Thủ Tịch Ngự Y

Chương 153-2: Túi xách



Tăng Nghị cười, bước ra đằng sau xe, từ bên trong lấy ra một cái túi xách màu đỏ, nói:

- Đại ngôi sao, túi xách này là tặng cho cô. Về sau đừng nói tôi là trọng sắc khinh nghĩa nữa nhé. Lời này nếu rơi vào tai lãnh đạo của tôi thì sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của tôi đấy.

Tôn Duệ không nghĩ tới Tăng Nghị thật đúng là có mang theo lễ vật, liền tiếp nhận. Nhưng khi vừa thấy vật bên trong thì liền trả trở về, xua tay nói:

- Tôi không nhận đâu. Món quà này rất quý.

Tôn Duệ hoảng sợ, không nghĩ tới cái túi mà Tăng Nghị tặng lại là túi xách hiệu LV. Loại túi xách hiệu LV này cô đã từng nhìn qua, cửa hàng bán độc quyền một cái cũng phải hai ngàn đồng. Cho nên cô chỉ nhìn chứ không dám mua.

- Hàng mua ngoài vỉa hè đấy, năm mươi đồng một cái.

Tăng Nghị cười, đưa lại cái túi cho Tôn Duệ:

- Nhận lấy đi, tuy rằng không đáng giá nhưng của ít lòng nhiều. Tôi đi xa lắm mới mua được đấy.

Tôn Duệ nghe Tăng Nghị nói như vậy thì lúc đó mới mỉm cười nhận lấy cái túi xách nói:

- Cảm ơn!

Chỉ có điều, khi cầm lấy cái túi xách trong tay, Tôn Duệ như thế nào cũng đều cảm thấy nó không giống hàng giả. Bất kể là chất liệu hay là kiểu dáng đều rất tinh xảo, so với cửa hàng độc quyền còn muốn thật hơn.

- Dựa theo cách nói của chị, Tăng Nghị hiện tại tặng túi xách cho chị, chẳng lẽ cũng nói là anh ấy theo đuổi chị sao?

Diệp Thanh Hạm lúc này trêu ghẹo, tuy nhiên trong lòng lại thất vọng. Quà tặng đầu tiên của Tăng Nghị lại là tặng cho Tôn Duệ.

Tôn Duệ là người có tính cách chững chạc, đối với sự trêu ghẹo của Diệp Thanh Hạm không thèm để ý. Cô đeo túi xách lên vai, rồi lại giận dữ nói:

- Chị cũng nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc người ta nhìn trúng không phải là chị, có phải không Trưởng phòng Tăng?

Tăng Nghị cười nhưng không nói gì, xoay người lấy từ trong xe ra một cái túi xách màu cam, đưa tới trước mặt Diệp Thanh Hạm, cười ha hả nói:

- Thanh Hạm, đây là tặng cho cô.

- Túi xách của Hermes!

Bạn gái lúc nãy của Dương Bảo Tài lúc này đi ngang qua, nhìn thấy túi xách trên tay Tăng Nghị liền kêu lên. Cô tiến lên hai bước rồi nói:

- Cái túi xách này làm làm theo yêu cầu, ở trên còn có tên của thợ thủ công.

Diệp Thanh Hạm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô gái kia thì trong lòng lập tức vui vẻ hẳn lên. Tăng Nghị tặng quà cho mình còn tốt hơn so với Tôn Duệ. Điều này làm cho cô cảm thấy thư thái. Tâm lý của con gái thường rất phức tạp. Cái gì cũng muốn phải hơn người khác.

Dương Bảo Tài thấy bạn gái của mình nhìn không chớp mắt cái túi xách kia thì liền nói:

- Một hàng fake của nó không thì phải mấy chục ngàn rồi.

Diệp Thanh Hạm vừa nghe, cũng vội vàng xua tay:

- Cái này mắc lắm, anh hãy lấy về đi.

- Nhận lấy đi. Kỳ thật thì tôi cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật. Đây đều là túi xách của người khác tặng cho chị Nam. Chị ấy không dùng đến, nên đưa lại cho tôi.

Tăng Nghị cười ha hả. Vi Hướng Nam là kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Trong nhà có hẳn một ngăn tủ đựng túi xách. Có khi là của người khác tặng, có lúc lại là cửa hàng cho. Tuy nhiên, Vi Hướng Nam ngoại trừ một số túi xách ngoại mà mình vừa ý là dùng, còn lại bao nhiêu chỉ để trưng bày. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng. Cô nghe Tăng Nghị nói muốn đến gặp Diệp Thanh Hạm, nên đem những cái túi xách không dùng đến bỏ lên xe Tăng Nghị.

Bạn gái của Dương Bảo Tài vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệp Thanh Hạm. Túi xách của Hermes rẻ nhất cũng mấy chục ngàn. Bản fake thì không cần phải nói, thấp nhất cũng phải là mười ngàn. Hơn nữa, không phải có tiền là có thể mua được. Có một số hàng có kiểu dáng kinh điển, phải chờ cả mấy năm sau mới có thể mua được. Muốn nói Dương Bảo Tài là con nhà giàu mới nổi, nhưng cũng không thể mua nổi mặt hàng xa xỉ phẩm này.

Cô liếc mắt nhìn đằng sau xe của Tăng Nghị, lập tức mở to hai mắt, thiếu chút nữa không thở nổi. Đẳng sau xe không ngờ còn có bảy tám cái túi xách nữa. Tất cả đều là thứ mình thích.

Cô cảm giác đầu óc của mình bắt đầu mơ hồ. Đây đến tột cùng là ai vậy? Lái một chiếc xe mục nát chẳng ai thèm, nhưng bên trong lại chất đầy những túi xách đắt tiền. Cô nhìn túi xách của Diệp Thanh Hạm, rồi lại nhìn túi xách của Tôn Duệ, trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Chờ mong Tăng Nghị sẽ nể mặt Dương Bảo Tài mà tặng cho mình một cái.

Ai ngờ Tăng Nghị lại rầm một tiếng, đóng cửa xe lại:

- Chúng ta đi vào thôi. Bên trong xe của tôi còn có mang theo đặc sản Nam Vân. Một nửa là tặng cho các cô, còn một nửa là mang cho người khác.

- Mang cho ai vậy?

Tôn Duệ hiếu kỳ hỏi:

- Cũng học chung trường với chúng ta sao? Là nam hay nữ?

- Là một tiểu sư muội của hai người. Năm nay vừa mới đến học đại học Vinh Thành.

Tôn Duệ liền nhìn Diệp Thanh Hạm. Diệp Thanh Hạm dù sao cũng không phải là lão chính khách, nên không kìm chế được sắc mặt của mình. Sắc mặt của cô liền thoáng biến hóa, có chút khẩn trương.

- Cô ấy tên là Lưu Tư Kỳ, nhà của Nam Vân. Ba cô ấy nhờ tôi mang thịt khô đến đây giùm.

Tăng Nghị cười:

- Tôi đối với trường đại học này không quen thuộc lắm. Lát nữa nhờ các cô mang hộ giùm.

Diệp Thanh Hạm nhẹ nhàng thở ra nói:

- Được, cô ấy học khoa nào?

- Khoa Luật!

Tăng Nghị nói xong, từ trong xe ôm lấy một cái thùng giấy.

Dương Bảo Tài lúc này xông lên, đoạt lấy cái thùng trong tay Tăng Nghị nói:

- Để tôi mang đến nơi cho.

Tăng Nghị cảm thấy ngại:

- Để tôi mang được rồi. Cái thùng toàn là dầu mỡ, dính hết quần áo của cậu đấy.

- Không có việc gì, không có việc gì. Quần áo này của tôi không có đáng tiền.

Dương Bảo Tài cười, liên tục lắc đầu, không để cho Tăng Nghị khách khí, liền ôm lấy cái thùng đi vào trong trường, lại nói:

- Khoa Luật à? Tôi biết chỗ đó. Tôi ở đây cũng được coi là nửa chủ nhà, sao lại có thể khiến cho Trưởng phòng Tăng tự mình ôm thùng chứ.

Bạn gái của Dương Bảo Tài thấy Tăng Nghị vẻ mặt ngượng ngùng thì trong lòng nghĩ, nếu anh cảm thấy ngại thì nên tặng cho tôi một cái túi xách đi.

Ai ngờ cô ta lại thất vọng một lần nữa. Tăng Nghị khóa cửa xe lại, đuổi theo Dương Bảo Tài:

- Bảo Tài, cậu buông xuống đi. Để tôi mang được rồi.

Dương Bảo Tài cảm thấy cái thùng hơi nặng, nhưng hiện tại nghe hai chữ “Bảo Tài” thì trực giác như được tiếp thêm sức mạnh, dưới chân như có súng bắn đạn, cả người sung mãn sức mạnh, càng đi càng có lực, cũng không cần biết thùng nặng hay không, cứ thế tiến về phía trước.

Tăng Nghị rất nhanh đuổi theo Dương Bảo Tài. Dương Bảo Tài không buông cái thùng ra, cuối cùng đành phải mỗi người khiêng một tay. Dương Bảo Tài lúc này mới đồng ý.

Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm đi ở phía sau lắc đầu. Dương Bảo Tài ở đại học Vinh Thành cũng được xem là nhân vật nổi danh. Chiếc xe BMW của y ra vào cả ngày trong trường học, cũng khiến cho không biết bao nhiêu cô gái ham thích hư vinh phải hâm mộ. Nhưng ai ngờ, so với Tăng Nghị, Dương Bảo Tài quả thật không đáng xem xét. Anh ta giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải ôm đùi Tăng Nghị.

Tôn Duệ nhỏ giọng nói:

- Thanh Hạm, người giống như Tăng Nghị, vừa có tiền lại vừa làm quan cũng không nhiều lắm. Em phải biết nắm bắt cơ hội.

Diệp Thanh Hạm lại đỏ mặt, vẻ mặt uy hiếp nhìn Tôn Duệ:

- Chị còn nói như vậy nữa thì em trở mặt ngay đấy.

- Kiêu ngạo thì nên kiêu ngạo. Nên xuống tay thì phải xuống tay.

Tôn Duệ cười:

- Em nếu không thích Tăng Nghị thì chị đành ra tay vậy.

- Chị dám!

Diệp Thanh Hạm nóng nảy.

- Haha, còn nói là không thích. Nóng quá đi!

Tôn Duệ đeo cái túi xách của mình lên vai rồi nheo hai mắt nói:

- Em cứ mạnh miệng đi. Chị thấy Tăng Nghị khi bị người khác đoạt đi rồi, thì lúc đó em sẽ hối hận như thế nào.

Diệp Thanh Hạm nhìn theo bóng dáng của Tăng Nghị, cắn môi rồi sau đó đuổi theo. Cô cảm thấy Tăng Nghị quả thật rất ưu tú.

Khi đến dưới lầu ký túc xá nữ của khoa Luật, Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ bước vào, đi tìm Lưu Tư Kỳ mà Tăng Nghị đã nói.

Một lát sau, thấy ba người cùng bước ra. Lưu Tư Kỳ khá câu nệ nhìn Tăng Nghị. Sau khi nhận ra thì cô liền nói:

- Trong nhà đã điện thoại cho em. Cảm ơn anh đã mang giúp đồ giùm em.

- Khách khí như vậy làm gì? Cũng tiện đường thôi mà.

Tăng Nghị mở thùng ra nói:

- Thường xuyên đến tiệm cơm này em để ăn. Miễn phí mãi nên anh cảm thấy hơi ngượng.

Tăng Nghị mang một gói thịt khô thật to cùng với một chút dưa muối mà Lưu lão tam tự tay làm đưa cho Lưu Tư Kỳ. Còn lại là cho Diệp Thanh Hạm. Diệp Thanh Hạm nhìn thoáng qua bên trong thì sợ đến mức kêu lên một tiếng:

- Kia là cái gì?

Tăng Nghị cười nói:

- Là thịt đầu heo? Là thức ăn mà cha của Lưu Tư Lỳ đã làm. Ngon lắm đấy nhé.

Tôn Duệ cũng nhìn thoáng qua trong cái thùng, bĩu môi nói:

- Thật là xấu!

- Vốn sớm mang đến cho em, nhưng anh bận quá, kéo dài cả nửa tháng. Thật là ngại!

Tăng Nghị cười:

- Tư Kỳ, em mang thức ăn lên đi. Tối nay anh mời mọi người dùng cơm.

- Không cần, không cần đâu.

Lưu Tư Kỳ liên tục xua tay:

- Buổi tối em còn phải tự học nữa.

Dương Bảo Tài lúc này lên tiếng:

- Cùng đi thôi. Dù sao thì em cũng phải ăn cơm mà. Chúng ta không phải là người ngoài, đều là bạn học chung trường với em. Vừa vặn làm quen với nhau một chút. Sau này trong trường có xảy ra chuyện gì thì cứ nói cho anh biết. Anh Tăng mời ăn cơm, sau đó tôi sẽ mời mọi người đi hát.

Ở đây đều là người trẻ tuổi. Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm đều là những người thích hát. Dương Bảo Tài đề nghị như vậy liền đồng ý ngay. Lưu Tư Kỳ suy nghĩ một chút, cũng không phản đối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv