Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh sáng sớm khi tới văn phòng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Bì Kim Đông đã hướng ông báo cáo:
- Bí thư Trần, vấn đề vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy bỏ không, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã có quyết định.
- Ồ, vậy là ở tỉnh đã quyết định đồng chí nào tiếp nhận chức vụ rồi à?
Trần Quốc Khánh nâng tách trà, nhấp một ngụm, rồi sau đó mở tờ Nhật báo Nam Giang. Về vấn đề xem ai sẽ là người tiếp nhận vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, Hội nghị thường vụ đã thảo luận qua, hướng tỉnh đề cử ba người, là Phó bí thư, Hiệu trưởng trường Đảng Thành ủy Nhạc Hữu Chân, Phó chủ tịch thành phố Yến Trị Đạo, và Bí thư Quận ủy khu kinh tế mới Lôi Tử Hằng.
Trong số ba người này, Nhạc Hữu Chân và Lôi Tử Hằng đều là người của Trần Quốc Khánh. Trần Quốc Khánh xem ra, hai người này rất có hy vọng ngồi vào vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy. Nhất là Lôi Tử Hằng, năm ngoái công tác thu hút đầu tư của khu kinh tế mới làm không tồi. Những hạng mục đầu tư đưa tới trong năm nay có thể mang đến một đại lượng tài chính cho thành phố.
Nghĩ như vậy, Trần Quốc Khánh lại nhớ tới Tăng Nghị. Thật đáng tiếc! Người này rất có năng lực trong vấn đề thu hút đầu tư. Năm ngoái, nguồn thu hút đầu tư của thành phố, Tăng Nghị cũng đóng góp năng lực thật lớn. Tuy nhiên, lại đi theo Khang Đức Lai làm bừa. Nếu không bởi vì như thế thì chính bản thân mình vẫn rất thưởng thức Tăng Nghị.
- Là Bí thư Huyện ủy Nam Vân, đồng chí Khang Đức Lai.
Bì Kim Đông lên tiếng.
- Sao?
Trần Quốc Khánh thiếu chút nữa là phun ngụm trà trong miệng ra ngoài. Kết quả này thật sự khiến ông cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên, ông rất nhanh đã điềm tĩnh trở lại, nói:
- Đồng chí Khang Đức Lai rất không tồi, đã khiến cho nền kinh tế huyện Nam Vân phát triển nhanh chóng, đã được tỉnh điểm danh khen ngợi vài lần.
Bì Kim Đông trong bụng thầm nhủ nếu thật sự tốt thì ông vì sao lại đi gõ người ta. Tuy nhiên, kết quả này cũng khiến cho Bì Kim Đông thật khó tiêu hóa. Buổi sáng, khi nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Bì Kim Đông phản ứng so với Trần Quốc Khánh cũng không tốt hơn bao nhiêu.
- Sáng mai, Trưởng phòng Dư của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phụ trách cán bộ thành phố cấp địa sẽ đến tuyên bố quyết định bổ nhiệm.
Bì Kim Đông lại nói tiếp.
- Biết rồi!
Trần Quốc Khánh trong lòng kinh ngạc nói:
- Cứ dựa theo lệ thường, làm tốt công tác tiếp đãi.
Bì Kim Đông gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ đi an bài ngay.
Nói xong thì liền rời khỏi văn phòng của Trần Quốc Khánh.
Trần Quốc Khánh liền đứng dậy, bước ra bên ngoài hành lang nhìn xuống phong cảnh của thành phố Long Sơn, trong lòng phỏng đoán dụng ý của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Dựa theo trình tự tổ chức, Ủy viên thường vụ Thành ủy là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến bổ nhiệm. Nhưng nói như vậy, Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng phải căn cứ vào để nghị của thành phố ở dưới. Khang Đức Lai không nằm trong danh sách khảo sát đề cử của thành phố Long Sơn. Vì sao tỉnh đột nhiên lại bổ nhiệm ông đến đảm đương chức Ủy viên thường vụ Thành ủy? Ở thành phố Long Sơn, những lãnh đạo có tư cách đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy còn rất nhiều, như thế nào cũng không đến phiên Khang Đức Lai.
Đây là một tín hiệu thật không tốt. Trần Quốc Khánh trong đó cảm giác được một nguy cơ. Chẳng lẽ ở tỉnh đối với bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn không hài lòng, hoặc là nói đối với Trần Quốc Khánh ông không hài lòng?
Trần Quốc Khánh liền nhớ tới Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Bạch Vũ Đồng. Lúc ấy Bạch Vũ Đồng ở thành phố Long Sơn lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, khiến cho Bí thư Thành ủy cũng có chút không chịu nổi. Nhưng kết quả như thế nào, chỉ cần một tờ giấy, một Chủ tịch thành phố quyền to liền biến thành Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc.
Kinh nghiệm quá khứ không quên thì hậu sự sẽ không cần lo.
Trần Quốc Khánh cũng không muốn trở thành Bạch Vũ Đồng kế tiếp. Hôm nay ở tỉnh trực tiếp bổ nhiệm Khang Đức Lai, ngày mai nói không chừng có thể miễn nhiệm mình.
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Quốc Khánh liền đi đến trước bàn làm việc, gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Diêu Tuấn Minh:
- Tuấn Minh, tổ công tác đến kiểm tra an toàn của huyện Nam Vân đã phái đi chưa?
Diêu Tuấn Minh lên tiếng:
- Bí thư Trần, mười phút trước, tôi vừa mới phái xuống.
- Nhất định phải bảo bọn họ kết nối với đồng chí ở huyện Nam Vân, làm tốt công tác an toàn xây dựng.
Trần Quốc Khánh nói hai câu, rồi cúp điện thoại, thầm nghĩ Diêu Tuấn Minh thật sự xoay chuyển rất mau. Ông ấy sợ cũng đã biết được quyết định của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Trần Quốc Khánh là một chính khách thành thục. Sau khi phán đoán được thái độ của tỉnh, ngay lập tức đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình. Ông ta nếu cứ tiếp tục làm khó Khang Đức Lai thì là một quyết định cực kỳ không sáng suốt. Hơn nữa, lại không hề có ý nghĩa. Sau này trong Hội nghị thường vụ, sẽ đem Khang Đức Lai hoàn toàn đứng ở vị trí đối lập với mình.
Buổi sáng hôm sau, nhận được thông báo, Khang Đức Lai mặc một bộ Tây phục mới tinh, ngồi xe đến thành phố Long Sơn. Ở trên đường cao tốc, cùng với lãnh đạo của Thành ủy nghênh đón trưởng phòng Dư của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Trần Quốc Khánh, Diêu Tuấn Minh không có tới. Đội ngũ nghênh đón là do Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Từ Kiều dẫn đầu.
Khang Đức Lai cùng mọi người sau khi lên tiếng chào hỏi thì liền đứng ở sau cùng. Tuyên bố bổ nhiệm còn chưa được đọc, ông ta vẫn còn là Bí thư huyện ủy Nam Vân. Ở trước mặt lãnh đạo thành phố, vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.
Người chung quanh nói những lời chúc rất khó hiểu, thuận tiện nói bóng nói gió, thám thính Khang Đức Lai rốt cuộc là được đặt lên một chỗ dựa vững chắc nào, không ngờ chỉ trong một năm thời gian có thể thực hiện hai bước nhảy. Từ một Trưởng ban Tuyên giáo huyện trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Long Sơn. Nói thật, tốc độ lên chức của Khang Đức Lai khiến mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Tuy rằng mọi người trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì không ngừng rủa thầm, thầm nghĩ cuộc sống thật không công bằng. Khang Đức Lai dựa vào cái gì mà có thể trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng không biết họ Khang đã đốt nhang thơm gì mà không ngờ lại được cảnh chó ngáp phải ruồi.
Khang Đức Lai chỉ nói tới mình nhận được thông báo đến đón Trưởng phòng Dư, còn về những cái khác thì đều là sơ lược.
11h sáng, xe của trưởng phòng Dư rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Tuy chỉ là một Trưởng phòng, nhưng ông ta quản lý tất cả các cán bộ của thành phố cấp địa. Câu nói đầu tiên có thể quyết định vận mệnh của một cán bộ. So với những Phó chủ tịch thành phố, Phó bí thư ở dưới thì còn muốn uy phong hơn.
Mọi người lại một phen hàn huyên rồi lên xe đến tòa nhà làm việc của Thành ủy thành phố Long Sơn. Khi bước vào tòa nhà đã gặp được Trần Quốc Khánh và Diêu Tuấn Minh.
Trần Quốc Khánh vươn tay, cùng Dư Bảo Lợi nhiệt tình bắt tay.
- Trưởng phòng Dư không ngạn đường xa vạn dặm, đem chỉ thị và sự quan tâm mới nhất của lãnh đạo Tỉnh ủy đến cho quảng đại cán bộ của thành phố Long Sơn chúng tôi. Thật sự là vất vả! Chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh.
Dư Bảo Lợi cười nói:
- Bí thư Trần đã nói quá lời.
- Phòng họp ở trên lầu đã được sắp xếp xong rồi.
Trần Quốc Khánh duỗi tay ra:
- Trưởng phòng Dư, xin mời.
Khi bước vào phòng Hội nghị thường vụ, Khang Đức Lai sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại khó ức. Ngày này tới quá đột nhiên, khiến ông cảm giác như mình đang nằm mơ.
Chỉ có Trần Quốc Khánh và Diêu Tuấn Minh là sắc mặt có chút không được tự nhiên. Hôm trước bọn họ còn lợi dụng quan cao một bậc đè chết người, gõ Khang Đức Lai nhưng hôm nay lại không thể không đối mặt với Khang Đức Lai trong những lần Hội nghị thường vụ sắp tới. Thật sự là thế sự khó liệu!
Dư Bảo Lợi sau khi ngồi xuống, nhìn Trần Quốc Khánh nói:
- Bí thư Trần, đồng chí Khang Đức Lai nguyên bản không ở trong danh sách đề cử của thành phố Long Sơn, nhưng trong thời điểm khảo sát tổng hợp, Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng đã tiến hành khảo sát đồng chí Khang Đức Lai. Trưởng ban Doãn cũng đã tự mình nói chuyện, cho rằng đồng chí Khang Đức Lai rất thích hợp để đảm nhiệm vị trí Ủy viên thường vụ này. Hy vọng các đồng chí ở thành phố Long Sơn cũng không nên có ý tưởng gì.
Trần Quốc Khánh lập tức nói:
- Xin Trưởng phòng Dư chuyển cáo cho lãnh đạo ban được biết, thành phố Long Sơn chúng tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của ban. Đồng chí Khang Đức Lai là cán bộ ưu tú do thành phố Long Sơn chúng tôi bồi dưỡng ra, tác phong vững chắc, nguyên tắc kiên định, ý nghĩ thoáng. Hiện tại ngài ấy gia nhập vào Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhất định có thể đề cao sức chiến đấu của tập thể bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn. Quyết định này của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thật không phụ trách nhiệm của thành phố Long Sơn.
Trần Quốc Khánh có cho phép cũng không dám nói nửa chữ không. Dư Bảo Lợi đã nói rõ ràng, quyết định này là do Trưởng ban Doãn tự mình làm ra. Trần Quốc Khánh có mười lá gan cũng không dám phản đối quyết định của Doãn Bỉnh Xương.
Nhin thoáng qua Khang Đức Lai đang dựa lưng vào ghế, Trần Quốc Khánh trong lòng phỏng đoán, Khang Đức Lai rốt cuộc đã đáp dây anten nào, không ngờ có thể khiến Trưởng ban Doãn tự mình tìm ông nói chuyện.
- Đồng chí thành phố Long Sơn có thể nghĩ như vậy thì ban cũng cảm thấy yên tâm.
Dư Bảo Lợi khẽ mỉm cười, từ trong cặp xách lấy ra một văn kiện của Đảng, lập tức sắc mặt nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Dựa theo nghiên cứu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, quyết định bổ nhiệm đồng chí Khang Đức Lai làm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Long Sơn.
Trần Quốc Khánh liền dẫn đầu vỗ tay. Khang Đức Lai lúc này mới đứng lên, từ vị trí cuối cùng của bàn Hội nghị thường vụ, một Ủy viên bình thường đã được xếp vị trí lên cao.
Buông tờ văn kiện xuống, Dư Bảo Lợi nói:
- Đồng chí Khang Đức Lai trong thời gian chủ quản Nam Vân đã khiến cho nền kinh tế của huyện Nam Vân phát triển không tồi, rất được lãnh đạo tỉnh nhiều lần khen ngợi. Hy vọng đồng chí Khang Đức Lai trong những ngày công tác sau này, có thể không ngừng cố gắng, đem kinh nghiệm của mình phát triển huyện Nam Vân hơn nữa.
Khang Đức Lai theo sau cũng có một bài nói chuyện ngắn, đơn giản là cám ơn sự tín nhiệm của lãnh đạo tỉnh, và hứa sẽ làm tốt công tác của mình.
Giữa trưa, Thành ủy an bài tiệc rượu. Sau khi tiệc rượu tan, Dư Bảo Lợi liền quay trở lại Vinh Thành.
Trở lại văn phòng của mình, Trần Quốc Khánh có chút đau đầu. Ở tỉnh bổ nhiệm Khang Đức Lai làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, hoàn toàn phá vỡ sự an bài của ông ta. Mấu chốt chính là việc bổ nhiệm này rất đột ngột, không hề có một chút dấu hiệu này. Hành động của tỉnh như vậy, tất sẽ khiến cho các Ủy viên thường vụ khác của thành phố phải phỏng đoán. Thậm chí, một số người đang ở lưng chừng trước đây sẽ cho rằng ông ta đã mất đi sự ủng hộ của lãnh đạo.
Bì Kim Đông lúc này gõ cửa đi tới, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Trần Quốc Khánh thì liền thân thiết hỏi:
- Bí thư Trần, có phải trong bữa tiệc rượu có gì ăn không tiêu?
Trần Quốc Khánh khoát tay nói:
- Kim Đông, có việc gì vậy?
Bì Kim Đông lúc này mới nói:
- Vừa mới nhận được thông báo, tổ bình thẩm của sở Y tế ngày mai sẽ tới thành phố, tiến hành bình thẩm và nghiệm thu tài nguyên chữa bệnh của thành phố Long Sơn chúng ta.
Trần Quốc Khánh hơi có chút phiền lòng. Hết thảy sự tình đều là do hạng mục xây dựng trường đại học Y tạo nên. Mà Bì Kim Đông cũng thật là. Chỉ là một tổ bình thẩm của sở Y tế, đến thì điều Phó chủ tịch thành phố chủ quản văn hóa – giáo dục – y tế ra tiếp là được rồi. Liên hệ thêm với mấy lãnh đạo của bệnh viện trong thành phố làm công tác tiếp đãi. Như thế nào lại đến thông báo với mình làm gì?
- Lần này tổ bình thẩm quy cách khá cao, là do Giám đốc sở Phùng của sở Y tế tự mình mang đội.
Bì Kim Đông nói.
Trần Quốc Khánh vừa nghe đến mấy chữ “Giám đốc sở Phùng” thì mông sém nữa là nhảy dựng khỏi ghế. Trong thể chế tỉnh Nam Giang, ai mà chẳng biết Giám đốc sở Phùng là ai. Là phu nhân của Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc. Trần Quốc Khánh lập tức nói:
- Lần này kết quả của việc bình thẩm sẽ quyết định hạng mục xây dựng trường đại học Y của người Mỹ cuối cùng có thể ngụ lại ở Long Sơn hay không. Điều này có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với thành phố Long Sơn chúng ta. Nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi lần này.
- Thông báo cho Phó chủ tịch thành phố chủ quản văn hóa – giáo dục – y tế Lục Thế Hải phụ trách công tác nghênh đón. Ngày mai, khi giám đốc sở Phùng đến thành phố Long Sơn, sẽ an bài một tiệc rượu, hoan nghênh lãnh đạo chủ chốt tham dự. Ngài xem an bài như thế được không?
Bì Kim Đông hỏi.
Trần Quốc Khánh gật đầu. An bài như thế là được rồi, vừa thể hiện sự tôn trọng với Giám đốc sở Phùng, lại không đến mức nịnh bợ rõ ràng. Ông ta nói:
- Ngoài ra, hãy thông báo cho đồng chí Tào Sáng của Cục công an thành phố, bảo ông ta phụ trách công tác an toàn của tổ bình thẩm ở Long Sơn.
Bì Kim Đông ghi vào trong bản ghi chép của mình:
- Tôi sẽ đi an bài ngay!