Thủ Tịch Ngự Y

Chương 221-1: Người đi thì trà lạnh



Lời nói của Liêu Thiên Hoa khiến cho Gia Cát Mưu nhận ra một nguy cơ thật lớn.

Trên thực tế, rất nhiều lãnh đạo thành phố Bạch Dương đối với năng lực của Gia Cát Mưu cũng đều rất nghi ngờ. Nhưng có Triệu Chiêm Binh vị Chủ tịch thành phố giữ gìn nên mọi người không ai đề cập đến chuyện này. Bởi vì cho dù không động được Gia Cát Mưu, cũng không ai nguyện ý tiếp nhận cục diện rối rắm của khu công nghệ cao này. Khu mới sáng lập, quyền không lớn, sự lại không có, mọi người liền chọn cách lánh nặng tìm nhẹ.

cho nên, gia cát mưu làm chức chủ nhiệm ban quản lý cũng coi như là vững chắc.

Nhưng hôm nay lại khác xưa, Tăng Nghị vừa lên đảm nhiệm thì liền kéo được bốn hạng mục đầu tư bên ngoài đến. hơn nữa lại còn là đại hạng mục. Điều này gián tiếp chứng minh năng lực của Gia Cát Mưu không đủ. Người có khả năng như thế chỉ đủ mang đến một lý do cho người ta làm khó dễ. Còn nữa, khu công nghệ cao có khoản đầu tư lớn đến như vậy, triển vọng đột nhiên cao lên, biến thành một tình thế tốt. Hơn nữa còn tốt không phải bình thường. Lúc này người muốn lật đổ Gia Cát Mưu khẳng định là không ít.

Liêu Thiên Hoa những lời này tương đương với việc đã trực tiếp can thiệp vào khu công nghệ cao, tiến hành phân công bộ máy lãnh đạo khu công nghệ cao. Một lần nữa điều chỉnh. Có thể thấy được ông ta đối với năng lực của Gia Cát Mưu có bao nhiêu bất mãn.

Gia Cát Mưu trong lòng một phen đấu tranh, đã định vị ra vị trí của mình ở khu công nghệ cao sau này, làm ra điều chỉnh. Tuy rằng rất không cam tâm tình nguyện nhưng Gia Cát Mưu rất rõ ràng, Liêu Thiên Hoa đây là cấp cho mình một tối hậu thư. Nếu chính mình ngay cả công tác hậu thuẫn mà còn làm không tốt thì sợ là Liêu Thiên Hoa phải tiến hành điều chỉnh mình.

Là một “mưu khách”, Gia Cát Mưu rất rõ ràng nhận thức được tình cảnh trước mắt của mình. Chính mình chỉ có ổn định cục diện trước thì mới có cơ hội mở ra cục diện mới. Lúc này Phó chủ nhiệm Tăng như mặt trời ban trưa, chạm tay có thể bỏng. Chính mình muốn áp chế đối phương thì người xui xẻo cũng chỉ là mình.

Huống chi, chính mình có thể áp chế được sao?

Gia Cát Mưu trực giác cho biết, đây chính là một nhân vật thông thiên ở tỉnh Nam Giang. Chính mình nếu đấu với hắn thì thật là có chút không sáng suốt.

Tăng Nghị buổi sáng đến Ban quản lý, xe vừa mới tiến vào sân Ban quản lý, Lý Vĩ Tài cũng sắp bước lên đằng trước, vẻ mặt rạng rỡ tươi cười:

- Phó chủ nhiệm Tăng, chào buổi sáng.

Sau khi chào hỏi, y liền tiếp lấy bao công văn của Tăng Nghị:

- Để tôi, để tôi!

Tăng Nghị đương nhiên là không có khả năng khiến Lý Vĩ Tài giúp mình. Hắn cười chuyển hướng đề tài:

- Chánh văn phòng Lý, anh hôm nay khí sắc không tồi.

- Từ khi Phó chủ nhiệm Tăng đến đây, tình hình kinh tế của khu công nghệ cao chúng ta trở nên rất tốt. Tôi cũng là cao hứng mà thôi.

Lý Vĩ Tài âm thầm nịnh bợ Tăng Nghị:

- Không riêng gì tôi, những đồng chí ở quận hiện tại cũng chính là suy nghĩ này.

Tăng Nghị cười, cất bước lên lầu. Sau khi Tôn Văn Kiệt cùng với đoàn khảo sát đến, thái độ của người trong ban quản lý đối với hắn thay đổi rõ rệt. Trong đó nhiều nhất chính là Lý Vĩ Tài. Mặc kệ là hắn tiến vào Ban quản lý lúc nào thì Lý Vĩ Tài luôn là người thứ nhất hiện ra trước mặt mình. Lỗ tai người này thính cực kỳ. Xe của hắn vẫn còn cách Ban quản lý một trăm mét thì y đã có thể nghe được thanh âm mà chạy ra, hơn nữa tuyệt sẽ không nghe lầm.

