- Tiểu Tăng…
Địch lão thấy Tăng Nghị có chút thất thần thì liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Tăng Nghị phục hồi lại tinh thần nói:
- Không có việc gì. Tôi nghĩ Địch Hạo Huy hẳn là đã nghĩ thông.
Nghe xong những lời này của Tăng Nghị, Địch lão mới yên lòng:
- Còn có trị liệu khác hay không?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Ngày mai xem khí sắc của anh ấy khi rời giường. Nếu tôi đoán không sai, anh ấy rất có khả năng yêu trở về đơn vị.
Trương Kiệt Hùng một bên lại hỏi:
- Có còn cần điều tra chuyện phát sinh một năm trước hay không?
- Không cần, mọi người cứ coi đó là một bí mật.
Tăng Nghị cười:
- Người có bí mật thì mới trở nên trưởng thành.
Địch lão hơi gật đầu. Mỗi đứa bé đều trở nên chín chắn hơn khi bắt đầu có bí mật với cha mẹ mình. Việc này coi như chấm dứt. Chỉ cần Địch Hạo Huy suy nghĩ thông suốt là được rồi. Địch lão nói:
- Đánh thêm một ván nữa.
Nói xong, ông liền bày bàn cờ.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị sau khi ăn qua điểm tâm, liền bước tới chỗ ở của Địch lão. Ngay cửa vừa vặn đụng phải Địch Hạo Huy đang muốn lên núi tản bộ với Địch lão.
- Tiểu Tăng, cùng nhau lên núi hoạt động gân cốt nhé?
Địch lão lên tiếng.
- Không được, không được. Ở huyện đang còn một đống công việc.
Tăng Nghị cười, nhìn sắc mặt của Địch Hạo Huy, phát hiện trên mặt y hắc khí đều biến mất. Đây là tín hiệu của việc bình ổn tính khí, chứng tỏ y đã hoàn toàn nghĩ thông suốt:
- Hạo Huy hôm nay khí sắc không tồi.
Địch Hạo Huy mỉm cười hai tiếng:
- Đều là nhờ Trưởng phòng Tăng diệu thủ hồi xuân.
Địch lão thấy Hạo Huy như vậy, trong lòng không ức chế được niềm vui. Xem ra đứa nhỏ này đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi. Tỉnh táo hai ngày còn không thấy nó cười như thế. Địch lão nhân tiện nói:
- Cậu cứ đi lo công việc của mình. Để tôi bảo Hạo Huy lên núi với tôi một chút.
- Địch lão từ ái, Hạo Huy hiếu thuận, khiến người bên ngoài thật sự là hâm mộ.
Tăng Nghị cười nói, cũng không quấy rầy Địch lão hưởng thụ hạnh phúc gia đình nói:
- Có cơ hội thì Hạo Huy cũng xuống núi đến thị trấn đi dạo. Để tôi làm người dẫn đường cho anh.
Long Mỹ Tâm lúc này đi ra nói:
- Hạo Huy em cũng đừng mắc mưu anh ta. Bảo anh ta làm người dẫn đường thì thật sự chẳng có gì thú vị.
Long Mỹ Tâm cũng thay đổi đôi giày, xem ra là muốn chạy lên Trường Ninh Sơn. Hôm nay cô không muốn đi vòng vo với Tăng Nghị nữa.
Tăng Nghị mỉm cười, cùng Địch lão cáo từ rồi xuống núi đi làm.
Trở lại phòng Xúc tiến đầu tư, đem chuyện ngày hôm qua thương lượng với Vương Húc Dân an bài xuống, sau đó Tăng Nghị liền nhận được điện thoại của Khang Đức Lai.
- Tiểu Tăng, cậu đến chỗ tôi một chuyến.
Khang Đức Lai cũng không nói chuyện gì, liền cúp điện thoại.
Tăng Nghị đành phải chạy đến UBND huyện, gõ cửa phòng làm việc của Khang Đức Lai. Khang Đức Lai chỉ vào sofa nói:
- Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói.
Tăng Nghị sau khi ngồi xuống thì lên tiếng hỏi:
- Bí thư Khang, có phải là chuyện của Bạch Gia Thụ?
Khang Đức Lai từ sau bàn làm việc bước ra nói:
- Chuyện của Bạch Gia Thụ tôi cũng đã biết. Anh ta đồng ý giải trừ hợp đồng năm ngoái. Đồng thời, anh ta còn hứa hẹn ở thị trấn Phi Mã thành lập một trung tâm thu gom Tướng Quân Trà.
- Xem ra Bạch tổng rất thông minh. Trung tâm lưu trữ Tướng Quân Trà này vừa vặn bù lại cái không đủ hiện nay. Vùng núi quá lớn, dựa vào một nhà máy Tướng Quân thì khó mà làm cho chu đáo.
Tăng Nghị ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng lại rất rõ ràng tính toán của Bạch Gia Thụ. Tiểu tử này là muốn cột vào một khối với mình. Hiện tại đơn đặt hàng của Tướng Quân Trà được xếp tới hai năm sau. Bạch Gia Thụ đầu tư xây dựng một trung tâm dự trữ trà, sợ là chỉ có nghiệp vụ thu trà, chứ không có nghiệp vụ trữ trà, xác định vững chắc là muốn thâm hụt tiền rồi.
- Chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết. Công tác của cậu làm không tồi.
Khang Đức Lai khen ngợi một câu, theo sau sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tôi tìm cậu là muốn hỏi rõ ràng một sự kiện. Ngày hôm qua, tại cảnh khu Kính Sơn có phải có một người ngoại quốc bị rắn độc cắn?
- Vâng!
Tăng Nghị liền gật đầu nói:
- Là có chuyện như vậy, lúc ấy tôi cũng có mặt tại Kính Sơn.
Khang Đức Lai đốt một điếu thuốc nói:
- Buổi sáng tỉnh gọi điện thoại trực tiếp đến chỗ tôi. Nói bệnh tình của người ngoại quốc đang nguy kịch. Bên đó họ trách cứ huyện Nam Vân chúng ta cứu viện bất lực.
- Điều này là vu cáo!
Tăng Nghị không nghĩ tới ả đàn bà kia là sói mắt trắng, lật lọng cắn người:
- Tôi chỉ dùng có mười phút thời gian để chạy đến hiện trường cứu viện, điều này sao có thể là cứu viện bất lực. Là chính bọn họ không chịu tiếp nhận liệu pháp Đông y của tôi, cứ muốn có huyết thanh kháng độc rắn. Tôi mới bảo đội công nhân của cảnh khu đưa anh ta xuống núi. Xe cứu thương lúc ấy đã chờ sẵn dưới chân núi. Một giây cũng không trì hoãn. Tôi có thể chịu trách nhiệm nói, trong sự kiện lần này, huyện Nam Vân chúng ta tuyệt đối phản ứng nhanh chóng, không tồn tại bất cứ một tình huống cứu viện bất lực nào.
- Tôi tin tưởng hết thảy những lời cậu nói:
Khang Đức Lai hút một hơi thuốc rồi dụi tàn thuốc:
- Sáng nay Chủ tịch huyện Tăng cũng đã nói với tôi, ở huyện đối với việc này còn xuất ra một báo cáo tỉ mỉ. Đã làm tốt lắm.
Tăng Nghị thấy thần sắc của Khang Đức Lai không ổn thì nói:
- Bí thư Khang, tôi lúc ấy cũng có mặt tại hiện trường. Lấy tốc độ cứu viện của tôi mà nói thì nếu người ngoại quốc đó có thể đúng lúc tiêm huyết thanh kháng độc thì tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống nguy cấp gì. Đây chính là vu cáo. Chúng ta phải biết rõ tình huống của người ngoại quốc đó.
Khang Đức Lai lên tiếng:
- Vấn đề là ở chỗ huyết thanh.
Tăng Nghị cau mày, biết là không ổn:
- Ở huyện không có huyết thanh.
Khang Đức Lai liền gật đầu nói:
- Bệnh viện của khu điều dưỡng cũng có một liều. Nhưng đáng tiếc là không đúng độc. Gã người ngoại quốc kia hiện tại đang trị liệu tại bệnh viện nhân dân tỉnh.
Tăng Nghị ngày hôm qua sở dĩ cho người ngoại quốc kia xuống núi trị liệu, thứ nhất là vì tức giận ả đàn bà hung dữ kia. Thứ hai là hắn đã dùng thuốc giải độc vẽ một vòng tròn trên đùi của người ngoại quốc. Trong một thời gian, nọc độc của rắn khó mà qua được cái vòng tròn đó. Đây có thể phòng ngừa rất lớn chất độc có thể lan tràn. Cho nên, khi hắn thấy đối phương không muốn dùng thuốc Đông y thì bảo họ xuống núi dùng huyết thanh.
Chỉ có điều, Tăng Nghị tuyệt đối không dự đoán được, huyện Nam Vân không ngờ không có huyết thanh chữa nọc rắn hổ mang.
Ngày hôm qua, người ngoại quốc kia được đưa tới bệnh viện nhân dân huyện, nhưng bởi vì không có huyết thanh kháng độc rắn nên lập tức được đưa đến bệnh viện khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ dưỡng có một liều huyết thanh kháng độc rắn nhưng lại là kháng độc rắn khác chứ không phải rắn hổ mang. Cho nên, người ngoại quốc tức tốc được đưa đến thành phố Long Sơn. Kết quả, tất cả các bệnh viện ở thành phố Long Sơn cũng không có huyết thanh. Đành phải đưa anh ta đến Vinh Thành.
Hiện tại tất cả mọi người sinh hoạt trong thành phố rất ít khi gặp phải rắn độc công kích. Huyết thanh kháng rắn độc không thuộc loại thuốc dự phòng của bệnh viện. Rất nhiều bệnh viện không có dự trữ loại huyết thanh này. Bởi vì huyết thanh chế phẩm rất khó bảo tồn, cần cố định trong một môi trường có nhiệt độ thấp, bảo đảm chất lượng rất ngắn. Hơn nữa, chỉ cần nhiệt độ thay đổi một chút thì sẽ dễ dàng biến chất. Chỉ có những bệnh viện lớn có thiết bị cất giữ hoặc là những viện nghiên cứu rắn chuyên nghiệp thì mới có thể có huyết thanh kháng độc rắn. Nhưng số lượng cũng không nhiều.
Rắn là một loại sinh vật rất lười biếng. Một năm, đa số thời gian đều ngủ đông trong hốc đá nào đó. Thời tiết lúc này tuy rằng chưa qua thanh minh, nhưng cũng không phải là thời điểm rắn độc thường lui tới. Cho dù bệnh viện có lưu trữ huyết thanh thì cũng chưa tới thời điểm để dùng.
Hơn nữa, huyết thanh kháng rắn độc cũng không phải tiêm vào là lập tức có thể thấy được hiệu quả. Thường là sau khi tiêm huyết thanh xong, nọc rắn không có phát tác nguy hiểm thì coi như mạng được bảo vệ. Nhưng bởi vậy là tạo thành đau đớn và sưng nhức, cần mất mấy tháng để khôi phục.
Người nước ngoài sau khi được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, rốt cuộc đã được tiêm một liều huyết thanh kháng rắn hổ mang. Nhưng bởi vì phải vận chuyển trên đường quá nhiều, chậm trễ thời gian không ít, nên nửa cái chân đã bắt đầu ở trong tình trạng độc ăn mòn, xảy ra tình trạng thối rửa, tình huống khá nghiêm trọng.
- Tôi trước kia lúc còn học ở trường Đảng, có một người bạn học công tác tại sở Nội Vụ. Tôi có hỏi thăm lai lịch của người ngoại quốc này.
Khang Đức Lai mày càng cau lại, cũng là cảm thấy chuyện này rất khó xử lý.
- Người này tên David, là người Mỹ. Cha của anh ta là cổ đông lớn trong một công ty dược phẩm mang tính toàn cầu, cung cấp rất nhiều thiết bị khám chữa bệnh và nghiên cứu. Đối với những học viện y ở Mỹ, cha của David cũng là người tài trợ lớn nhất. Ông ta cũng là Giám đốc của tổ chức WHO. Lần này David đến Trung Quốc, nghe nói chính là thực hiện kế hoạch quyên góp của tổ chức WHO.
Tăng Nghị rất không thích nói:
- Rắn độc đâu cần quan tâm cha người bị cắn là ai?
Khang Đức Lai khẽ nhíu mày. Nếu thái độ của Tăng Nghị như thế này thì sự tình sẽ rất khó giải quyết. Việc này cũng không thể trách Tăng Nghị. Vấn đề mấu chốt là tất cả các bệnh viện trong cả nước đều là như thế. Mọi người ai cũng không trữ huyết thanh kháng rắn độc, Cho dù Tổng thống Mỹ ở Kính Sơn bị rắn độc cắn thì cũng là tình huống như vậy. Nhưng vấn đề hiện tại là người ngoại quốc đó điểm danh ngay tên Tăng Nghị, nên vấn đề liền không dễ làm.