Buổi tối, Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba uống rượu với nhau, sau đó lăn đùng ra ngủ. Hắn hiện tại lấy bốn biển là nhà, đi đến đâu ngủ thẳng đến đó. Sáng ngày hôm sau, hắn đến sở Y tế báo danh.
Gõ cửa phòng làm việc của Phùng Ngọc Cầm. Phùng Ngọc Cầm liền cười nói:
- Khách ở Trường Ninh Sơn đi rồi sao?
- Đi rồi!
Tăng Nghị cười, rồi nhìn cái ghế dựa một bên.
- Ngồi đi, cậu học đâu cái khách khí như vậy?
Phùng Ngọc Cầm chỉ vào cái ghế sofa, nhìn thấy Tăng Nghị ngồi xuống thì liền nói:
- Lãnh đạo tỉnh đã nghiên cứu qua, công tác xây dựng trường đại học Y sẽ do Giám đốc sở Trần dẫn đầu. Cô làm trợ thủ. Công tác cụ thể sẽ do đồng chí Bằng Huy phụ trách. Cậu hãy làm trợ thủ cho đồng chí Bằng Huy.
Tăng Nghị thầm nghĩ cũng không tệ lắm. Làm thuộc hạ cho Quách Bằng Huy, chính mình có thể tự do được một chút. Chỉ có bản thân mình mới là một lãnh đạo anh minh nhất:
- Cháu nhất định sẽ hiệp trợ cho Cục trưởng Quách, làm tốt công tác xây dựng trường.
Phùng Ngọc Cầm gật đầu nói:
- Thủ tục của hạng mục còn chưa xong, cậu có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đi làm.
- Cháu muốn mau chóng đầu nhập vào công tác.
Tăng Nghị cười:
- Có một tình huống, cháu muốn hướng cô báo cáo.
Phùng Ngọc Cầm lên tiếng:
- Xem ra cơ sở rèn luyện cũng không uổng công. Biết ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng là gì rồi.
Nhớ rõ trước kia, khi mới tiến vào thể chế, Tăng Nghị có thể đẩy liền đẩy, đối với thể chế bất luận một sự việc nào cũng không có hứng thú, lúc nào cũng nghĩ đến cái phòng khám của mình. Hiện tại đã hoàn toàn khác xưa. Phùng Ngọc Cầm nói:
- Cậu cứ nói.
- Viện trưởng Thiệu ngày hôm qua có nhắc với cháu một tin tức rất quan trọng. Có một chuyên gia rất nổi tiếng trên thế giới về não khoa, gần đây sẽ về nước. Cháu muốn tiếp xúc với anh, mời anh ta về giảng dạy cho trường đại học Y của chúng ta.
Tăng Nghị nói.
- Chuyên gia này có lai lịch như thế nào?
Phùng Ngọc Cầm liền hỏi.
Tăng Nghị liền đem tình huống về Hoàng Thiên Dã nói qua một chút.
Phùng Ngọc Cầm nghe xong, hơi gật đầu nói:
- Ở Nhật Bản, trình độ về não khoa có thể nói là dẫn đầu thế giới. Hoàng Thiên Dã nếu có thể ở Nhật Bản được xưng là Thần Thủ thì xem ra là rất có trình độ. Cô nghĩ có thể tranh thủ một chút.
- Cháu sẽ đến Đông Giang một chuyến, trước cùng anh ta tiếp xúc, bàn bạc về chuyện này.
Phùng Ngọc Cầm gật đầu:
- Chuyện này cậu cứ báo cáo với đồng chí Bằng Huy, tranh thủ đem tư liệu thu thập được làm cho hoàn thiện. Phải tận lực cố gắng và tỏ thành ý.
- Vâng!
Tăng Nghị đứng lên:
- Vậy cháu đến tìm Cục trưởng Bằng nói chuyện.
Phùng Ngọc Cầm khoát tay, theo sau lại nói:
- Buổi tối về nhà ăn cơm nhé.
Quách Bằng Huy nhìn thấy Tăng Nghị thì rất cao hứng. Lần này, công tác xây dựng trường đại học Y là do ông phụ trách cụ thể. Ông ta coi như là nhiều năm làm vợ nay thành bà. Bởi vì tiêu chuẩn của trường rất cao, tổng đầu tư phần cứng cho trường bước đầu dự toán là không thấp hơn một trăm triệu. Sau này số tiền đó phải từ tay của Quách Bằng Huy đi ra ngoài. Nắm quyền đơn giản chính là quyền nhân sự và quyền sở hữu tài sản. Quách Bằng Huy hiện tại đang có một loại cảm giác được nắm quyền.
- Những người đồng nghiệp ở sở đều sớm trông ngóng cậu nhanh chóng về sở báo danh.
Quách Bằng Huy cười, bảo Tăng Nghị ngồi xuống:
- Thế nào, tối nay có ai an bài nghi thức chào đón cậu chưa?
- Nghi thức làm gì? Tôi chỉ là người bị đá trở vè, chẳng phải là chuyện tươi sáng gì. Vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Vừa rồi, Giám đốc sở Phùng đã nói về tôi về việc an bài nhân sự. Tôi sau này sẽ làm việc dưới tay Cục trưởng Quách.
- Tôi cầu còn không được.
Quách Bằng Huy vẻ mặt tươi cười nói:
- Lúc trước, khi cậu xin hạ cơ sở, tôi còn luyến tiếc không muốn để cậu đi.
Tăng Nghị và Quách Bằng Huy cũng là người quen cũ, cũng không nhiều lời khách sáo. Hắn liền đem chuyện của Hoàng Thiên Dã nói qua một chút:
- Tôi chuẩn bị sắp tới đến Đông Giang một chuyến.
Quách Bằng Huy ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu có thể tranh thủ mời anh ta về đây thì có thể đề cao thật lớn sự nổi tiếng cho học viện chúng ta. Đối với trường đại học chưa thành lập thật là một chuyện tốt. Tôi bên này tuyệt đối là mạnh mẽ ủng hộ. Có cái gì cần sở hiệp trợ thì cậu cứ việc đề xuất.
- Chuyện này chỉ có thể hết sức tranh thủ. Thành hay không còn rất khó nói.
Tăng Nghị nói.
- Sự là do con người làm ra.
Quách Bằng Huy nói:
- Chỉ cần hết sức là được. Trước mặc kệ kết quả như thế nào. Cậu tính khi nào thì xuất phát?
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ngày mốt đi.
Quách Bằng Huy biết Tăng Nghị theo lệ thường khi trở về nhất định là phải đến nhà Phùng Ngọc Cầm. Cho nên nói:
- Những bạn bè ở Vinh Thành đều mong cậu về. Như vậy đi, tối ngày mai tôi triệu tập mọi người tụ họp.
Tăng Nghị lần này trở lại Vinh Thành giống như là đi chợ. Sau khi thăm hỏi những vị lãnh đạo quen thuộc, lại cùng tụ họp với bạn bè, sau đó vội vàng bay đi Đông Giang.
Đông Giang là một vùng duyên hải có nền kinh tế phát triển. Trong tỉnh thành lập thành phố Vân Hải. Sân bay của thành phố Vân Hải quy mô không thua kém gì Vinh Thành. Bất cứ lúc nào, ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy máy bay đáp cất cánh thường xuyên.
Khi bước ra khỏi cổng sân bay, Tăng Nghị đã nhìn thấy Cố Địch đeo mắt kính, vẻ mặt phóng khoáng tự nhiên đứng ở nơi đó. Bố của anh ta Cố Minh Phu trong cuộc bỏ phiếu chính thức của Hội đồng nhân dân hồi đầu năm đã chính thức trở thành Chủ tịch tỉnh Đông Giang. Tiểu tử này sau khi trở thành con ông cháu cha thật sự thì ngược lại khiêm tốn, không đem xe trực tiếp chạy đến sân bay.
- Lão Tăng!
Cố Địch tháo mắt kính, hét to
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu. Hơn nữa năm không gặp, tôi liền lên chức lão Tăng. Lần sau nếu có gặp, không biết có thể lên chức “Tăng lão” hay không nữa. Hắn nói:
- Cố thiếu, đã lâu không gặp, phong thái ngày càng cao đấy.
Cố Địch rất khoa trương, lại ôm Tăng Nghị một cái:
- Lão Tăng, nhớ anh chết đi được.
Tăng Nghị đẩy Cố Địch ra:
- Được rồi, được rồi, trước mặt đông người, cũng không sợ làm cho người ta nghĩ rằng Cố thiếu là người có tính cách đặc biệt à?
Cố Địch vung tay lên, lập tức có người đến tiếp nhận hành lý của Tăng Nghị, lại còn đi trước dẫn đường. Tiểu tử này đeo lại cặp mắt kính, phóng khoáng nói:
- Đi thôi, tất cả tôi đều an bài tốt rồi. Bảo đảm anh sẽ hài lòng.
Ra khỏi cổng, một chiếc Bentley mới tinh đang đậu sẵn. Người phụ trách mang hành lý lúc này đã bỏ hành lý vào đằng sau xe.
Sau khi lên xe, Cố Địch bỗng dưng bực tức:
- Anh đúng thật là khó mới. Tôi đã lên tiếng mời vài lần, anh cũng không thèm đến Đông Giang. Lần này như thế nào lại chủ động tới Đông Giang như vậy?
- Việc chung!
Tăng Nghị cười:
- Công vụ của sở.
- Là như thế à?
Cố Địch cố tình kéo dài giọng:
- Nghe nói anh bị người ta đá về sở, xem ra lời đồn không sai.
- Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Tăng Nghị nhìn Cố Địch nói.
Cố Địch cười. Chuyện tốt y thật ra cũng có nghe nói, chỉ có điều lúc này không tiện chứng thực thôi. Y nghe nói Tăng Nghị đã chữa khỏi bệnh cho công tử duy nhất của Địch gia, không biết chuyện này có thật không? Nếu là thật thì tiểu tử này thật sự có năng lực.
Chiếc xe rất nhanh tiến nhập vào nội thành. Cố Địch đã đặt phòng tại một khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Vân Hải, khách sạn Phúc Hoa.
Tăng Nghị nói đùa:
- Tôi chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, cấp bậc không đủ. Ở nơi này thì sở cũng không đủ tiền chi trả cho tôi.
Cố Địch cười ha hả. Y biết Tăng Nghị là nói giỡn, nhân tiện nói:
- Được rồi, đừng than khóc với tôi nữa. Biết anh tới Đông Giang, rất nhiều người giành trả tiền cho anh đấy.
Sau khi vào phòng, Cố Địch mới hỏi chuyện của Địch Hạo Huy có thật hay không.
Tăng Nghị cũng không giấu diếm, đơn giản nói qua một chút sự tình.
Chuyện này người biết cũng không nhiều lắm. Cố Địch là nghe từ bố của mình. Đương nhiên, y cũng biết dụng ý của bố khi nói chuyện này, là muốn y tìm Tăng Nghị chứng thực một chút. Sau đó xem có thể cùng với Địch Hạo Huy công tử gia tộc cấp cao tạo mối quan hệ hay không.
Hai người tán gẫu một chút về tình hình của những người bạn ở Vinh Thành gần đây. Thấy thời gian không còn sớm, Cố Địch nói:
- Mau đi đón gió cho anh. Đồ ăn ở Đông Giang này khẩu vị khá nhạt, sợ anh ăn không quen. Tối nay tôi dẫn anh đi ăn lẩu.
Tăng Nghị cười nói:
- Vừa lúc cũng lâu rồi tôi không ăn lẩu.
- Tôi còn sắp xếp mỹ nữ tiếp khách nữa.
Cố Địch cười ha hả:
- Người này anh khẳng định là quen biết.
- Ai?
Tăng Nghị hỏi một câu. Hắn ở Đông Giang chẳng có quen với một cô gái nào cả.
- Khi thấy rồi sẽ biết. Đi thôi!
Cố Địch đứng dậy, thúc giục Tăng Nghị.
Người Đông Giang rất ít có thói quen ăn lẩu. Tuy nhiên, lẩu hải sản của tiệm Ngụy Công Ký cũng là đặc sản của thành phố Vân Hải, được rất nhiều người ưa thích.
Cố Địch đã sớm cho người đặt phòng. Khi đến, ông chủ của Ngụy Công Ký đã đứng chờ sẵn. Nhìn thấy chiếc xe Bentley của Cố Địch, ông chủ lập tức chạy đến một hơi, cười mở cửa xe:
- Cố thiếu đại giá quang lâm Ngụy Công Ký chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Cố Địch lúc này mới bày ra bộ dạng công tử nói:
- Hôm nay tôi mời khách quý, nhất định phải đem trình độ tốt nhất của các người ra tiếp đãi đấy.
- Cố thiếu cứ yên tâm, đã sớm an bải thỏa đáng. Lát nữa tôi sẽ tự mình xuống bếp.
Ông chủ của Ngụy Công Ký là một người mập mạp, đầu trọc, từng thớ thịt béo trên mặt rung lên.
Cố Địch lúc này mới ừ một tiếng, cùng Tăng Nghị bước xuống xe đi vào trong. Nơi này được trang hoàng rất tráng lệ. Tuy không phải là nơi tốt nhất để bàn bạc công việc, nhưng tuyệt đối là một nơi ăn cơm số một của thành phố Vân Hải. Nơi này rất thích hợp mời bạn bè ăn cơm.
Ông chủ dẫn Cố Địch trực tiếp lên tầng cao nhất. Sau khi pha trà xong thì lên tiếng:
- Cố thiếu, dọn đồ ăn ra được chưa?
Cố Địch nói:
- Trực tiếp đun rượu đi. Lát nữa còn có mấy vị bằng hữu nữa tới. Ông hãy nói với người ngoài cửa, khi nào họ tới thì dẫn thẳng đến đây.
- Tất cả đều được sắp xếp xong hết.
Ông chủ thấy Cố Địch không có ý định giới thiệu Tăng Nghị cho mình thì cũng rất thức thời cáo lui, đi chuẩn bị đồ ăn.
- Lão Tăng, hôm nay anh là khách, được ngồi ghế trên.
Cố Địch muốn cho Tăng Nghị làm chủ.
- Được rồi, cũng chẳng phải người ngoài. Bày đặt làm gì chứ.
Tăng Nghị tùy tiện ngồi xuống một cái ghế:
- Hôm nay tôi ngồi ở đây.
- Tùy anh, hôm nay anh lớn nhất.
Cố Địch ngồi xuống bên cạnh Tăng Nghị:
- Hai chúng ta đã lâu rồi không uống rượu, trước uống vài ly đã.
- Không tốt, chờ mọi người đến đông đủ đã.
Tăng Nghị nói.
- Hôm nay là đón gió cho anh. Mặc kệ bọn họ, bọn họ tới thì thêm cái bát, đôi đũa là được rồi.
Cố Địch cười ha hả, thuận tay cầm lấy bình rượu trên bàn.
Chính vào lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy ra, truyền đến giọng nói như chuông bạc:
- Cố thiếu, anh nói như vậy làm tôi cảm thấy đau lòng.
Cố Địch đành phải buông ly rượu, cười ha hả nhìn người ngoài cửa.
Bước vào là bốn người, ba nữ một nam. Người dẫn đầu là nữ, Tăng Nghị cảm thấy rất quen mặt. Chỉ nhất thời không nhớ nổi là ai.
- Mau, lại đây tôi giới thiệu một chút.
Cố Địch chỉ Tăng Nghị rồi nói:
- Vị này là Tăng thiếu, là diễn viên chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Bữa cơm này là đón gió cho Tăng thiếu. Tăng Nghị, cô gái xinh đẹp này, anh khẳng định là có quen biết, đại minh tinh Thủy Mộ Yên.
Tăng Nghị liền lộ ra nụ cười, thầm nghĩ khó trách lại quen mặt như vậy. Hóa ra là ca sĩ lừng danh Thủy Mộ Yên. Hắn nói:
- Nghe tiếng của Thủy tiểu thư như sấm bên tai.
Thủy Mộ Yên cười khanh khách hai tiếng rồi nói:
- Hôm nay có thể quen biết với Tăng thiếu, thật sự là vinh hạnh cho Mộ Yên này. Về sau mong Tăng thiếu chiếu cố nhiều hơn.
Nói xong, cô quay sang phía sau nói:
- Vị này chính là người đại diện của tôi, họ Lưu. Còn vị này là An Bạch, chị em của tôi. Còn đây là bạn trai của cô ấy, Trực Mộc Thiên Dã.
Tăng Nghị cảm thấy bất ngờ. Hắn vốn chuẩn bị ngày mai thử đi liên hệ với Hoàng Thiên Dã, không nghĩ tới lại đụng phải trong này, liền cười vươn tay nói:
- Bác sĩ Hoàng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.