Địch Vinh Thái sóng gió nào mà chưa thấy qua. Lúc trước chẳng qua bị câu “lang băm giết người” của Tăng Nghị làm cho mơ hồ, hiện tại nghĩ lại, điểm tâm tư này của Tăng Nghị lại rõ như lòng bàn tay. Về phần Tăng Nghị vì sao không nói thẳng có thể trị được bệnh của Địch Hạo Huy, Địch Vinh Thái cũng hiểu được.
Nếu là một người bình thường, trên đường đụng phải một người xa lạ mà nói rằng “Anh có bệnh, tôi có thể chữa trị được cho anh. Chỉ cần châm vài mũi là được rồi”, thử hỏi loại này có mấy người là tin tưởng? Nếu không tin tưởng thì ngược lại sẽ cho rằng người này là lừa đảo.
Người bình thường đã là như thế, càng không phải nói tới người quyền thế hiển hách như Địch Vinh Thái. Ông ta bình thường nếu muốn dùng thuốc gì, đều phải được sự thương lượng của tập thể mười chuyên gia, sau đó mới được dùng.
Hôm nay, có sự kiện nổ súng, Tăng Nghị chỉ cần dám nói mình có thể chữa được bệnh cho Địch Hạo Huy. Như vậy, chẳng những không thể không lấy được sự tín nhiệm của Địch Vinh Thái, mà ngược lại sẽ gặp tai họa bất ngờ. Ai tin rằng trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Cho nên, chỉ có thể trá, trá cho đến khi có cơ hội, có thể lấy được sự tín nhiệm của Địch Vinh Thái. Nếu không có cơ hội, nhưng nếu anh đang muốn thử thì tôi cũng có thể đồng ý, hơn nữa còn lưu lại một gợi ý cho ngày sau.
Hiểu rồi! Địch Vinh Thái trong lòng không khỏi thầm khen. Tiểu tử này thật không đơn giản. Rất có tâm kế, rất biết chịu trách nhiệm! Hơn nữa lại rất nghĩa khí.
- Xin dừng bước!
Địch Vinh Thái hô một tiếng, khoát tay chặn lại nói:
- Vậy thì nhờ cậu!
Tăng Nghị nhìn Địch Vinh Thái, muốn từ trên mặt đối phương tìm thấy một ý tưởng nào khác. Tuy nhiên cái gì cũng không nhìn ra, đành phải nói:
- Tôi đã nói qua, tôi không trị khỏi bệnh cho anh ta, chỉ có thể giảm bớt mà thôi.
Địch Vinh Thái càng thêm tin tưởng rằng tên tiểu tử này là có biện pháp. Hắn nếu nhận ra lai lịch của mình, cũng không dám lấy việc này để đùa giỡn. Địch Vinh Thái khẽ cười nói:
- Giàm bớt một chút cũng là chuyện tốt. Làm phiền cậu.
Tăng Nghị thật ra cũng không đoán chính xác tâm tư của Địch Vinh Thái. Tuy nhiên, mục đích của hắn cũng đã đạt được, cũng sẽ không khách khí nữa. Hắn từ từ kéo cây kim châm của mình ra, chậm rãi vuốt một cái, cây kim châm lập tức trở nên thẳng tắp.
Tăng Nghị hạ châm, nhưng thấy Địch Hạo Huy cứ không ngừng giãy dụa, đành phải quay đầu nói với gã bác sĩ:
- Anh có mấy cây kim châm cứu không?
- Không có!
Gã bác sĩ kia rõ ràng là từ chối Tăng Nghị.
Tăng Nghị vốn định trước hạ mấy cây châm để Địch Hạo Huy không giãy dụa nữa. Hiện tại cũng không còn biện pháp, đành phải nói với hai người hộ vệ kia:
- Hai người giữ chặt anh ta, đừng cho anh ta giãy dụa nữa.
Nói xong, kim châm bắn ra, đâm thẳng trước ngực Địch Hạo Huy.
Địch Vinh Thái nhìn thủ pháp của Tăng Nghị, cũng không khỏi thầm nhủ đúng là ngọa hổ tàng long. Có thể đem một cây kim châm mảnh như sợi tóc đâm thấu qua quần áo, nếu không có bản lĩnh thì tuyệt đối không thể làm được. Địch Vinh Thái trong lòng không khỏi dâng lên một tia hy vọng. Nói không chừng một thần y ẩn núp trong dân gian có thể có biện pháp chữa khỏi cho Địch Hạo Huy.
- Im lặng!
Tăng Nghị nói một tiếng, tiến lên phía trước vài bước, gần như là đứng sát Địch Hạo Huy. Sau đó ngưng thần, cảm nhận động tĩnh của kim châm. Một bàn tay nhẹ nhàng vân vê, cây kim châm cũng từ từ chậm lại.
Điều này khác với những thầy thuốc bình thường dùng kim châm khác. Khi châm thì chỉ châm nông huyệt. Hơn nữa trong đa phần các tình huống là một châm một huyệt. Cây kim châm này của Tăng Nghị sau khi châm vào, cũng không phải châm thẳng xuống mà dọc theo huyệt vị mà lưu động, có thể khơi thông kinh mạch, kích thích vị trí khá sâu trong huyệt vị. Tuy nhiên, người bình thường thì không làm được. Bởi vì châm trong cơ thể lưu động toàn bộ là dựa vào cảm giác ở tay, không có một chút nội gia công phu thì căn bản không cảm nhận được gì.
Một lát sau, mọi người nghe được âm thanh xì xì, giống như là săm lốp bị xì hơi. Rất nhỏ nhưng mọi người đều có thể nghe được. Người của cục Cảnh vệ bất động, ánh mắt tìm kiếm mọi nơi. Cuối cùng bọn họ phát hiện, thanh âm này là phát ra từ thân thể của Địch Hạo Huy. Chỉ có điều không biết vì sao Địch Hạo Huy lại phát ra loại âm thanh này.
Thanh âm vẫn kéo dài ba phút cho đến khi không còn nghe thấy nữa. Tăng Nghị chậm rãi thu châm lại.
- Được rồi!
Chỉ vài phút thôi mà Tăng Nghị không ngờ lại mặt đổ đầy mồ hôi. Hắn lau mặt một phen rồi nói:
- Các người dìu anh ta nghỉ ngơi một chút đi.
Nói xong, Tăng Nghị trước hết tìm một tảng đá ngồi xuống, quấn cây kim châm vào trong ngón tay của mình, vừa thở ra. Xem ra là rất mệt.
Thang Vệ Quốc lần đầu tiên thấy Tăng Nghị dùng kim châm chữa bệnh, thầm nghĩ khó trách Tăng Nghị rất ít khi dùng châm này. Hóa ra là hao tổn sức lực đến như vậy.
Lúc này mọi người lại mới phát hiện, Địch Hạo Huy đã không còn điên cuồng nữa. Những người hộ vệ đã dìu y ngồi xuống, chợt nghe anh ta than thở cái gì đấy.
Địch Vinh Thái cẩn thận lắng nghe, sắc mặt lập tức thay đổi. Tuy rằng Địch Hạo Huy nói hàm hàm hồ hồ, nhưng ông nghe rất rõ ràng. Rõ ràng nói chính là “mệt mỏi quá”, “nóng quá”. Sau đó không ngừng lặp lại.
Một năm nay, Địch Hạo Huy chỉ biết nói những từ mà ai nghe cũng không hiểu. Càng không cảm nhận được bất luận một cái gì. No bụng hay đói bụng, thậm chí khi chứng điên cuồng phát tác, y ngay cả đau cũng không biết. Hiện tại không ngờ lại nói ra “nóng”, “mệt”. Đây không chỉ là giảm bớt mà là có công hiệu rõ ràng chỉ sau một kim.
Địch Vinh Thái sợ mình nghe không rõ, nên hỏi Trương Kiệt Hùng:
- Cậu nghe một chút, Hạo Huy đang nói cái gì?
Trương Kiệt Hùng cũng cẩn thận lắng tai nghe, cũng có chút kinh hãi, nói:
- Hạo Huy cậu ấy nói “mệt quá”, “nóng quá”.
- Là mệt mỏi quá, nóng quá đấy.
Tăng Nghị ngồi trên tảng đá, quạt quạt cho mát.
Địch Vinh Thái thấy Địch Hạo Huy chuyển biến tốt đẹp, nhất thời tâm trạng sảng khoái nói:
- Mau, lấy nước lại đây, mời cậu ấy uống một chút cho mát mẻ.
Có người lập tức xuất ra một bình nước quân dụng, đưa tới trước mặt Tăng Nghị. Tăng Nghị mở nắp bình, uống ực ực mấy hớp to:
- So với việc leo núi còn mệt hơn.
Địch Vinh Thái đi tới trước vài bước, cười ha hả nói:
- Thật vất vả cho cậu quá!
Tăng Nghị khoát tay:
- Là tôi đề xuất chữa bệnh cho anh ta. Muốn nói vất vả là do tôi tự tìm đến.
Nói xong, hắn trả cái bình nước cho người cảnh vệ:
- Được rồi, hiện tại sự việc xong xuôi. Mọi người mau khẩn trương xuống núi đi. Tôi nghỉ ngơi một lát rồi còn lên núi nữa.
Địch Vinh Thái cười nói:
- Nếu cậu có biện pháp làm giảm bớt bệnh tình thì vì sao không làm cho trót?
Tăng Nghị liền lắc đầu:
- Tôi đã nói rằng căn bệnh này trị không hết. Ông cũng đừng làm khó dễ tôi nữa. Đến nơi khác tìm thầy thuốc khác cao minh hơn đi.
Địch Vinh Thái cũng không tức giận nói:
- Mặc kệ là có chữa khỏi hay không, cậu mau nghĩ biện pháp để giúp.
Tăng Nghị suy tư một lát rồi nói:
- Tôi cũng không cam đoan có thể chữa khỏi, chỉ có thể nói là làm hết sức.
Địch Vinh Thái cười nói:
- Cậu cứ việc xuống tay mà trị. Mặc kệ tốt xấu tôi cũng đều không trách cậu, cũng sẽ không truy cứu chuyện hôm nay.
Tăng Nghị nhướng mày, nhìn Địch Vinh Thái, thầm nghĩ gừng quả nhiên càng già càng cay. Nhanh như vậy đã nhìn xuyên thấu tâm tư của mình. Tăng Nghị chờ chính là những lời này. Nếu Địch Vinh Thái nói không truy cứu, vậy khẳng định sẽ không truy cứu nữa, lập tức hắn nói:
- Được, vậy để tôi thử một lần. Mau đỡ anh ta đến đây để tôi bắt mạch.
Địch Vinh Thái vẫy tay một cái, người của cục Cảnh vệ liền đỡ Địch Hạo Huy lại, ngồi trên một hòn đá nhỏ đối diện với Tăng Nghị.
Tăng Nghị vươn tay, đặt lên cổ tay của đối phương, cẩn thận cảm nhận vài phút. Cuối cùng hắn thu tay, ngưng thần trầm tư thật lâu rồi nói:
- Bệnh của anh ta là do trì hoãn quá lâu.
Gã bác sĩ đứng bên cạnh thật muốn bóp chết Tăng Nghị một phen. Như thế nào là trì hoãn, trì hoãn không phải là chữa hỏng rồi sao?
Địch Vinh Thái từ chối cho ý kiến nói:
- Cậu chẩn đoán ra được cái gì thí cứ nói cái đó.
- Từ bên ngoài xem thấy, người bệnh gầy yếu, suy nhược thần kinh. Dường như là bệnh tình nguy kịch
Tăng Nghị thần sắc có chút khó xử, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng theo mạch tượng xem thấy, người bệnh trong cơ thể là nguyên dương kháng kiện, trung khí mười phần. Thậm chí hàng đêm vẫn có thể sinh hoạt tình dục như bình thường. Tôi nói có đúng không?
Thang Vệ Quốc liền lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Cái tên tiểu tử kia bệnh đến người gầy như que củi, gió thổi qua một cái cũng có thể ngã, như thế nào mỗi ngày đều có thể sinh hoạt tình dục chứ. Giống như mình khỏe mạnh như trâu đây, nếu muốn làm hàng đêm thì còn có điểm khó khăn.
Địch Vinh Thái trong lòng chấn động. Chẳng lẽ sự việc này cũng có thể từ mạch tượng chẩn đoán ra được sao?
Nhưng nếu không từ mạch tượng thì làm sao tiểu tử này lại có thể biết được? Bởi vì Địch Hạo Huy chưa có kết hôn, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không được tốt. Cho nên, ngoại trừ hai ba người thân cận ra, thì không có người nào biết cả.
- Cậu cứ nói tiếp.
Địch Vinh Thái thản nhiên nói.
Thang Vệ Quốc hoảng hốt. Theo như vẻ mặt của Địch Vinh Thái thì y biết Tăng Nghị đã nói trúng rồi, lúc này chỉ biết nhăn mặt, làm như cái gì cũng không nghe thấy.
- Anh ta lần đầu tiên phát bệnh cũng giống như ngày hôm nay, rất bạo lực, trở nên điên cuồng, gặp người thì đánh, gặp đồ vật liền quăng. Người bệnh còn rất trẻ, phát loại bạo bệnh như thế này hẳn là lúc ấy bị kích thích rất lớn, làm cho tâm hỏa bay lên, thanh khiếu không nhạy, tạm thời không còn tâm trí. Lúc này chỉ cần có thanh hỏa an thần thì rất nhanh có thể khôi phục. Đáng tiếc chính là, anh ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần, sử dụng một số lượng lớn thuốc an thần. Từ đó về sau liền thành cái dạng này, tôi nói có đúng không?
Địch Vinh Thái khẽ gật đầu.
Tăng Nghị liền đứng dậy, thở dài nói:
- Đáng thương cho một căn bệnh từ nhẹ mà trở thành nặng. Thật sự là lang băm mà. Lúc ấy các người vì sao lại không tìm một người am hiểu về y học phụ trợ chẩn đoán một chút?
Gác bác sĩ bên cạnh lập tức cả người run lên. Mũi thuốc vừa rồi mà y định tiêm cho Địch Hạo Huy chính là thuốc an thần. Hơn nữa liều lượng còn rất lớn.
Địch Vinh Thái cau mày, hiển nhiên là nội tâm rất kích động.
Tăng Nghị mấy câu nói này quả thực giống như là tận mắt chứng kiến. Hoàn toàn nói trúng quá trình phát bệnh từ đầu đến cuối. Nếu không tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, thì không thể tin được trên đời này lại có người bắt mạch như thần như thế. Cũng không phải lúc trước ông không tìm trung y, mà khi Địch Hạo Huy phát tác, chính là trong thời điểm thụ huấn trong quân đội tại nước Mỹ. Sau hơn nửa tháng trị liệu vẫn không thấy có chuyển biến tốt đẹp, nên ông mới đưa về nước trị liệu tiếp.
Địch Vinh Thái lúc này có chút hối hận. Nếu ông không cho Địch Hạo Huy tòng quân thì có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
- Giống như một cái nồi áp suất, đặt trên một ngọn lửa từ từ đốt. sau khi áp lực đạt đến giá trị giới hạn sẽ giải khai thông gió. Đây cũng là phản ứng bình thường. Người bệnh ngay trong tình huống lúc đó cũng là như thế. Anh ta sau khi kích thích vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân tự nhiên sẽ bùng nổ giải phóng một phen. Và đây cũng là điều rất bình thường. Chỉ cần tắt đi mồi lửa, khiến cái nồi tự nhiên lạnh lại.
Tăng Nghị nói tới đây rồi lắc đầu:
- Nhưng thật đáng tiếc, thuốc an thần cũng là để tắt đi cái van của nồi áp suất. Tuy ngoài mặt thoạt nhìn cái nồi trông rất bình thường, không còn điểm tức giận nào. Nhưng dưới đáy nồi lửa vẫn còn thiêu đốt. Như vậy, kết quả chờ đợi người bệnh chỉ có một….
Tăng Nghị vươn tay phải, làm một tư thế bùng nổ, phát ra “bùng” một tiếng.
Mọi người tại hiện trường đều bị tiếng động này dọa cho một thân mồ hôi lạnh. Địch Vinh Thái tim mình như co thắt lại.