Thủ Tịch Ngự Y

Chương 176-3: Lừa đảo



Khang Đức Lai trong lòng buồn bực. Tăng Nghị không ngờ lại sử dụng chiêu uy hiếp mình. Xem ra hắn đã quyết tâm đập cho người Mỹ một gậy. Tuy nhiên, nghĩ đến năng lực của Tăng Nghị, Khang Đức Lai lại có điểm động tâm. Phiêu lưu và kỳ ngộ vĩnh viễn đều cùng tồn tại.

- Tôi sẽ suy xét một chút.

Khang Đức Lai nói.

- Bí thư Khang thì chờ kịp, nhưng người Mỹ kia thì không chờ được.

Tăng Nghị cười.

Khang Đức Lai hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, Hiện tại mình chính là dao thớt, còn người Mỹ kia chính là con cá nằm trên thớt. Lúc nào đem ra làm thịt cũng chưa biết

- Tôi biết rồi.

Khang Đức Lai nói một câu rồi cúp điện thoại, nghĩ tiểu tử Tăng Nghị này lá gan càng lúc càng lớn. Cái gì hắn cũng dám đập. Nếu chẳng may đập không trúng thì ngược lại gây phiền phức cho mình sao?

Buổi sáng hôm sau, Tiếu Đăng sáng sơm đã đến văn phòng của Khang Đức Lai:

- Bí thư Khang, có liên lạc được với Trưởng phòng Tăng hay không?

- Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói.

Khang Đức Lai mỉm cười:

- Nửa đêm ngày hôm qua rốt cuộc cũng liên lạc được với Tăng Nghị. Sợ quấy rầy Tiếu Đăng tiên sinh nghỉ ngơi nên không nói cho ngài biết.

Tiếu Đăng nhẹ nhàng thở ra:

- Trưởng phòng Tăng khi nào có thể trở về Nam Vân?

- Cậu ấy đang phụ trách đàm phán một hạng mục đầu tư với giá trị đến năm trăm triệu đồng. Tạm thời chưa thể về được.

Khang Đức Lai nói.

Tiếu Đăng thầm nghĩ Khang Đức Lai quả thực đúng là công phu sư tử ngoạm. Ý tứ này không cần nói rõ cũng hiểu. Hạng mục của anh chỉ mới có hai trăm triệu, tổng không thể khiến Tăng Nghị buông hạng mục năm trăm triệu về đàm phán hạng mục hai trăm triệu với anh.

- Bí thư Khang, chúng ta đối với việc đầu tư ở Nam Vân rất có thành ý. Ngày hôm qua, sau khi kết nối với David tiên sinh xong, chúng tôi quyết định đem ngạch đầu tư lên ba trăm triệu.

Khang Đức Lai thật là có điểm đau lòng. Buông tha cho hạng mục ba trăm triệu đồng thật sự là đáng tiếc. Ông ta nói:

- Tôi tin tưởng vào thành ý của mọi người. Và tôi cũng đã đem ý định đầu tư của mọi người nói cho Tăng Nghị biết. Tuy nhiên, Tăng Nghị lại bảo tôi nói với ngài một vấn đề. Đầu tư nhà máy bởi vì tồn tại khả năng ô nhiễm môi trường, đối với chính sách thu hút đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi không phù hợp.

Tiếu Đăng liền biết ý tứ của Khang Đức Lai. Ông ta trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nếu đổi là địa phương khác, chỉ cần mình hô một tiếng đồng ý đầu tư, lãnh đạo địa phương đó đều có thể đánh vỡ đầu, hận không thể trực tiếp đem quà tặng người. Chỉ cần hạng mục được chứng thực, đâu thèm quan tâm đến cái việc ô nhiệm hay không ô nhiễm. Như thế nào khi tới Nam Vân, sự tình này liền đảo ngược. Một ý kiến của một Trưởng phòng, không ngờ có thể xoay chuyển được Chủ tịch huyện và Bí thư Huyện ủy.

- Tôi có thể cảm nhận được thành ý của mọi người. Nhưng nếu cự tuyệt thẳng thừng thì khả năng là không thích hợp, sẽ xúc phạm đến tình cảm đôi bên chúng ta.

Khang Đức Lai cầm lấy tách trà của mình.

- Vâng, chúng tôi rất có thành ý. Đối với vấn đề huyện quan tâm đến ô nhiễm, chúng tôi nhất định sẽ đặt lên vị trí suy xét hàng đầu.

Tiếu Đăng khẩn trương nói, thấy ý tứ của Khang Đức Lai việc này còn có thể thương lượng. Tôi chỉ biết không có một cán bộ Trung Quốc nào có thể chống đỡ được chiến tích. Nhất là một địa phương kinh tế lạc hậu như Nam Vân.

Khang Đức Lai cười nói:

- Tôi biết bên phía mọi người trên toàn bộ thế giới quyên góp xây dựng không ít cơ cấu khám chữa bệnh, cùng với các trường đại học y. Nếu quý công ty có thể đem số tiền này đầu nhập vào xây dựng một trường y thì chúng tôi cảm thấy thích hợp vô cùng.

Tiếu Đăng liền kìm không nổi, muốn mắng một tiếng. Đây là lừa đảo. Ông ta trước đây không phải chưa từng làm qua chuyện đưa tiền cho người ta. Ngay cả tống tiền mình cũng đã làm qua vài lần. Nhưng dù sao nó cũng còn có được kết quả. Còn xây dựng một trường y ở huyện Nam Vân thì chính mình có hồi báo gì đâu. Ngoại trừ xuất ra một khoản tiền cấp cho huyện Nam Vân thì chính mình một phân tiền cũng kiếm không được. Vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ có thể kiếm được.

Khang Đức Lai thấy sắc mặt của Tiếu Đăng, biết rằng đối phương đang rất căm tức. Ông ta nói:

- Đương nhiên, huyện Nam Vân chỉ là một địa phương nhỏ, nếu muốn xây dựng một trường y thì phí tổn sẽ thấp hơn cái ba trăm triệu kia.

Cho dù là thấp hơn ba trăm triệu kia, nhưng cũng là bánh bao. Tiếu Đăng cố nén cơn giận trong lòng, nói:

- Quyền ông chủ trao cho tôi cũng chỉ có hạn. Chỉ là đầu tư chứ không phải quyên tiền xây dựng.

- Nhưng đầu tư lại không phù hợp với chính sách đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi.

Khang Đức Lai nói xong, lại cầm tách trà, cũng lười nói lý với Tiếu Đăng.

Tiếu Đăng thấy sắc mặt của Khang Đức Lai thì biết rằng đầu tư này khẳng định là không thực hiện được, lập tức nói:

- Tôi sẽ xin chỉ thị của ông chủ một chút.

- Tiếu Đăng tiên sinh xin cứ tự nhiên.

Khang Đức Lai duỗi tay ra, ra hiệu Tiếu Đăng cứ tùy ý. Sau đó mở tờ báo ngày hôm nay đọc qua. Nói thật, ông ta trong lòng cũng thiếu tự tin, cảm thấy thật sự là đáng tiếc. Nhưng cũng không còn biện pháp vì không thể lay chuyển được Tăng Nghị. Người ta là vì Tăng Nghị mà tới, Tăng Nghị nếu không đồng ý, thì chính mình cũng phải khiến cho người ta thở dài cúi đầu. Đầu tư này tuyệt sẽ không còn đầu tư ở Nam Vân nữa.

Lúc này, tại bệnh viện Nhân dân tỉnh, David được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nọc độc của rắn đã phá hư nội tạng trong người, khiến cho tim, gan, thận suy kiệt. Trước đó vài phút, David đột nhiên xảy ra triệu chứng sốc. Bệnh viện không thể không tiến hành khẩn cấp lọc thận. Trải qua một phen cứu giúp, David rốt cuộc đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình huống cũng vẫn không lạc quan.

Ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt, các chuyên gia nước ngoài đang tập trung. Đều là những chuyên gia mà gia tộc David khẩn cấp mời đến để hội chẩn cho David.

Thiệu Hải Ba trực tiếp thông báo:

- Bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tình huống trước mắt không ngờ lại chuyển biến xấu. Chúng tôi tất yếu phải đem tình huống xấu nhất báo cáo cho người nhà của bệnh nhân. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp trị liệu.

Trợ lý của David cầm lấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch của David, cũng không biết nói cái gì. Y đã mời đến chuyên gia nước ngoài, nhưng chuyên gia nước ngoài cũng lắc đầu không ngừng, tỏ vẻ mình cũng không có biện pháp gì khác.

- Chân của người bệnh diện tích thối rữa không ngừng lan rộng. Hơn nữa lại còn bị nhiễm trùng, đây mới là kinh khủng. Chúng tôi đã thí nghiệm nhiều loại kháng sinh, nhưng kết quả thử nhiệm đều biểu hiện không thể tiếp nhận. Nếu không khống chế được sự nhiễm trùng thì tình huống sẽ còn tiến thêm một bước chuyển biến xấu. Diện tích thối rữa sẽ tiếp tục mở rộng.

Tổ trưởng tổ chuyên gia lúc này lên tiếng. Ông chưa từng thấy qua ca bệnh nào khó giải quyết như vậy. Nọc rắn còn chưa lấy ra hết, nhiễm trùng lại góp vui vào. Sự việc hoàn toàn đảo theo chiều hướng xấu.

- Cắt đi!

Chuyên gia của Mỹ rốt cuộc cắn chặt răng nói ra phương án. Đây cũng chỉ là phương án tốt nhất hiện nay. Làm một mẻ, khỏe suốt đời.

- Không được, tuyệt đối không thể cắt.

Trợ lý của David phản đối kịch liệt. Khẩn cấp triệu tập những chuyên gia giỏi nhất đến đây chính là để chữa khỏi bệnh cho David tiên sinh. Nếu có thể cắt thì đã sớm cắt rồi, còn chờ các người đến đây làm gì? Chẳng lẽ trình độ cắt chân của các người rất cao sao?

- Nếu có thể cắt sớm một chút thì sẽ không phát sinh loại tình huống này.

Chuyên gia Mỹ cũng có điểm tức giận. Nếu nghe lời tôi, cắt sớm một chút thì sẽ không bị nọc độc lan rộng, không bị nhiễm trùng, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

- Sau khi cắt, các người nếu có thể làm cho David một cái chân giả thật hoàn mỹ vậy thì cứ thực hiện thôi.

Trợ lý của David giọng điệu không khách khí nữa. David tiên sinh cũng là người, chứ không phải là “Transfomers”. Đâu thể tùy tiện nói cắt là cắt. Các người là chuyên gia nhưng chẳng tìm ra được biện pháp, lại nói như vậy thì thật là vô dụng.

- Nếu không cắt thì chúng ta chỉ có thể hết sức trị liệu, nhưng không thể làm ra bất luận một cam đoan nào để bảo đảm tính mạng cho David tiên sinh.

Người của tổ chuyên gia cũng đưa ra tối hậu thư.

Trợ lý của David tức giận đến không nói nên lời. Mời các người đến đây, nhưng ngay cả một cái chân cũng không bảo đảm được. Đang tức giận thì y liền nhận được điện thoại của Tiếu Đăng.

Nghe xong báo cáo của Tiếu Đăng, trợ lý của David cũng không thể làm chủ nói:

- Khi nào David tiên sinh tỉnh lại, tôi sẽ xin chỉ thị.

Nhìn xuyên qua cửa kính, thấy David đang nằm bên trong, viên trợ lý cũng hết đường xoay sở. Chiếu theo tình huống này, cũng không biết David tiên sinh khi nào có thể tỉnh lại. Đã qua ba ngày rồi, thật sự là trì hoãn không nổi. Suy nghĩ cả nửa ngày, viên trợ lý cuối cùng vẫn xin quyết định từ cha của David.

- Nhóm chuyên gia chỉ định phải cắt sao?

Cha của David nghe xong báo cáo của viên trợ lý, trong lòng cũng cảm thấy bất mãn. Lần này ông bảo con trai đến Trung Quốc phụ trách một hạng mục của tổ chức WHO, chính là hợp tác về phương diện khống chế bệnh truyền nhiễm. Trong hạng mục này, gia tộc của David đã cung cấp một số lượng chân giả rất lớn, dùng để trợ giúp cho những người không có khả năng mua chân giả ở Trung Quốc.

Ai biết con trai của mình còn chưa giúp được người khác thì chính mình đã phải dùng chân giả trước tiên. Đây không phải là một lời châm chọc đối với gia tộc của David sao?

Viên trợ lý nói:

- David tiên sinh cũng không đồng ý cắt.

- Không còn bất luận một phương án nào khác sao?

Cha David hỏi. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì cũng chỉ có cắt, tổng không thể khiến con trai mình bỏ mạng.

Viên trợ lý ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Có một người có lẽ sẽ trị được bệnh cho David tiên sinh.

Cha David lập tức nói:

- Là ai? Mau mời người đó đến đi. Mặc kệ là phải trả bao nhiêu tiền.

- Cùng lúc bị cắn với David còn có một người dẫn đường. Người dẫn đường này đã sử dụng liệu pháp trung y. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã hoàn toàn khỏi hắn. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân hiểu lầm, nên vị trung y này đã từ chối chữa trị cho David tiên sinh.

- Người đó ra điều kiện gì đều có thể đáp ứng. Tôi cần là cần David bình yên vô sự.

Cha của David vẫn rất quyết đoán, lập tức trao cho viên trợ lý quyền hạn rất lớn.

- Vị bác sĩ trung y này là một cán bộ của chính quyền Trung quốc. Anh ta đã đưa ra một điều kiện, yêu cầu chúng ta quyên góp xây dựng một trường đại học y chuyên nghiệp.

Viên trợ lý nói.

Cha của David có chút không ngờ. Điều kiện này thật ra rất ít gặp. Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thế Tiếu Đăng có ý kiến gì không?

Tiếu Đăng là người phụ trách việc kinh doanh của gia tộc David ở Trung Quốc, nên rất được cha David coi trọng. Cho nên, ông đầu tiên vẫn muốn hỏi ý kiến của Tiếu Đăng.

- Tiếu Đăng tiên sinh cảm thấy điều kiện này là khả thi. Trước mắt, phí đầu nhập vào quảng cáo của chúng ta ở Trung Quốc hàng năm cũng gần hai trăm triệu rồi. Nếu xây dựng một trường học thì chi phí cũng không sai biệt lắm chính là số lượng này. Nhưng trước mắt cũng chưa có doanh nghiệp nào ở Trung Quốc sử dụng phương pháp kinh doanh này.

Viên trợ lý đem ý kiến của Tiếu Đăng truyền đạt lại một chút rồi nói:

- Tiếu Đăng tiên sinh nhận thức rằng chúng ta có thể tiến hành thử phương thức này xem. Nếu có thể ở Trung Quốc xây dựng một trường đại học y chuyên nghiệp thì chính là đề cao danh khí và nhận thức của xã hội đối với công ty chúng ta ở Trung Quốc. Đây thật sự là một trợ giúp thật lớn. Hơn nữa, chính phủ Trung Quốc rất thích loại tuyên truyền mang tính chất sự kiện như thế này. Sự tuyên truyền miễn phí này giá trị của nó còn cao hơn hai trăm triệu. Đồng thời sẽ tăng cường mối quan hệ giao hảo của chúng ta đối với chính phủ Trung Quốc.

Cha của David suy xét một chút rồi nói:

- Chỉ cần có thể chữa trị được cho David thì tôi sẽ trao quyền quyết định này cho Tiếu Đăng.

Viên trợ lý vẫn nhắc nhở một câu:

- Tình huống của David vẫn không lạc quan. Bệnh viện Trung Quốc đã thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.

- Tôi biết rồi!

Cha của David liền cúp điện thoại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv