Đồn trưởng Mã cũng rất tức giận. Ở đồn công an dám nói chuyện với tôi như vậy, thật sự là quá kiêu ngạo mà. Tiểu tử cậu đánh người, chuyện này nếu đến tai lãnh đạo huyện Nam Vân, tôi cam đoan cậu không gánh nổi đâu. Đồn trưởng Mã đã gặp nhiều tiểu lãnh đạo như Tăng Nghị, vừa mới lên được thì đã vênh váo không chịu nổi. Nhưng chính mình chỉ cần hướng lãnh đạo của bọn họ báo cáo, bọn họ lập tức chịu thua ngay. Chiêu này làm sao mà làm khó được mình.
Lúc này, gã cảnh sát nhân dân được phái đi lấy băng video đã trở lại, trực tiếp hướng Đồn trưởng Mã báo cáo:
- Đồn trưởng, băng video không điều tra được. Cameras tại bãi đổ xe hôm nay bị hỏng rồi, cái nào cũng không xem được.
- Xem cái con mẹ anh đó!
Tăng Nghị lúc này đã hoàn toàn bùng nổ. Xe của bố bị đập, bảo an thì nói rằng không thấy. Băng video thì vừa vặn bị hỏng. Con mẹ nó, muốn lừa gạt quỷ thần à! Vừa nghe như vậy, Tăng Nghị ngược lại trăm phần trăm xác định, việc này tuyệt đối có liên quan đến đám bảo an kia. Hắn cũng đã nhìn thấy sắc mặt của vị Đồn trưởng Mã này, cũng không muốn tốn hơn thừa lời nữa, trực tiếp nói
- Bố không muốn đôi co với các người nữa. Bố sẽ tự mình điều tra.
- Đây là đồn công an, không phải là phòng Xúc tiến đầu tư của cậu. Không phải là chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Đồn trưởng Mã tức giận nói:
- Cậu dám động một bước thử xem.
Tăng Nghị căn bản chẳng thèm liếc mắt một cái, trực tiếp tiến lên, một cước đá văng cánh cửa, chuẩn bị đi tìm mấy gã bảo an kia.
- Làm phản mà!
Đồn trưởng Mã tức giận đến cả người run rẩy:
- Tập kích cảnh vụ, đây là khiêu khích uy nghiêm của cơ quan công an chúng ta. Mau bắt hắn ta lại cho tôi.
Gã cảnh sát nhân dân bên cạnh lập tức vọt lên:
- Mau ngồi xuống cho tôi.
Nói xong liền nâng một cước, đạp xuống bên hông Tăng Nghị.
- Anh đi chết đi!
Tăng Nghị nghiêng người sang một bên, quay người đá lại. Gã cảnh sát nhân dân kia trực tiếp bay thẳng vào phòng. Tăng Nghị hận chết tên này. Băng ghi hình cho dù có thì sợ là cũng bị tên tiểu tử này tiêu hủy mất.
Đồn trưởng Mã vừa thấy thì hoảng sợ, lập tức hô to lên:
- Có người dám đánh cảnh sát. Người đâu mau tới mau.
Tăng Nghị tiếp tục một cước, đá văng cánh cửa căn phòng.
Lúc này, tất cả cảnh sát nhân dân của đồn công an đều nghe được tiếng quát của Đồn trưởng Mã, tất cả đều chạy ra, cầm trong tay cây côn hướng Tăng Nghị đánh tới. Ba quyền hai chân, lại ha ba người nằm xuống.
Đồn trưởng Mã kêu to:
- Động súng, nhanh đi lấy súng đi, bảo đội đặc công trợ giúp.
Một số cảnh sát nhân dân lập tức chạy lên phòng súng ở trên lầu. Cảnh sát nhân dân khác với cảnh sát hình sự. Bình thường sẽ không mang theo súng. Chưa đến tình huống nhất định thì chưa được dùng súng. Chỉ khi nào có vụ án quan trọng thì sau khi được phê chuẩn mới được dùng súng. Nhưng vụ án quan trọng cũng khó mà đến tay cảnh sát nhân dân xuất trướng. Cảnh sát nhân dân cũng không muốn dùng súng. Bởi vì khi dùng súng thì ngược lại càng dễ dàng gặp chuyện không may.
- Mau đứng lên, đừng cho hắn ta chạy thoát.
Đồn trưởng Mã lập tức chỉ huy người đưa đến mấy cái bàn, đem thông đạo phá hỏng. Hôm nay tuyệt đối không cho cái tên náo loạn đồn cảnh sát chạy thoát.
Đang trong lúc đẩy bàn chặn cửa, trong sân của đồn công an phát ra một tiếng nổ, còn có người của phòng trực ban hoang mang rối loạn chạy vào:
- Đồn trưởng, không tốt….
Lời còn chưa dứt thì một đội quân nhân của quân đội vũ trang hạng nặng tiến vào, một cước đá văng tên kia, sau đó người thì đứng, người thì ngồi, họng súng tối om nhắm thẳng vào từng người trong phòng.
Một vị quan thiếu tá bước nhanh đến, nói:
- Nơi này do quân đội tiếp quản, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất. Ai dám vọng động, ngay tại chỗ giết chết.
Nói xong, vị thiếu tá lấy ra súng, bốp một tiếng, mở khóa an toàn.
Trong phòng ngay lập tức truyền đến thanh âm mở chốt an toàn. Tất cả các khẩu súng đều đã được mở chốt khai nòng.
Cảnh sát bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Bọn họ cũng là người trong quân ngũ, giờ phút này hoàn toàn chính là tư thế công kích. Đây là có chuyện gì vậy?
- Không nghe mệnh lệnh của lão tử sao?
Thiếu tá lại quát một tiếng.
- Mau nằm úp xuống, mau nằm úp xuống.
Đồn trưởng Mã vội vàng thét lên. Y đã nhận ra, những người quân nhân này không phải là người của cảnh vệ quân khu thành phố, mà là bộ đội quân dã chiến đóng ở ngoại ô. Những người này một khi xuất động thì chính là có chuyện lớn xảy ra. Chính mình nếu dám vọng động, thì bọn họ sẽ nổ súng ngay.
Nhóm cảnh sát nhân dân lập tức nhanh chóng nằm úp xuống. Hai tay ôm đầu, mặt úp xuống sàn nhà.
Vị thiếu tá tiến lên hô:
- Xin hỏi ai là thủ trưởng Tăng Nghị?
Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng đáp lại của Tăng Nghị:
- Là tôi!
Thiếu tá cũng không động thủ, lập tức có hai gã bộ đội một cước đá văng mấy cái bàn đang chắn cửa. Thiếu tá liền chạy tới, thu súng, sau đó làm động tác chào:
- Thiếu tá Hầu Quân Quan, phụng mệnh hướng ngài báo danh. Xin cho ra chỉ thị.
Tăng Nghị liền nổi giận đùng đùng đi ra, một tay túm lấy Đồn trưởng Mã từ trên mặt đất dậy nói:
- Nói mau, mấy tên bảo an kia đâu rồi?
- Tôi…!
Đồn trưởng Mã sợ ngây người. Thủ trưởng Tăng Nghị? Mấy tên bảo an kia không phải nói là Tăng Nghị chỉ là một Trưởng phòng của phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân sao? Chỉ là một cấp trưởng phòng nho nhỏ, như thế nào lại biến thành một thủ trưởng của bộ đội dã chiến?
Bốp!
Đồn trưởng Mã chỉ có điều chần chừ một chút, báng súng liền không chút do dự đập vào, khiến khóe miệng của Đồn trưởng bị rạn nứt.
- Trả lời vấn đề mau!
Hầu Quân Quan nói.
Đồn trưởng Mã nào dám chần chừ như vậy, khẩn trương nói:
- Ở phòng 113….
Hầu Quan Quân vung tay lên, hai gã tinh tráng đại binh ngay lập tức chạy đi tìm phòng 113, một cước nhấc lên đá bay cánh cửa phòng, sau đó nói:
- Báo cáo, tìm được năm tên bảo an.
Tăng Nghị liền hướng bên trong đi tới, chuẩn bị thẩm vấn mấy tên bảo an này.
Hầu Quân Quan liền tiến lên một bước nói:
- Thủ trưởng, cứ để cho chúng tôi.
Nói xong liền nháy mắt, hai gã đại binh kia liền bước vào phòng 113. Cánh cửa vừa mới đá văng liền được dựng thẳng dậy. Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết, theo sau liền không có động tĩnh.