Điều này khiến Tăng Nghị nhớ tới khi hắn còn ở phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân, Chánh văn phòng Lưu Cường quả thật là y chang.

Bước vào văn phòng, Tăng Nghị buông bao công văn xuống. Lý Vĩ Tài liền bưng một tách trà đặt trước mặt Tăng Nghị nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi xin báo cáo những công tác đã an bài ngày hôm nay.

- Sau này, bảo văn phòng ở dưới tùy tiện phái một người xuống là được. Chánh văn phòng Lý phụ trách hơn trăm người của ban quản lý chúng ta, không thể ngay cả chuyện cá nhân của tôi mà cũng làm luôn.

Lý Vĩ Tài cười nói:

- Hiện tại công tác của Ban quản lý chúng ta là không rời khỏi Phó chủ nhiệm Tăng. Làm tốt công tác hậu cần cho cậu, thì mới khiến cậu không phải buồn phiền mà tập trung vào bên trong công tác. Chuyện trọng yếu như vậy, giao cho người khác, tôi thật sự cảm thấy lo lắng.

Giao cho người khác, Lý Vĩ Tài không phải là lo lắng, mà là y căn bản không muốn người khác nhúng tay vào.

Khu công nghệ cao Bạch Dương thuộc loại khu kinh tế mới của thành phố. Hết thảy cấp bậc đều rất thấp. Dựa theo quy định, ngoại trừ Gia Cát Mưu là nhân vật số một có chuyên trách thư ký, thì những Phó bí thư, Phó chủ nhiệm khác đều không có thư ký. Nhưng quy định là chết, người là sống. Hiện tại, phàm ai là lãnh đạo mà không có thư ký. Ra bên ngoài mà không mang theo thư ký xách túi cho mình thì người ta sẽ cảm thấy người lãnh đạo này là giả.

Cho nên, văn phòng Ban quản lý đối với những phó chức đều chuyên môn chỉ định một cán sự, lấy danh nghĩa văn phòng, nhưng kỳ thật là làm thư ký chuyên trách cho lãnh đạo.

Tăng Nghị khi tới, Lý Vĩ Tài đã ám chỉ nhiều lần, hỏi Tăng Nghị có thư ký nào chọn được chưa, y sẽ an bài. Nhưng Tăng Nghị lại không có thói quen dùng thư ký. Trong khoảng thời gian hắn đến Ban quản lý, có chuyện gì cũng cơ bản trực tiếp tìm Chánh văn phòng Lý Vĩ Tài để phối hợp.

Vừa mới bắt đầu, Lý Vĩ Tài trong lòng cực không vui. Đường đường là một Chánh văn phòng nay trở thành thư ký chuyên trách cho hắn. Nhưng sau khi đoàn khảo sát đến, thái độ của Lý Vĩ Tài quay ngoắt một trăm tám mươi độ, đem tất cả những sự việc của Tăng Nghị đảm nhiệm hết. Căn bản không để cho bất cứ một ai nhúng tay vào. Tăng Nghị chính mình không đề cập đến chuyện an bài thư ký, Lý Vĩ Tài lại càng không đề cập tới.

Lý Vĩ Tài mở quyển ghi chép của mình ra, ở trong đó có viết nhật trình an bài cảu Tăng Nghị, nói:

- Chín giờ sẽ tham dự một cuộc họp chứng thực xúc tiến một hạng mục quan trọng. Người phụ trách các phòng đều tham dự. Mười giờ ba mươi, người phụ trách của tập đoàn Bình Hải sẽ đến, thương lượng lại một số đề tài thảo luận chưa xong…

Tăng Nghị nghe qua một lần, liền ghi nhớ trong lòng. Nhật trình của ngày hôm nay được xếp kín. Sau khi các hạng mục lớn ngụ lại, Tăng Nghị so với trước kia lại càng bận hơn. Hội nghị vừa mới kết thúc, người muốn gặp hắn lại sắp xếp dài đến mấy trang. Tình huống của ngày hôm nay xem như là khá tốt. Sau khi ký hiệp nghị được một khoảng thời gian, hắn bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Nhẩm lại một lần, Lý Vĩ Tài ngẫm nghĩ, xem còn có việc gì quan trọng nữa hay không, cuối cùng nói:

- Phòng Xây dựng quận đồng chí Cung Hồng muốn gặp cậu. Khi nào cậu rảnh thì ông ấy muốn gặp để trình bày sự tình trưng thu đất giải phóng mặt bằng.

Tăng Nghị nhìn đồng hồ, hiện tại còn cách cuộc họp một khoảng thời gian thì lên tiếng:

- Mời đồng chí Cung Hồng đến đây đi.

Hắn biết Cung Hồng đến đây là bởi vì chuyện gì. Là vì chuyện tiền. Bởi vì hạng mục khu giải trí sẽ sinh ra những tạp âm. Do đó địa phương dùng để xây dựng trước mắt phải tránh xa khu dân cư và buôn bán. Lại còn phải lập kế hoạch dự trữ. Do đó phần diện tích đất liền vượt qua phạm vi khu công nghệ cao, đến mấy chục mẫu đất nên cần phải trưng thu đất lần nữa.

Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị không còn gì chỉ bảo, thì liền xin phép rời khỏi, rồi đi thông báo cho Cung Hồng khẩn trương đến.

Chưa đến mười phút, xe của Cung Hồng tiến vào Ban quản lý. Ông ta xách theo cặp xách bước lên lầu, đứng trước phòng Tăng Nghị hít một hơi thật sâu rồi giơ tay gõ cửa. Bên trong truyền ra thanh âm “Mời vào” thì ông ta mới dám bước vào.

Nhìn thấy Cung Hồng bước vào phòng làm việc của Tăng Nghị, Phó chủ nhiệm Mạc Hữu Vi từ xa rất nhanh hừ lạnh một tiếng. Sau đó bưng tách trà vào trong phòng của Gia Cát Mưu. Mạc Hữu Vi là tâm phúc của Gia Cát Mưu, ban đầu hai người đều làm việc tại phòng Nông nghiệp huyện, là một Trưởng phòng và Phó trưởng phòng. Sau khi tới Ban quản lý khu công nghệ cao thì trở thành một Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm.

Mạc Hữu Vi thủy chung vẫn cho rằng vị trí Phó chủ nhiệm thường trực phải là của mình. Phó chủ nhiệm thường trực trước là người của Trưởng ban Tổ chức cán bộ, sau này thấy khu công nghệ cao không có tiền đồ, anh ta liền vận dụng mối quan hệ trở về Cục Dân chính của thành phố. Vi trí Phó chủ nhiệm thường trực liền bỏ trống. Gia Cát Mưu liền ám chỉ hứa hẹn, muốn Mạc Hữu Vi ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm thường trực này. Ai ngờ ở trên lại bổ nhiệm xuống, từ tỉnh hàng không đến một vị cán bộ mặt búng ra sữa. Cho nên Mạc Hữu Vi đối với Tăng Nghị rất có ý kiến.

Khả năng có người sẽ nghĩ, khu công nghệ cao kia chỉ là một bộ dạng rách nát. Một Phó chủ nhiệm thường trực tranh hay không tranh thì có cái gì khác nhau. Đây là sai lầm rồi. Càng là kinh tế đình trệ, việc xếp hạng có vẻ rất quan trọng. Ngoại trừ xếp hạng thì trong này còn có cái gì để tranh.

- Chủ nhiệm, ngài xem hiện tại Ban quản lý thành ra bộ dạng gì nữa. Một đám không thượng không hạ. Trong mắt bọn họ có còn nhân vật số một là ngài nữa không? Khu công nghệ cao Bạch Dương rốt cuộc có còn nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng công ủy nữa hay không? Nếu cứ như vậy, tôi thấy sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Mạc Hưu Vi nói.

Gia Cát Mưu biết tâm tư của Mạc Hữu Vi, đây chính là thèm muốn tài chính thật lớn trong tay Tăng Nghị.

Ở tỉnh đã cấp tiền xây dựng trường đại học Y, những chỗ khác cũng bắt đầu quyên góp. Số lượng thứ nhất đã được thực hiện. Ở thành phố vì muốn bảo đảm những hạng mục đầu tư được chứng thực xuống dưới, tài chính thành phố liền phân bổ xuống hai trăm triệu. Hiện tại số tiền này đều lấy danh nghĩa tiền nào việc nấy, tiền cho hạng mục trọng đại, tất cả đều thuộc phạm vi quản lý của Tăng Nghị.

Mạc Hữu Vi là lãnh đạo phân công quản lý tài chính, trơ mắt nhìn khoản tiền lớn như vậy mà một phân tiền cũng không lấy được, y làm sao mà không căm tức chứ.

Hiện tại, Trưởng phòng phòng Tài chính khu công nghệ cao, có cái gì khó khăn cũng không thèm tìm Mạc Hữu Vi báo cáo. Có tìm Mạc Hữu Vi thì Mạc Hữu Vi cũng không giải quyết được. Còn không bằng trực tiếp đến tìm Phó chủ nhiệm Tăng, ứng trước một số tiền. Những bộ môn khác như quy hoạch, phát triển, xây dựng đô thị người nào thiếu tiền thì hiện tại đều sắp xếp đến tìm Tăng Nghị báo cáo công tác.

- Cậu đang nói gỡ gì đó? Tôi thấy thái độ của cậu đang có vấn đề.

Gia Cát Mưu liền giở giọng giáo huấn Mạc Hữu Vi:

- Trong mắt của tôi thì hiện tại khu công nghệ cao đang trong tình thế rất tốt.

Gia Cát Mưu thật ra cũng đã nghĩ đến việc muốn áp chế Tăng Nghị, nhưng trong sổ sách của ông ta chỉ có mấy lượng bạc vụn. Trong tay lại chỉ có quyền phê duyệt hai ngàn đồng. Loại tình thế như vậy, ai sẽ ủng hộ ông ta. Là lãnh đạo, quan trọng nhất chỉ là hai dạng quyền lực khác biệt. Thứ nhất chính là quyền nhân sự. Thứ hai là quyền tài chính. Chỉ cần chặt chẽ nắm bắt lấy hai quyền này thì người phía dưới phải nghe lời anh.

Nhưng hiện tại nắm trong tay một bó lớn bạc, Tăng Nghị - Phó chủ nhiệm phân công quản lý hạng mục dự án trọng đại, các mặt công tác của quận, lúc này toàn bộ sẽ phải xem sắc mặt của hắn. Thành viên của Đảng công ủy đều là kẻ lõi đời, đều nhận ra bối cảnh và năng lực của Tăng Nghị, cũng đều minh ám. Đối phương bên kia, đòi tiền cũng không có tiền, còn như thế nào đấu lại đối phương.

Mạc Hữu Vi khó chịu nói:

- Dù sao thì tôi nhìn không quen.

- Nhìn không quen? Không quen thì cậu hãy kéo một vài hạng mục lớn về đi.

Gia Cát Mưu cau mày, nói:

- Chỉ biết nói gở, đây là bản lĩnh gì chứ.

Đây chính là khiến cho Mạc Hữu Vi tỉnh ngộ. Lúc này những người ở Ban quản lý không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Nói cho cùng, bởi vì không ai kéo được hạng mục nào nên thiếu tự tin. Chỉ cần kéo đến đại hạng mục nào đó, không riêng gì có thể nắm được một bộ phận quyền sở hữu tài sản, đồng thời còn có thể đúng lý hợp tình nói chuyện với vị Phó chủ nhiệm mặt búng ra sữa kia.

- Chủ nhiệm, nếu không thì chúng ta cũng phát động quan hệ, tranh thủ kéo vài đại hạng mục đến?

Mạc Hữu Vi nói.

Gia Cát Mưu lắc đầu. Nói là nói như vậy, nhưng vài năm qua cố gắng không ít, cuối cùng được cái gì. Còn không phải là viên hạt vô thu. Ông ta hiện tại đối với việc kéo đại hạng mục đã mất đi tin tưởng:

- Cậu có tin tức gì sao?

Mạc Hữu Vi lắc đầu:

- Chủ nhiệm, hôm nay khác ngày xưa. Lúc này trong khu công nghệ cao của chúng ta có một số xí nghiệp lớn, lại còn có chiêu bài của tập đoàn Bình Hải. Có thể nói là tình thế khá tốt. Những xí nghiệp trước kia không có ý định thì nói không chừng nay có thì sao?

Gia Cát Mưu nhìn chằm chằm vào cái quạt long trên tường đối diện, cân nhắc một hồi nói:

- Sở sách của phòng Tài chính bây giờ còn bao nhiêu tiền?

Mạc Hữu Vi lên tiếng:

- Hơn hai triệu.

Gia Cát Mưu gật đầu, nói:

- Cậu đến gặp Hoàng Châu của phòng Xúc tiến đầu tư, bảo y tìm cách tính toán tổ chức một cuộc họp nhỏ thu hút đầu tư.

Mạc Hữu Vi lên tiếng:

- Tôi hiện tại đi ngay.

Hoàng Châu là người của Mạc Hữu Vi. Y đi nói, nhất định là có thể được.

Gia Cát Mưu coi như là ăn cả ngả về không. Những dự án trọng đại của Tăng Nghị bên kia đều có tiền. hơn nữa Tăng Nghị lại còn được phân công quản lý công tác thu hút đầu tư. Nhưng Gia Cát Mưu không chính xác là dùng tiền Tăng Nghị. Bằng không thì đưa tới hạng mục sẽ tính cho ai?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv