Tăng Nghị đứng lên, dùng tiếng Anh hô lớn vài câu, toàn bộ hội chợ triển lãm đều imlặng. Tăng Nghị giọng nói tuy không lớn, nhưng truyền đi rất xa, mỗingười đều nghe rất rõ ràng.
Những huyện khác của đoàn thương mại Nam Giang cũng dẫn theo phiên dịch. Những phiên dịch này đều nghe được lời nói của Tăng Nghị. Tất cả đều há hốc mồm, trong bụng thầm nhủ không phải chứ. Những người này đều đếnmua trà sao?
Những người không hiểu tiếng Anh thì liền hỏi Tăng Nghị nói cái gì. Phiên dịch dịch lại:
- Cậu ta nói khách muốn mua Tướng Quân Trà phải xếp hàng, không nên chen lấn, để tránh ảnh hưởng đến những gian hàng xung quanh.
Nhìn hàng dài người xếp hàng, tất cả mọi người đều không tin nổi. NamVân đúng là xài sang quá đi. Vi không muốn mất mặt, bọn họ không ngờ mời đến nhiều người như vậy. Đây không biết là tốn hết bao nhiêu tiền?
Nhìn thấy mọi người đã xếp thành hàng, Tăng Nghị lại nói một câu. Vừanghe xong câu nói đó, đội ngũ vừa mới ổn định bắt đầu có chút rối loạn.
Mọi người vội vàng hỏi phiên dịch:
- Lần này anh ta lại nói cái gì?
- Anh ta nói: Bởi vì lần này số lượng trà mang đến có hạn, nên hôm naycho uống miễn phí là chính. Mỗi người đều có thể uống một ly trà miễnphí.
Mọi người nhất tề ồ lên một tiếng, thầm nghĩ khó trách lại có nhiềungười tiến đến như vậy, hóa ra là để uống trà miễn phí. Tuy nhiên, những người Anh quốc này cũng không phải cả đời chưa từng uống trà, không thể chỉ vì một tách trà miễn phí mà biểu diễn sao.
Tăng Nghị lúc này lại hô lên một câu, phiên dịch nét mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, vội nói:
- Anh ta nói hễ có khách nào có nhu cầu mua, mỗi người giới hạn mua chỉcó một trăm gram, giá là năm mươi bảng Anh. Khách mua Tướng Quân Tràphải chuẩn bị trước tiền mặt.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí, mở to hai mắt nhìn. Người Nam Vân điên rồi sao. Năm mươi bảng Anh cho một gram trà, đây không phải làcướp tiền của người ta à? Một cân trà không ngờ bán được hai trăm nămmươi bảng Anh, đổi thành tiền trong nước thì cũng hơn ba nghìn đồng.
Mọi người vốn tưởng rằng đám người nước ngoài này sẽ bị giá cao mà dọabỏ đi mất, không nghĩ tới đám người nước ngoài này lại càng điên cuồng,quơ quơ tiền mặt trong tay, lớn tiếng kêu la.
- Đám người nước ngoài đó nói cái gì vậy?
Tại hiện trường tiếng động rung trời. Mọi người ngược lại giống như đang xem kịch câm, còn phải nhờ phiên dịch dịch lại.
- Những người nước ngoài đó sợ mình không mua được trà, bên bắt đầu tăng giá. Có người bỏ ra một trăm bảng Anh.
Phiên dịch nghe xong, trong lòng một trận run sợ:
- Có người ra giá ba trăm bảng Anh.
A!
Nhìn đám người điên cuồng kia, đoàn thương mại bên này đều trầm mặc, cũng không biết mọi người trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Tăng Nghị lại nói to một câu, phiên dịch lần này rất tự giác, khẩn trương nói:
- Anh ta nói, hôm nay tổng cộng cung cấp hai ngàn kg Tướng Quân Trà, khi nào bán hết mới thôi. Nếu có đơn đặt hàng nào thì mời đến trước gianhàng triển lãm.
Đáng tiếc mọi người lúc này đã không còn tâm trí lắng nghe. Tất cả đềuđang cân nhắc rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Rõ ràng làmười bốn ngày trước không có một ai hỏi thăm dã trà, như thế nào lạitrong ngày cuối cùng nghịch chuyển lớn đến như vậy.
Nhìn gian hàng triển lãm của Nam Vân bên kia, mọi người trong lòng còncó một tia ảo tưởng, thầm nhủ những người này đều không phải là kháchhàng lớn.
Đáng tiếc trong nháy mắt, ảo tưởng này của mọi người đều tan biến. Trước gian hàng triển lãm của Nam Vân đã tiến lên bảy tám người, đều nói mình đến đặt hàng. Những người này quần áo không tầm thường, phía sau còndẫn theo thư ký hoặc trợ lý đi cùng.
Rất nhiều người đều cảm thấy quý tộc truyền thống Châu Âu đã xuống dốc,không hề còn lực ảnh hưởng gì. Nhưng ảnh hưởng chưa chắc chỉ thể hiệntrên thực lực hiện tại. Giới quý tộc truyền thống Châu Âu ảnh hưởng trên toàn thế giới chính là một loại văn hóa.
Trước kia người Châu Âu không uống cà phê, nhưng sau khi được giới quýtộc thượng lưu hành thì hiện tại mỗi ngày nếu không uống một tách cà phê thì người Âu Mĩ sẽ cảm thấy mình không thể sống nổi nữa. Người TrungQuốc trước kia không mặc Tây trang, không đeo cà vạt, thậm chí khônguống rượu vang. Cách đây hai trăm năm, rượu vang đỏ chỉ lưu hành tronggiới quý tộc Châu Âu, nhưng hiện tại người Trung Quốc trong các trườnghợp chính thức cũng đều mặc tây trang, thắt cà vạt. Chẳng những uốngrượu vang đỏ mà còn lưu trữ rượu vang đỏ.
Quý tộc Châu Âu chỗ nào cũng nhúng tay vào. Lực ảnh hướng đến toàn cầu.Hiện tại nghi lễ, tiêu chuẩn thưởng thức thẩm mỹ đều không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi người Châu Âu. Tất cả đều do giới quý tộc Châu Âu lưuhành mở ra. Ở Âu Mĩ, con gái nhà qúy tộc mặc quần áo gì, túi xách gì,dùng loại nước hoa nào, tham dự những hoạt động xã giao nào thì một khiđược cho ra ánh sáng sẽ nhanh chóng lưu hành.
Hiện tại, Nữ hoàng Anh quốc bắt đầu uống Tướng Quân Trà. Hơn nữa ly trànày lại có ma lực. Trong thời khắc nhất cử nhất động của hoàng gia đềuđược dân chúng chú ý thì sao có thể thờ ơ. Một số thương nhân khứu giácmẫn cảm, từ trong đó tìm ra được cơ hội đầu cơ làm giàu.
Niếp Quốc Bình sau khi ăn xong điểm tâm, trở về phòng của mình, nhưthường lệ cầm lấy một quyển võ hiệp Kim Dung để xem. Trong nửa thángqua, ông ta toàn bộ đều dựa vào mấy quyển tiểu thuyết này để giết thờigian.
Đại khái khoảng một giờ, tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên. Niếp Quốc Bình bắt máy:
- Tôi là Niếp Quốc Bình.
- Đồng chí Quốc Bình, tôi hiện tại thông báo cho ngài biết, mời ngài nửa tiếng nữa đến trung tâm triển lãm Olympic. Hôm nay là ngày cuối cùngcủa hội chợ thương mại, sẽ có một khách hàng quan trọng sẽ đến.
- Thứ trưởng Quách cứ yên tâm. Tôi lập tức sang đó ngay.
Niếp Quốc Bình nghe giọng nói thì biết rằng là của Thứ trưởng Bộ Thươngmại Quách, và cũng là người dẫn đầu đoàn thương mại lần này.
Cúp điện thoại, Niếp Quốc Bình mặc tây trang, thắt cà vạt, chuẩn bị đithì lúc này tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, bên trongtruyền đến một giọng nói khá trầm thấp:
- Là Phó chủ tịch tỉnh Niếp Quốc Bình phải không? Tôi là Lương Trung Quốc.
- Lương đại sứ, xin chào ngài.
Niếp Quốc Bình trong bụng thầm nghĩ sao hôm nay Lương Trung Quốc lạiđiện thoại đến đây. Lương Trung Quốc là đại sứ trú quán tại Anh quốc,thân phận đặc biệt, địa vị rất không tầm thường.
- Đoàn thương mại Nam Giang của các người có phải có một đồng chí tên Tăng Nghị?
Lương Trung Quốc hỏi.
- Vâng, Tăng Nghị là thành viên của đoàn chúng tôi.
Niếp Quốc Bình trong bụng thầm nhủ Tăng Nghị quả thật giao du rộng rãi. Ngay cả Lương đại sứ cũng biết tên của hắn.
- Cậu ấy hiện tại đang ở đâu?
- Ở trung tâm triển lãm Olympic.
- Tốt lắm, tốt lắm!
Lương Trung Quốc trong điện thoại mỉm cười hai tiếng:
- Tôi hiện tại đang trên đường đến trung tâm. Lát nữa còn muốn mời Phóchủ tịch tỉnh Niếp giới thiệu cho tôi với đồng chí Tăng Nghị này.
Niếp Quốc Bình tim đập thình thịch:
- Lương đại sứ, không phải là Tăng Nghị ở Anh đã gây ra sai phạm gì chứ?
Lương Trung Quốc trong điện thoại mỉm cười:
- Xem ra Phó chủ tịch tỉnh Niếp một chút cũng không quan tâm đến dư luận người Anh gì cả. Thôi, ngài không cần suy nghĩ nhiều. Khi nào chúng tagặp mặt sẽ nói chuyện sau.
Cúp điện thoại, Niếp Quốc Bình liền cân nhắc rồi sau đó bước vào trong xe. Ông ta hỏi người phiên dịch:
- Gần đây dư luận Anh đang bàn tán chuyện gì vậy?
- Mấy ngày hôm trước đều nói về bệnh tình của Nữ hoàng. Nghe nói bệnhcủa Nữ hoàng rất nghiêm trọng. Ngay cả một số nghi thức quan trọng cũngđều phải hủy bỏ.
Phiên dịch nói. Y cũng không quan tâm đến tin tức của nước Anh, bởi vì nó cũng chẳng có liên quan gì đến mình.
Niếp Quốc Bình liền nhớ tới Tăng Nghị hai ngày trước có một ngày qua đêm không về, chẳng lẽ không phải cậu ta đi chữa bệnh cho Nữ hoàng chứ?Nghĩ như vậy, Niếp Quốc Bình trong lòng cả kinh, tiếp tục truy vấn:
- Thế tình huống của Nữ hoàng hiện tại như thế nào?
- Hẳn là đã khỏe…
Phiên dịch cũng không dám xác định, giống như là ngày hôm qua ở đâu đó đọc được tin tức nói là Nữ hoàng đã khỏi bệnh.
Niếp Quốc Bình nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải chữa trị hỏng cho Nữ hoàng là được rồi.
Khi tới trung tâm triển lãm Olympic, các lãnh đạo của tỉnh khác cũng đãcó mặt. Nếu ở trong nước thì tình huống này có thể khiến cho người taphải khiếp sợ. Có rất nhiều Phó chủ tịch tỉnh, ước chừng khoảng ba mươingười.
Nhìn thấy Niếp Quốc Bình, Trần Vi Dân bước lên đầu tiên, vươn tay nói:
- Lão Nhiếp, chúc mừng ông đấy. Hôm nay ở trung tâm chỉ có Nam Giang các người là tiêu điểm. Các người đã giành hết mọi nổi bật của chúng tôirồi.
Niếp Quốc Bình còn vẫn chưa hay biết gì nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Trần, ông đang nói giỡn gì đấy. Tôi nhận được thôngbáo của Thứ trưởng Quách, nói là có khách quan trọng sẽ đến, tôi liềnvội vàng chạy đến đây.
Trần Vi Dân nhỏ giọng cười nói:
- Lão Nhiếp, nói thật, tôi cảm thấy ghen tỵ với ông đấy. Nghe nói mộtnhân vật quan trọng trong hoàng gia Anh là vì Nam Giang các ông mà đếnđấy.
Niếp Quốc Bình tim đập thình tịch:
- Chuyện tốt hay là chuyện xấu?
- Lão Nhiếp, ông cũng quá cẩn thận, là chuyện tốt đấy.
Trần Vi Dân trong lòng thở dài. Nếu Tăng Nghị là người Đông Giang thìthật là tốt. Phải chăng trà xanh Đông Giang năm nay sẽ mở rộng quy môthêm một bước.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!
Trách không được tên tiểu tử kia không cần mình trợ giúp, hóa ra đã sớmcó chủ ý chữa bệnh cho Nữ hoàng nước Anh. Dũng khí này không phải ngườibình thường nào cũng có.
Niếp Quốc Bình còn chưa kịp tìm hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thìchỉ thấy một đoàn xe sang trọng tiến đến. Sau khi chiếc xe dừng lại, Thứ trưởng Quách và đại sứ Lương Trung Quốc cùng nhau bước xuống, sau đóbước tới một chiếc xe chở nhân vật của hoàng gia Anh.
Thái tử Charles bước xuống xe, dưới sự hướng dẫn của Thứ trưởng Quách và đại sứ Lương Trung Quốc đã bước tới trung tâm triển lãm Olympic.
Lúc này có người rất nhanh đến bên cạnh Niếp Quốc Bình:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, tôi là nhân viên công tác của đại sứ quán,ngài hãy khẩn trương chuẩn bị. Lát nữa Thái tử Charles sẽ đến tham quangian hàng triển lãm của Nam Giang các ngài. Trọng điểm chính là TướngQuân Trà của Nam Vân.
Niếp Quốc Bình nghe vậy, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chạy vào trongtrung tâm triển lãm. Sau khi đi vào, ông ta liền thấy được một hàngngười đáng xếp hàng trước gian hàng triển lãm của Nam Vân, xếp dài đếntận bên ngoài trung tâm.
Bốn người của gian hàng Nam Vân lúc này bận vô cùng. Tăng Nghị phụ trách nhận tiền, Vương Húc Dân thì phụ trách cân điện tử, đem trà chia ra cứmột trăm gram một phần.
Bên trong gian hàng triển lãm, Yến Dung đang cùng với những thương nhân buôn trà của Châu Âu thương lượng đơn đặt hàng.
Khang Đức Lai không giúp được gì, chỉ đứng bên cạnh rót trà. Trước mặtông ta bày trăm cái tách trà, chỉ cần nước sôi thì ông ta bắt đầu phatrà, sau đó rót cho khách đang đứng xếp hàng.
Niếp Quốc Bình bước nhanh đến:
- Khang Đức Lai, ông bỏ cái đó qua một bên, lập tức bắt tay vào chuẩnbị. Hoàng tử của Hoàng gia Anh đang tới. Ngài ấy muốn tham quan chỗ nàycủa ông đấy.
Khang Đức Lai a một tiếng, có chút giật mình, thiếu chút nữa là đánh rơi tách trà xuống đất. Ông ta nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, thật là đột ngột. Chúng tôi một chút chuẩn bị cũng không có.
- Không có chuẩn bị thì bây giờ chuẩn bị cho tôi.
Niếp Quốc Bình đối với phản ứng của Khang Đức Lai rất bất mãn. Một chút năng lực tùy cơ ứng biến cũng không có.
Tăng Nghị lúc này mở cái túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một hộpquà tặng sang trọng. Mở hộp ra, bên trong trải một lớp lụa màu vàng,thoạt nhìn có chút phú quý. Bên trên lớp tơ lụa có một bộ ấm trà bằng sứ men xanh. Hắn hỏi:
- Có thể đem tặng cùng với Tướng Quân Trà cho Hoàng tử hoàng gia Anh quốc, hai vị lãnh đạo thấy thế nào?
Khang Đức Lai mừng rỡ. Phần lễ vật này chính là chủ đề giao lưu thương mại trước mắt của hai nước Trung Anh.
- Cứ như vậy đi.
Niếp Quốc Bình gật đầu. Ông ta đã nhìn thấy Thái tử Charles ở bên kia đang đi tới, khiến cho dân chúng không ít kinh hô.