Đồn trưởng Mã cả người run lên. Mẹ cha ơi, hôm nay chính mình rốt cuộc đã gây ra họa gì? Không ngờ lại dẫn đến cái đám giết người không gớm tay này. Y sớm từ miệng đám bảo an biết được, người đập xe chính là con trai của Phó chủ tịch thường trực thành phố Phàn Cửu Giang Phàn Lượng Lượng. Cho nên mới phái người hủy đi cái băng video, sau đó tìm nhược điểm của Tăng Nghị. Ai biết được Tăng Nghị so với Phàn Lượng Lượng còn lợi hại hơn.
Chưa đến hai phút, cánh cửa phòng 113 lại ngã xuống đất lần nữa. Hai người bộ đội rất nhanh đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Hầu Quân Quan vài câu.
Hầu Quân Quan lập tức hạ thấp giọng bên tai Tăng Nghị báo cáo một chút.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Mau tìm đồ của tôi quan trọng hơn. Khi nào trở lại sẽ thu thập đám người này.
Hầu Quân Quan liền vung tay lên:
- Thu đội.
Đồn trưởng Mã trong lòng buông lỏng, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Lúc này Tăng Nghị đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào Đồn trưởng Mã nói:
- Mau mang ông ta đi. Hôm nay nếu đồ của tôi không tìm lại được, thì ông là người thứ nhất mà tôi không tha cho.
Hai người bộ đội lập tức tay duỗi ra, túm lấy Đồn trưởng Mã giống như túm một con gà con đem ra ngoài.
Đồn trưởng Mã trong mắt hiện lên sự sợ hãi nói:
- Tăng….Tăng….
Lời cầu khẩn còn chưa kịp nói ra thì người bộ đội đã quát một tiếng “Câm miệng”. Sau đó nhấn một miếng giẻ vào trong miệng Đồn trưởng Mã rồi đem ra bên ngoài. Đồn trưởng Mã lập tức nước tiểu chảy ra thành hàng.
Qua một hồi, thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, những cảnh sát nhân dân đang quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toàn bộ đều hiện lên sự hoảng sợ. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ngờ ai cũng không dám đứng lên.
Lúc này một số người lên trên lầu lấy súng, rón ra rón rén, thật cẩn thận. Bọn họ vừa rồi lên lấy súng, vừa mới quay người lại thì liền thấy mấy họng súng tự động tối om. Lúc ấy liền trở nên si ngốc, trực tiếp bỏ vũ khí xuống.
Có người nuốt nước miếng, gan dạ bước ra bên ngoài nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng nói:
- Đi rồi.
Trong phòng lập tức có thể nghe được một trận âm thanh thở phù nhẹ nhõm.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh cùng nhau hướng phòng 113 đi tới. Ngay tại cửa phòng ghé mắt nhìn một cái, lập tức hít một ngụm khí. Trong phòng này dường như có một quả bom vừa phát nổ. Năm gã bảo an lằm lung tung trên mặt đất, lạnh run. Người thì ị, người thì đái. Nước tiểu hòa lẫn cứt dính đầy khiến trong phòng bốc lên một mùi hôi thối.
Bạch Gia Thụ trên đường cao tốc đến Vinh Thành, đang quẹo xe tại một con đường thì cách đó không xa liền thấy được chiếc xe của Phàn Lượng Lượng.
- Phàn thiếu, sao không đợi tôi đi cùng mà đi trước vậy?
Bạch Gia Thụ buông cửa kính xe hỏi.
Phàn Lượng Lượng trả lời:
- Tôi thấy cái tên họ Tăng kia khó chịu quá, cũng không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.
Bạch Gia Thụ thầm nghĩ trách ai được chứ. Cái này là do anh tìm mà. Người ta đến tìm tôi thương lượng công việc, ai cho anh nói năng lỗ mãng. Tôi hiện tại đối với anh ý kiến còn lớn hơn nữa đấy. Chó chết, anh khiến cho tôi một Bạch thiếu lại trở nên giống như người hầu của Phàn Lượng Lượng anh. Sự việc gì cũng đều phải nghe anh chỉ huy hết sao?
- Thôi đi, chúng ta đi đánh golf.
Bạch Gia Thụ nói.
- Không thể liền như mà thôi đi!