện của Bí thư Phương đều là đại sự của tỉnh Nam Giang, không thể chậm trễ được. Tôi đã chỉ bảo xuống, chuẩn bị hai chiếc xe. Bất cứ khi nào cũng chờ đợi hai vị chỉ bảo. Lái xe cũng là lão lái xe của văn phòng chúng ta tại thủ đô, đối với đường xá thủ đô rất quen thuộc.
Lưu Phát Sinh cười, gắp một cái bánh bao bỏ vào cái chén trước mặt.
Tăng Nghị cười, thầm nghĩ Lưu Phát Sinh này là cố ý lấy lòng. Mấy ngày nay lãnh đạo tỉnh đến văn phòng tại thủ đô khẳng định không thiếu. Văn phòng tại thủ đô dùng xe rất khẩn trương, nhưng người ta lại lưu lại hai chiếc xe đặc biệt dùng cho mình. Sợ là Phó trưởng ban thư ký Lưu đã quên, văn phòng tại thủ đô vốn chính là làm tốt hết thảy những công tác hậu cần phục vụ lãnh đạo tỉnh.
Lưu Phát Sinh cùng với Đường Hạo Nhiên và Tăng Nghị ăn xong điểm tâm rồi lại chạy đến sân bay, đón tiếp một vị lãnh đạo.
Tăng Nghị phải đợi điện thoại cho Long Mỹ Tâm, cho nên không thể đi quá xa. Làm hại Đường Hạo Nhiên cũng ngại ngùng ra ngoài một mình. Hai người ngồi ở nhà ăn, rồi bảo nhân viên phục vụ ra nói chuyện.
Mười giờ rưỡi sáng, Long Mỹ Tâm tới văn phòng tại thủ đô, gọi Tăng Nghị ra ngoài.
Tăng Nghị nghĩ Long Mỹ Tâm tìm mình, cũng không phải là chuyện gì khác, tám phần là có liên quan đến việc chữa bệnh, nên vào phòng xách cái hòm y rồi sau đó bước ra khỏi khách sạn.
Long Mỹ Tâm hôm nay mặc một chiếc quần dài bó sát người, một chiếc áo thun tôn lên dáng người cao ráo. Bên ngoài còn mang theo một chiếc áo khoác màu cam:
- Anh có thể đi nhanh hơn một chút được không? Làm gì mà lề mề quá.
Tăng Nghị cười nói:
- Cô thì biết cái gì? Cái này gọi là dáng điệu. Là lãnh đạo, quan trọng nhất chính là bước chân nhất định phải trầm ổn. Gặp chuyện gì cũng không nên nóng nảy. Nếu không thì còn gọi là lãnh đạo gì nữa.
- Một cán bộ cấp cục phó nếu thả ở thủ đô thì chẳng có quyền uy gì. Anh bày ra bộ dạng đó làm gì chứ?
Long Mỹ Tâm cười.
Tăng Nghị bước đến chiếc xe trước mặt nhưng không vội bước lên, ánh mắt nhìn cửa xe, nói:
- Còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, mau mở cửa xe cho lãnh đạo đi chứ?
Long Mỹ Tâm cười đến thắt lưng không thẳng nổi, giơ tay mở cửa xe nói:
- Thôi, thôi, anh mau khẩn trương lên xe đi. Tránh ở trong này làm cho tôi xấu hổ.
Lên xe xong, Tăng Nghị lại hỏi:
- Hôm nay tính chở tôi đi đâu vậy?
- Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, cái gì không nên xem thì đừng xem. Điều này mà anh cũng không hiểu sao?
Long Mỹ Tâm khởi động xe:
- Tới nơi rồi sẽ biết.
Tăng Nghị dựa lưng vào ghế:
- Đây là mời kẻ trộm lên thuyền đấy.
Chiếc xe hướng ra ngoài thành, thẳng đến một cái ngã năm, cuối cùng quẹo qua một nơi, đến một công viên xanh um tươi tốt. Tăng Nghị nhìn thấy ở ngã tư hình như là một hội sở cho hội viên hoạt động thể thao.
Cuối công viên có một căn nhà lầu theo hình thức cung điện phục cổ. Hành lang được điêu khắc bằng những bức tranh, xanh vàng rực rỡ, thoạt nhìn rất sang trọng, đẹp đẽ lại có hơi thở của thời đại giàu có. Long Mỹ Tâm đậu xe lại, rồi dẫn Tăng Nghị bước vào trong, xuyên qua tòa nhà. Ở đằng sau rất rộng, có bể bơi, sân tennis, sân cưỡi ngựa. Đương nhiên, lớn nhất chính là sân golf, có cỏ, có cây, có hồ nhìn không thấy cuối.
Hai người bước tới, lập tức có một người vội vàng chạy lại:
- Long tỷ.
- Đến sân số năm!
Long Mỹ Tâm nói một câu.
Người đó lập tức xuất ra bộ đàm, gọi hai câu. Một chiếc xe đưa đón trong sân xuất hiện, đưa hai người đến thẳng sân số năm.
Trong sân số năm đang có bốn người đàn ông trung niên vây quanh một chỗ, trong tay đang cầm gậy đánh golf, hứng trí bừng bừng tranh luận về kỹ thuật của một người đang đứng cách đó không xa.
Nhìn thấy Long Mỹ Tâm từ trên xe bước xuống, một người trong đó liền hô lên:
- Lão La, đừng khoa tay múa chân nữa. Mỹ Tâm nhà anh đến đấy. Nhưng cũng đừng trước mặt vãn bối mà lộ ra kỹ thuật kém cỏi của anh đấy nhé.
Bốn người cũng là cười to, nhìn người đang đánh bóng phía trước đang thu gậy, hướng bên này đi tới.
Khi đến gần, thấy người này sắc mặt ngăm đen, ánh mắt lợi hại mà kiên nghị, là phong cách rất điển hình của một quân nhân, đại khái khoảng bốn mươi bảy tuổi:
- Kỹ thuật thối của tôi, nhưng cũng còn có thể vượt qua anh gấp mấy lần. Anh có nguyện ý xem không?
Người nọ mỉm cười hai tiếng, đem cây gậy ném cho cậu bé nhặt bóng. Sau đó cầm khăn lau mặt, lau đi tro bụi và mồ hôi.
- Mỹ Tâm, chàng trai anh tuấn này là ai vậy? Sao không giới thiệu với các chú bác ở đây một chút.
Người ở đây giống như đều quen biết Long Mỹ Tâm, có vẻ rất thân thiện. Nhìn thấy Tăng Nghị phía sau Long Mỹ Tâm liền chủ động hỏi.
Long Mỹ Tâm sắc mặt hơi chút đỏ lên, lập tức chỉ vào Tăng Nghị nói:
- Vị này là đại lãnh đạo của một địa phương, họ Tăng. Lãnh đạo Tăng.
- Ồ, quan cấp bậc cao bao nhiêu thì cứ nói ra, khiến chúng tôi được mở mang tầm mắt.
Tất cả mọi người đều nhìn Tăng Nghị cười.
- Cấp Cục phó!
Long Mỹ Tâm giọng điệu nói chuyện rất trịnh trọng.
Mọi người vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức cười ha hả:
- Quả nhiên là “đại lãnh đạo”. Mỹ Tâm, nói chuyện với cháu cũng thật là có ý tứ. Trách ông được ông nội Địch của cháu lại thích cháu đến như vậy. Nói chuyện rất vui vẻ.
Đúng là biết nói giỡn! Cán bộ cấp cục Phó, sợ là làm thư ký của chúng tôi cũng chưa đủ cấp bậc. Mọi người mỉm cười, cũng liền đánh mất sự hiếu kỳ với Tăng Nghị. Xem ra rất có thể là người sai vặt của Long Mỹ Tâm, tới nơi này làm một sợi dây anten, bám đít.
- Mỹ Tâm tìm tôi có chút việc. Mọi người cứ chơi trước. La tôi xin lỗi phải vắng mặt một lát.
Vị họ La mặt đen hướng mọi người chắp tay xin lỗi.
- Đi nhanh về nhanh nhé, còn chờ anh về phân thắng bại đấy.
Mấy người liền khoát tay, hướng điểm đánh banh bước tới.
Người đàn ông họ La ném khăn mặt cho cậu thiếu niên nhặt bóng rồi đi theo Long Mỹ Tâm, Tăng Nghị bước lên xe:
- Đến Tĩnh Hiên.
Chiếc xe liền chạy tới một chỗ sâu bên trong. Cuối sân óng có một tòa nhà mang phong cách tứ hợp viện điển hình. Cây xanh thấp thoáng, rất yên tĩnh. Ngoài cửa còn có bảo an. Xem bố cục ở đây, nơi này hẳn là có một lối ra, xem như là cửa sau của sân bóng.
Long Mỹ Tâm bước xuống xe, bảo an ngoài cửa lập tức cúi chào, nhìn kỹ mọi người rồi mới cho vào.