David kêu lên:
- Bác sĩ Tăng, khoan đã.
Tăng Nghị quay đầu lại hỏi:
- David tiên sinh, còn có chuyện gì vậy?
- Sau khi xuất viện, tôi còn ở lại Vinh Thành một thời gian. Hôm nay thời tiết không tồi, tôi muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm một chỗ ở thích hợp. Bác sĩ Tăng ở Vinh Thành khá quen thuộc, còn phiền anh giới thiệu giùm tôi.
David nói.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng được, tôi hôm nay cũng không có việc gì quan trọng, vậy tôi làm người cho David tiên sinh vậy. Chúng ta đi tham quan Vinh Thành một chút.
Ngoài miệng thì nói thế nhưng Tăng Nghị trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, không biết David lần lại có ý đồ gì. Còn tìm nơi ở thì anh cứ hỏi Tiếu Đăng tiên sinh. Anh ấy nhất định sẽ an bài cho anh. Việc này cần gì đến tôi chứ. Tuy nhiên, nếu David mở miệng thì Tăng Nghị cũng không tiện từ chối, coi như là cùng người bệnh đi hoạt động thư giãn gân cốt.
Lập tức David đưa bản hiệp nghị cho Tiếu Đăng, rồi trở về phòng thay đổi thường phục, đi theo Tăng Nghị rời khỏi bệnh viện.
Tăng Nghị hỏi David có yêu cầu gì về chỗ ở, sau đó lái xe chở y đi tham quan một số chỗ. Có nơi là nội thành phồn hoa, cũng có nơi là vùng ngoại thành yên tĩnh. Còn có xung quanh khu du lịch xinh đẹp. David nhìn qua, hứng trí tưng bừng. Nhưng vòng vo cả một ngày cũng không tìm ra được chỗ nào ưng ý.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, Tăng Nghị nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, nếu không tôi đưa David tiên sinh trở lại bệnh viện, ngày mai chúng ta tiếp tục tìm?
David lên tiếng:
- Vất vả cho bác sĩ Tăng quá. Thật sự cảm thấy áy náy, cho nên bữa cơm chiều tôi mời.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Không cần khách khí như vậy. Tối nay tôi đã có hẹn với bạn bè rồi, nên phải đến nhà cô ấy làm khách.
David vừa nghe thì hứng thú nói:
- Là hình thức họp mặt gia đình của người Trung Quốc sao?
Tăng Nghị gật đầu:
- Phải!
David lên tiếng:
- Mạo muội hỏi một câu, có thể dẫn tôi đi cùng để mở mang kiến thức không? Tôi đối với văn hóa ẩm thực gia đình của người Trung Quốc rất có hứng thú.
Tăng Nghị trong lòng lại cảm thấy khó hiểu. Nói là tìm chỗ ở, nhưng bộ dạng của David hôm nay lại không giống với. Lúc này lại muốn đi theo hắn họp mặt, người này rốt cuộc là có chủ ý gì?
- Nếu không tiện thì thôi vậy.
David nhún vai, tỏ vẻ thất vọng.
David hôm nay đi theo Tăng Nghị, thứ nhất là ở bệnh viện cảm thấy có chút buồn chán, muốn ra ngoài hoạt động gân cốt một chút. Thứ hai, y đối với Tăng Nghị cảm thấy rất ngạc nhiên, muốn gần gũi quan sát vị thần y này rốt cuộc có chỗ nào không giống như bình thường. Gần đây ở bệnh viện Nhân dân tỉnh, David đã nghe không ít về những ca bệnh mà Tăng Nghị đã chữa. Ví dụ như ăn cơm uống rượu trị liệu nội tạng di chuyển vị trí, lại còn một tách trà Tướng Quân đã chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc.
Việc này đối với David là hoàn toàn không thể tin nổi, chẳng khác nào giống như biểu diễn ma pháp.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng không có gì là không tiện. Chỉ sợ anh ăn không quen đồ ăn của Trung Quốc.
Nói xong, Tăng Nghị liền quay đầu xe, hướng về trường đại học Vinh Thành.
Hôm nay hắn có hẹn với Diệp Thanh Hạm về nhà cô ấy dùng cơm. Chuyện này đã hẹn từ lâu rồi, nhưng Tăng Nghị vẫn không có thời gian đến nhà Diệp Thanh Hạm thăm hỏi. Hiện tại được trở về sở Y tế tỉnh, sự việc của trường đại học vẫn còn chưa bắt đầu, nên Tăng Nghị cũng còn thời gian rảnh rỗi.
Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ đang đứng trước cổng trường chờ Tăng Nghị.
- Lần này anh ta được trở lại Vinh Thành, hẳn là sẽ không đi xuống dưới lần nữa?
Tôn Duệ hỏi.
Diệp Thanh Hạm cười lắc đầu:
- Việc này cũng không biết chắc. Lát nữa chị hỏi anh ta đi.
Tôn Duệ trả lời:
- Bình thường thấy anh ta vênh váo, không nghĩ tới cũng thường thôi. Một tờ giấy điều lệnh đi xuống, một tờ giấy điều lệnh trở lại. Haha…
- Cho nên, anh ấy mới nói mình là bác sĩ, phỏng chừng là ngại chức quan nhỏ quá.
Diệp Thanh Hạm đùa vui.
Tôn Duệ liền đẩy đẩy Diệp Thanh Hạm:
- Nắm chặt nhé, gần quan được ban lộc.
Diệp Thanh Hạm mặt đỏ lên. Tôn Duệ gần như lần nào gặp cũng nói đến việc này, hay trêu đùa Diệp Thanh Hạm. Tuy nhiên, lần nào Diệp Thanh Hạm cũng thẹn thùng. Cô sẵng giọng:
- Nói cái gì thế?
Lúc này một chiếc xe cảnh sát trờ đến, cửa kính xe buông xuống, lộ ra vẻ mặt của một người cảnh sát trẻ tuổi, tươi cười nói:
- Tiểu Hạm, có muốn về nhà không? Vừa lúc tiện đường, anh chở em về một đoạn?
Diệp Thanh Hạm nụ cười lập tức biến mất, nói:
- Không cần!
Gã cảnh sát bước xuống xe, nói:
- Làm gì mà khách sáo với anh Khương vậy. Chúng ta đều là ở chung một khu tập thể nhà máy. Để anh chở em về.
Nói xong liền giơ tay túm lấy cánh tay của Diệp Thanh Hạm, muốn kéo vào trong xe.
- Anh làm gì thế?
Diệp Thanh Hạm dùng sức giãy ra khỏi tay đối phương nói:
- Tôi đã nói rồi, không cần anh đưa.
Tôn Duệ cũng nói:
- Anh sao lại thế này? Thật là nhiệt tình không đúng chỗ. Lúc này trên đường mọi người đang chờ anh vì dân phục vụ đấy. Đừng ở chỗ này giằng co với Thanh Hạm nhà chúng tôi nữa.
- Tôi thì thích vì Thanh Hạm mà phục vụ.
Gã cảnh sát kia cười trơ trẽn.
- Không cần!
Tôn Duệ nói thẳng:
- Anh nếu còn như vậy thì chúng tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của anh mà khiếu nại đấy.
Gã cảnh sát kia không chút phật lòng. Lãnh đạo quản trời quản đất, còn có thời gian quản mình sao? Người này cười nhạt:
- Lãnh đạo chúng tôi nói, học hỏi là chuyện tốt. Không tin thì bây giờ chúng ta đi học đi.
Diệp Thanh Hạm quay người lại, bước vào trong trường học. Tôn Duệ lật đật chạy theo phía sau. Đối với hạng người mặt dày mày dạn như thế này thì cô cũng không còn biện pháp.
Gã cảnh sát thấy Diệp Thanh Hạm bỏ đi thì còn hô một câu:
- Tiểu Hạm, em không về nhà à?
Nói xong thì lúc này mỉm cười bước chân vào trong xe, hoàn toàn là bộ dạng của một kẻ lưu manh.
- Tăng Nghị không phải quen với lãnh đạo của cái kẻ vô lại đó sao?
Tôn Duệ vẻ mặt tức giận:
- Đợi lát nữa, chị nhất định sẽ đem việc này nói với Tăng Nghị, bảo anh ta thu thập cái tên vô lại đó.
Diệp Thanh Hạm lúc này tức giận đến chà nát đám cỏ dưới chân. Không cần Tăng Nghị, chính cô cũng quen với biết Trần Long, thậm chí là Đỗ Nhược. Thu thập tên vô lại này là chuyện rất dễ dàng, Tuy nhiên chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Hai người đứng trong trường học đợi một hồi, liền nhận được điện thoại của Tăng Nghị, nói là đã tới trước cổng trường. Hai người lúc này mới đi ra, từ xa nhìn thoáng qua, thấy chiếc xe cảnh sát đi rồi thì hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
- Mỗi lần nhìn thấy anh ta thì chẳng phải là chuyện tốt.
Tôn Duệ thấp giọng nói thầm một câu. Lần trước thì bị đánh trúng, lần này thì gặp phải tên vô lại.
Diệp Thanh Hạm liền cười nói:
- Vậy thì chị quay trở lại ký túc xá đi, vẫn còn kịp đấy.
- Bữa cơm tối nay chị nhất định phải ăn.
Tôn Duệ cười khanh khách.
Tôn Duệ thấy Tăng Nghị thì không quên nói móc:
- Trước đây là Trưởng phòng, nay lại thành cán sự. Tôi thấy anh lăn lộn càng ngày càng kém.
Nói xong, cô liền bước ra mở cửa xe, chuẩn bị bước lên thì ai ngờ đằng sau xe có một cặp mắt màu xanh, đang hướng mình mỉm cười.
A! Tôn Duệ hoảng sợ hét lên một tiếng:
- Quỷ, quỷ!
Tăng Nghị giơ tay lên xe gõ một chút, bất đắc dĩ nói:
- Anh xuống xe, trốn vào trong gầm xe, tránh dọa người khác.
David nụ cười chợt tắt, chính mình có ý chào hỏi mọi người, không nghĩ tới lại dọa người khác. Y đẩy cửa bước xuống xe, xấu hổ nói:
- Hello, hello, xin chào.
Đáng tiếc là không ai phản ứng lại với y.
Diệp Thanh Hạm cũng là bất ngờ. Ai lại nghĩ đến ngồi trong xe lại có một người nước ngoài như vậy chứ. Nếu như chính mình nhìn thấy thì thế nào cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Tăng Nghị thấy David xấu hổ, cũng không giới thiệu tên của y làm gì, chỉ nói:
- Anh ấy đến ăn chung có được không?
Diệp Thanh Hạm mỉm cười, nhìn Tôn Duệ nói:
- Cũng giống anh thôi.
Tôn Duệ khó khăn lắm mới khiến cho tim đập chậm lại, thầm nghĩ quả nhiên là vừa thấy Tăng Nghị liền gặp xui xẻo. Vừa rồi thiếu chút nữa là mình đã bị dọa đến chết ngất. Vì ăn bữa cơm này mà tổn thọ quá.
- Được rồi, lên xe đi.
Tăng Nghị cười:
- Đừng để cho cô ở nhà phải chờ.
David lúc này không dám ngồi ghế sau nữa mà nhảy lên ghế trên, ngồi ở vị trí lái phụ. Y có chút khó hiểu, chẳng lẽ bộ dạng của mình dọa người lắm sao?
Nhà của Diệp Thanh Hạm trong khu tập thể của nhà máy cơ giới. Nhà máy cơ giới trước kia là doanh nghiệp nhà nước số một, số hai Vinh Thành. Vài năm gần đây, kỹ thuật đổi mới không ngừng, nghiên cứu phát triển và đầu nhập vào không nhiều, nên từ từ rơi xuống vị trí cuối cùng. Ba của Diệp Thanh Hạm lúc trước làm kỹ sư cơ giới cho nhà máy, về sau bị sự cố tai nạn lao động mà qua đời.
Diệp Thanh Hạm đi trước dẫn đường, lên đến tầng năm thì gõ cửa một căn phòng cũ kỹ, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng “Vào đi”, sau đó cửa phòng mở ra. Đúng là mẹ của Diệp Thanh Hạm, Lý Tĩnh Phương.
- Là Tiểu Tăng à?
Lý Tĩnh Phương vẻ mặt tươi cười. Bà liếc mắt một cái liền nhận ra Tăng Nghị, ân nhân cứu mạng của mình.
Nhìn thấy Tăng Nghị còn ôm hai cái hộp, Lý Tĩnh Phương nói:
- Đến đây là tốt rồi, còn mang theo đồ làm gì?
- Là mộ ít đặc sản của huyện Nam Vân, cô Lý nếm thử qua một chút.
Tăng Nghị ôm hai cái hộp bước vào bên trong.
- Về sau đừng khách khí như vậy nữa.
Lý Tĩnh Phương trách móc một chút, quay đầu lại thì nhìn thấy David:
- Vị này là….
- Cùng với Tôn Duệ đến ăn ké!
Diệp Thanh Hạm cười nói một câu.
Lý Tĩnh Phương mỉm cười:
- Mau vào, mau vào đi. Nhà của tôi lần đầu tiên đón người nước ngoài đấy.
David lấy ra một chai rượu, là y mua ở dọc đường. Một loại rượu tây khá đắt, hai tay dâng nói:
- Làm phiền cô.
- Như thế nào lại khách khí như vậy? Về sau ai còn tới mang đồ vật này nọ, tôi sẽ không vui đâu.
Lý Tĩnh Phương nói xong, rồi mời David vào bên trong nhà. Tôn Duệ vừa muốn bước vào thì bị Lý Tĩnh Phương ôm lấy cánh tay, thấp giọng hỏi:
- Con sao lại tìm bạn trai người nước ngoài thế? Nhà con có đồng ý không?
Tôn Duệ lập tức ho khan một tiếng. Cái gì mà bạn trai chứ? Sao hôm nay chuyện xui xẻo không dứt vậy?