- Phó chủ nhiệm Tăng ra ngoài rồi.
Người của văn phòng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thôi Ân Hi, phát hiện đối phương khí chất không thầm thường. Nói chuyện còn rất khách khí.
Bước vào cơ quan chính quyền, nói chuyện hay hỏi han đều phải rất chú ý. Anh mở miệng hỏi “Đồng chí, xin hỏi sự việc đó phải tìm ai làm?” thì bảo đảm sẽ không ai phản ứng với anh. Thậm chí đầu cũng lười ngẩng lên. Nếu anh hỏi “Lãnh đạo của anh ở văn phòng nào?”, như vậy ít nhất cũng sẽ có người đánh giá anh, nghiền ngẫm xem anh có phải là bạn bè của lãnh đạo hay không? Hay là đến tìm lãnh đạo khiếu oan.
- Xin hỏi, vị Phó chủ nhiệm Tăng đó khi nào sẽ trở về?
Thôi Ân Hi lại hỏi.
Nụ cười thật ngọt ngào khiến cho người trong văn phòng nhìn cô, không có bất luận một khả năng không vui nào, liền kiên nhẫn nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng ngày nào cũng bộn bề công việc. Rất ít khi ở văn phòng. Nếu cô có điện thoại thì tốt nhất nên liên hệ bằng điện thoại. Nếu không được thì có thể tìm Chánh văn phòng Lý của chúng tôi hỏi thăm một chút.
Đang nói thì Lý Vĩ Tài chắp tay sau lưng đi tới. Là đại quản gia của Ban quản lý, Lý Vĩ Tài đương nhiên là phải để mắt hết mọi việc sáu phương tám hương. Vừa rồi nhìn thấy chiếc Candilliac sang trọng, y liền tâm động. Hơn nữa, y còn nhìn thấy treo đằng trước xe là giấy phép màu đen. Nói như vậy, chỉ có người của đại sứ quán nước ngoài cùng với ông chủ của doanh nghiệp nước ngoài mới có thể sử dụng giấy phép màu đen.
Lý Vĩ Tài cân nhắc, liền chạy qua văn phòng bên này. Có thể lái được loại xe sang trọng, lại sử dụng giấy phép màu đen, tất nhiên chính là một nhà đầu tư tầm cỡ nào đó.
- Lý, tài liệu của Phó chủ nhiệm Mạc cậu đã đóng dấu chưa?
Lý Vĩ Tài vừa vào cửa đã gọi tên một cán sự trong phòng.
Liền có một cán sự lập tức đứng lên, khom người hướng Lý Vĩ Tài cười nói:
- Chánh văn phòng Lý, đã đóng dấu hết rồi.
- Đóng dấu xong rồi thì mau khẩn trương đem qua, không nên chậm trễ công việc của Phó chủ nhiệm Mạc.
Lý Vĩ Tài chỉ bảo một tiếng, rồi lúc này mới làm bộ nhìn thấy Thôi Ân Hi:
- Vị này chính là…
Có người lên tiếng:
- Đến tìm Phó chủ nhiệm Tăng.
Lý Vĩ Tài sa sầm nét mặt nói:
- Nếu là đến tìm Phó chủ nhiệm Tăng thì sao không mời khách ngồi xuống nói chuyện?
Nghe nói là đến tìm Tăng Nghị thì Lý Vĩ Tài hứng thú liền giảm đi.
Người nọ khẩn trương mang hai cái ghế dựa đến, đặt trước mặt Thôi Ân Hi, rồi lại lấy một cái tách đi pha nước trà.
- Cô đến tìm Phó chủ nhiệm Tăng à?
Lý Vĩ Tài cười, trong lòng còn tồn tại một tia may mắn. Đối phương cùng Tăng Nghị cũng không phải là quen thuộc lắm:
- Phó chủ nhiệm Tăng cùng với khách đi thị sát khu công nghệ cao. Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi cũng được.
Thôi Ân Hi liền thản nhiên cười, áy náy nói:
- Tôi đến tìm Phó chủ nhiệm Tăng là có chuyện muốn nhờ. Chuyện này cũng chỉ có anh ta mới có thể giải quyết.
Lý Vĩ Tài vừa nghe, cũng không muốn lãng phí tinh lực nữa. Y chỉ vao cán sự đang bưng tách trà ra nói:
- Vương, cậu vất vả một chuyến, dẫn khách đến thôn Tam Nguyên tìm xem. Phó chủ nhiệm Tăng có thể ở đó.
Nói xong, Lý Vĩ Tài quay lưng đi, thong thả bước ra khỏi văn phòng, trong lòng thầm nghĩ mình tranh thủ ân cần như thế, hóa ra là tìm Tăng Nghị. Nói không chừng là đơn vị liên quan của Phó chủ nhiệm Tăng.
Thôn Tam Nguyên là địa phương thuộc khu công nghệ cao nằm gần Vinh Thành nhất. Là một cái thôn không lớn lắm, đều cho Ban quản lý thuê đất. Mỗi một mẫu đất mỗi tháng có thể nhận được một trăm tám mươi đồng tiền thuê. Tính so với trồng trọt thì có lời hơn một chút, nhưng không nhiều. Tuy nhiên, khoản tiền này, cũng khiến cho ban quản lý phải suy sụp, ai cũng không đủ sức.
Bên cạnh thôn Tam Nguyên là một khu đất hoang. Tăng Nghị đang dẫn Tiếu Đăng đến quan sát. Quách Bằng Huy trước đó đến khảo sát việc chuẩn bị xây dựng trường đại học Y, cũng đã xác định được vài chỗ. Khối đất ở thôn Tam Nguyên này chính là một trong số đó.
Lúc này có mấy người vây quanh một chiếc xe. Trên chiếc xe được đặt một tấm bảng đồ quy hoạch. Mọi người vừa xem vừa thảo luận với nhau.
Cố Hiến Khôn và lão Tả đang đứng cách đó không xa. Hai người cũng đến, nhưng thuộc loại tùy tiện nhìn một chút, chứ chưa có hạng mục đầu tư vào.
Thôn Tam Nguyên đã được trưng thu, sau khi đơn giản san bằng thì có vẻ rất trống trải, tầm nhìn xa. Thôi Ân Hi từ xa đã có thể nhìn thấy Tăng Nghị bên này, liền bảo lái xe chạy qua.
- Phó chủ nhiệm Tăng!
Gã cán sự của Ban quản lý xuống xe, rất nhanh nhẹn chạy đến cười nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, có cô gái đến Ban quản lý tìm anh, nói là có việc gấp. Chánh văn phòng Lý bảo tôi dẫn cô ấy đến đây.
- Vất vả cho anh quá!
Tăng Nghị nói một tiếng rồi thu hồi tầm mắt khỏi bản đồ quy hoạch, quay đầu nhìn chiếc Candilliac, sau đó nhìn thấy Thôi Ân Hi từ trên xe bước xuống. Lúc này hắn nhướng mày, thầm nghĩ Trương tổng làm việc cũng thái quá đi. Người không đẩy đi được, như thế nào lại còn mang người tới nơi này.
Thôi Ân Hi bước xuống xe, bước tới trước mặt Tăng Nghị, hơi hạ thấp người chào hỏi rồi nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, rất hân hạnh được gặp anh. Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Thôi Ân Hi.
Tăng Nghị gật đầu, vươn tay cười nói:
- Xin chào, tôi là Tăng Nghị, là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao Bạch Dương này. Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì sao?
Thôi Ân Hi hơi nắm một chút rồi thu tay lại, cười nói:
- Tôi nghĩ là Phó chủ nhiệm Tăng biết ý đồ của tôi đến đây.
Những người bên cạnh nhìn Thôi Ân Hi, thầm nghĩ Tăng Nghị tiểu tử này lại gây ra điều gì mới mẻ. Không ngờ lại có một giai nhân tuyệt sắc như thế này đuổi tới Bạch Dương. Lão Tả và Cố Hiến Khôn đang ở xa nói chuyện cũng nghe thấy được một tia hơi thở náo nhiệt, liền ném tàn thuốc trong tay, hướng bên này nhìn lại.
Tăng Nghị hơi cau mày, lập tức hỏi:
- Là Trương tổng của khách sạn Thanh Giang nhắc đến tôi?
Thôi Ân Hi liền gật đầu:
- Tôi lần này đến đây chính là muốn mời Phó chủ nhiệm Tăng vất vả một chút, đến khám bệnh cho ông nội tôi. Kính nhờ anh!
Nói xong, Thôi Ân Hi lại cúi đầu trước Tăng Nghị.
Tăng Nghị tránh qua một bên, không chấp nhận Thôi Ân Hi cúi đầu trước mình:
- Cô vất vả vì ông nội mà đến đây cầu y, hiếu tâm rất khó có được, đồng thời khiến tôi rất khâm phục. Lẽ ra tôi không nên từ chối cô. Tuy nhiên, tôi hiện tại không còn làm thầy thuốc nữa. Tôi đi xem bệnh cho ông nội cô thì không được thích hợp. Nói sau, tôi tin tưởng năng lực của cô, hẳn là có thể mời được thầy thuốc chuyên nghiệp, cao minh.
Thôi Ân Hi thấy Tăng Nghị cự tuyệt thì thần sắc lộ ra vẻ lo lắng, lại cúi đầu nói;
- Bất kể thế nào, cũng mời Phó chủ nhiệm Tăng đi một chuyến. Cầu xin anh.
Tăng Nghị có chút khó xử. Ngày đó tuy rằng chỉ vội vàng thoáng nhìn, nhưng hắn cũng nhìn ra được ông cụ đã mắc phải căn bệnh khó trị. Cho dù chính mình ra tay thì cũng chưa chắc đã có thể trị hết. Phải biết rằng thầy thuốc không phải là vạn năng, cũng không thể thay đổi luật sinh lão bệnh tử của con người:
- Thôi tiểu thư, cô không nên làm như vậy.
- Tôi đã nghe nói nhiều về những sự tích chữa bệnh của Phó chủ nhiệm Tăng. Tôi biết y thuật của anh rất cao minh. Hơn nữa là nhân tâm nhân thuật.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị cầu khẩn nói:
- Xin Phó chủ nhiệm Tăng từ bi, vì ông nội của tôi mà đến khám một chút.
Những người xung quanh lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Hóa ra là cầu y, thầm nghĩ Tăng Nghị đúng là thanh danh vang tận bên ngoài. Đến ngay cả người nước ngoài cũng tìm đến cửa.
Tăng Nghị thầm nghĩ mình bị Trương tổng hại chết rồi. Nếu chính mình hiện tại chỉ là một thầy thuốc, tất nhiên là sẽ không từ chối. Nhưng thân phận của hắn hiện nay rất đặc biệt, đi chữa bệnh cho đối phương, chữa hết thì không nói gì. Chữa không hết thì phiền toái rất lớn. Thậm chí còn có thể mang đến phiền toái cho tỉnh Nam Giang.
Căn cứ vào kinh nghiệm của mình, trị bệnh cho người già xác suất trị không khỏi cao hơn trị khỏi. Anh cho rằng bệnh tình nguy kịch không thể cứu được, nhưng người bệnh lại không cho là như vậy. Người đó sẽ cho rằng y thuật của anh không giỏi, là Trung y không giỏi.
Hơn nữa, bên cạnh ông ta còn có vị thần y Hàn Quốc Lý Đông Nghị. Chính mình lại đi trộn lẫn làm gì chứ.
Thân phận của mình đặc biệt, thân phận của đối phương cũng đặc biệt. Đây không chỉ đơn giản là quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân. Chính mình khi ra tay thì phải suy xét đến nhiều thứ. Tăng Nghị không phải băn khoăn bản thân mình, chính là có những thứ không phải hắn có khả năng gánh vác và quyết định.
- Thôi tiểu thư, việc này xin thứ cho tôi bất lực. Tôi tuy rằng có thể nhìn ra được ông nội của cô bệnh nặng trong người, nhưng cũng không có liệu pháp trị liệu.
Tăng Nghị lắc đầu thở dài:
- Cô nên mời thầy thuốc khác đi.
Thôi Ân Hi đôi mắt liền đỏ lên, hướng Tăng Nghị cúi đầu:
- Xin anh đấy, xin anh hãy sang nhìn một chút thôi.
Lần này cô cúi rất sâu. Nếu Tăng Nghị không đồng ý thì cô sẽ không đứng dậy.
Ở đây đều biết Tăng Nghị là người như thế nào. Bình thường chỉ cần có người bệnh, anh có muốn ngăn hắn lại cũng ngăn không được. Hắn khẳng định sẽ ra tay cứu chữa. Nhưng lần này đối phương ba bốn lần cầu xin, Tăng Nghị không ngờ lại không đáp ứng. Mọi người biết rằng trong đó còn có nguyên nhân khác.
Quách Bằng Huy là người phụ trách cục Bảo vệ sức khỏe, là người rõ ràng nhất băn khoăn của Tăng Nghị. Vừa thấy xe của đối phương, lại nhìn biển số xe, chỉ biết lai lịch của những người này không tầm thường. Nhưng lúc này lại không bày ra thân phận, đối phương hơn phân nửa là đang mắc bệnh nguy kịch. Không có thuốc nào có thể chữa được. Mặc kệ là ai trị, đều là một kết quả. Anh lúc này ra tay, chẳng khác nào gánh tiếng xấu trị bất lực cho người khác. Đến lúc đó, một khi có người tâm bất lương cắn ngược lại thì sẽ xảy ra tranh cãi ngoại giao rất lớn.
- Thôi tiểu thư, tôi thật sự bất lực, xin đừng làm tôi khó xử.
Tăng Nghị khoát tay, tránh ra vài bước.
Thôi Ân Hi nước mắt dàn giụa rớt xuống mặt đất, bắn tung tóe. Cô nói:
- Tôi van anh, anh hãy đi xem cho ông nội của tôi một chút. Ông nội của tôi là người tốt. Ông đối với chúng tôi rất quan trọng.
Nói tới đây, Thôi Ân Hi có chút nghẹn ngào. Tiếu Đăng cảm thấy có chút khó hiểu:
- Bác sĩ Tăng, vì sao không đến xem qua một cái?
Quách Bằng Huy lập tức kéo ông ta qua một bên, thấp giọng nói:
- Nếu Tổng thống Mỹ của các người bị Tăng Nghị chữa cho đến chết, thì nước Mỹ sẽ làm gì?
Tiếu Đăng liền hiểu được một chút. Trung Tây y khác nhau. Tây y đã là theo tiêu chuẩn. Sau khi trị mà chết thì cũng không có cách nào để cứu sống. Cho dù anh có gọi rất nhiều bác sĩ Tây y tới thì cũng chỉ có một phương án trị liệu đó mà thôi. Và mạng của anh đã đến lúc chấm dứt. Nhưng Trung y thì lại khác. Một thầy thuốc thì có một phương pháp chữa trị. Hơn nữa, dựa theo phân tích của Tây y thì rất nhiều loại thuốc Đông y đều có độc. Đến lúc đó gặp chuyện không may, vốn là mạng đã tuyệt, nhưng nói cứng rắn chính là bị hạ độc. Đồng thời có thể xuất ra nhiều căn cứ vô cùng chính xác, khiến cho anh không thể biện giải.
Nếu người được trị là người bình thường, thì nhiều lắm là truy cứu trách nhiệm và tội dạnh ngộ sát cho bác sĩ Trung y thôi. Nhưng nếu người được trị là nhân vật quan trọng thì phiền toái rồi. Liên lụy đến chính trị, sự tình làm ra không tốt thì chính là ám sát nguyên thủ quốc gia, sẽ khiến cho hai quốc tranh cãi.
Hiểu được điều này, Tiếu Đăng đứng ở một bên không nói gì cả.
Thôi Ân Hi cúi đầu, hai vai buông lỏng, không tránh khỏi nghẹn ngào, thanh âm cầu khẩn. Bộ dạng của cô khiến cho mọi người đứng ở nơi đó không kìm lòng được.
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi xin anh, tôi van anh. Chỉ cần liếc mắt một cái thôi. Mặc kệ có chữa được hay không thì tôi cũng đều khắc sâu trong lòng.
Thôi Ân Hi khóc rất lớn.
- Chỉ cần xem một cái thôi. Tôi van anh đấy. Tôi thật sự không muốn mất đi ông nội.
Tăng Nghị trong lòng có chút khó chịu không nổi. Thôi Ân Hi một câu ông nội, hai câu ông nội khiến cho hắn nhớ tới ông nội Tăng Văn Phủ đã qua đời của mình.
Năm Tăng Nghị mười bốn tuổi thì ông nội Tăng Văn Phủ gặp nạn. Buổi sáng hôm đó, ông khám cho một vài người bệnh ở thị trấn. Sau khi xem xong, ông bảo Tăng Nghị đóng cửa phòng khám, sau đó bình thường xem Thái sư y thượng. Bỗng ông gọi Tăng Nghị đến, nói:
Nghị, mau bắt mạch cho ông nội.
Tăng Nghị cũng hiểu biết về y học. Sau khi bắt mạch xong nước mắt của hắn đã chảy xuống. Sau đó hắn thấy trên người ông nội mồ hôi giống như dầu thay nhau lăn xuống dưới.
Tăng Văn Phủ lúc ấy mỉm cười dặn dò Tăng Nghị:
- Nghị, mạch mà con bắt chính là tuyệt mạch. Mồ hôi của ông mà con nhìn thấy chính là tuyệt mồ hôi. Tuyệt mồ hôi như dầu. Sách thuốc của cổ nhân nói một chút cũng đều không có sai. Bắt mạch xong rồi, con hãy nhớ kỹ. Về sau phải đọc nhiều sách thuốc.
Nói xong, Tăng Văn Phủ mỉm cười rồi ra đi.
Đây chính là câu nói cuối cùng ông nội dặn dò Tăng Nghị, cũng là câu cuối cùng một Trung y lưu lại cho truyền nhân của mình. Tăng Văn Phủ trong một giây cuối cùng của sự sống đã lấy làm ví dụ, tiến hành dạy bảo cho Tăng Nghị.
Chuyện này khiến cho Tăng Nghị xúc động rất nhiều. Nhiều năm như vậy, Tăng Nghị một khắc cũng không buông thả. Mỗi khi nhớ tới lời cuối cùng ông nội dạy mình, Tăng Nghị đều rơi nước mắt, trong lòng sợ hãi, chỉ sợ phụ lòng chờ mong của ông.
Thổn thức một lát, Tăng Nghị thở dài nói:
- Cô cứ về trước đi. Mặc kệ trị được hay không, tôi cũng sẽ đi một chuyến.
Quách Bằng Huy trong lòng đánh bộp. Tăng Nghị rốt cuộc là bị kích động rồi. Loại sự tình này làm sao có thể đáp ứng. Ít nhất phải biết rõ lai lịch của đối phương rồi mới nói được.
Thôi Ân Hi ngẩng đầu, gương mặt đầy nước mắt. Cô lại cúi đầu thật sâu một lần nữa:
- Cảm ơn, cảm ơn!
Tăng Nghị không muốn nhìn thấy bộ dạng này của đối phương nữa. Điều này làm cho hắn trong lòng rất khó chịu. Hắn khoát tay chặn lại nói:
- Cô cứ trở về, chiều nay sau khi tan làm, tôi sẽ đến Vinh Thành một chuyến.
Thôi Ân Hi luôn mãi nói lời cảm ơn, cúi người lui về sau mấy bước rồi mới xoay người đi về xe của mình. Vệ sĩ đưa cho cô khăn tay, nhưng cô cũng không nhận.
- Sao cậu lại chấp nhận chứ?
Quách Bằng Huy có chút trách cứ:
- Cô ấy có lai lịch gì thì tôi lập tức sẽ cho người thăm dò một chút.
- Tôi cũng không biết!
Tăng Nghị cười nói:
- Thôi đi, không cần hỏi thăm, tôi tự biết cân nhắc.
Quách Bằng Huy làm sao có thể yên tâm:
- Như vậy đi, tôi cùng đi với cậu.
Ông ta sợ Tăng Nghị đến lúc đó lại kích động, nói ra cái gì không chữa được. Ít nhất ông ta có thể cản Tăng Nghị lại.
- Được!
Tăng Nghị cũng không phản đối:
- Chúng ta không cần bị chuyện phức tạp này cắt ngan. Vẫn nghiên cứu công việc trước. Nếu trường đại học đạt ở đây, mọi người thấy thế nào?