Diệp Thanh Hạm đứng một bên có chút lo lắng. Mẹ của mình trước giờ chưa từng uống nhiều rượu như vậy. Hơn nữa, bây giờ trong người đang có bệnh, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Cô nhìn Tăng Nghị, muốn hỏi hai câu, nhưng rồi lại thôi. Nhiều thầy thuốc như vậy mà cũng không phản đối, hẳn là không có vấn đề gì.
Căn tin rất nhanh đưa đồ ăn tới. Bởi vì thời gian còn quá sớm, đồ ăn đều là đầu bếp tận dụng. Một con cá hấp cà, một món đậu hủ ăn với cơm. Ngoài ra còn có một tô cơm thật to.
Tăng Nghị mang những món này đặt lên trên một ngăn tủ nhỏ:
- Không biết đồ ăn này có hợp khẩu vị với cô hay không. Cô hãy ăn vào, nhiều ít tùy vào bản thân. Hãy ăn cho đến khi nào không ăn được nữa.
Lý Tĩnh Phương gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ tận lực ăn.
Thấy mẹ cũng không phản đối, Diệp Thanh Hạm tiến lên đỡ mẹ ngồi dậy, sau đó cầm lấy cái bát nhỏ, bắt đầu đút cho mẹ ăn.
Bác sĩ đứng trong phòng bệnh, nhìn thấy Lý Tĩnh Phương vừa ăn vừa uống, mọi người trong lòng đều có một loại cảm giác rất hoang tưởng, trong bụng thầm nhủ, chúng tôi đang rất bận rộn, không ngờ lại nhàn rỗi đến phòng bệnh này xem người bệnh ăn cơm uống rượu. Thật sự là lần đầu tiên.
Nhưng cũng không có người bỏ đi. Tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ xem phương pháp của Tăng Nghị. Cơ hội tận mắt chứng kiến Tăng Nghị ra tay cũng không phải dễ. Nhất là những căn bệnh nan y. Đối với trình độ chẩn đoán của mình cũng có ý nghĩa dẫn dắt.
Một bình rượu đã được Lý Tĩnh Phương uống cạn. Mặt của Lý Tĩnh Phương đỏ lên, hiện lên một tia say rượu.
Diệp Thanh Hạm nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nghĩ hẳn không sai biệt lắm, đến lúc dùng thuốc rồi.
Tăng Nghị lại mở ra một bình rượu khác:
- Còn thiếu chút nữa thôi. Cô hãy mau uống tiếp.
Diệp Thanh Hạm đành phải rót thêm một ly, cẩn thận đưa đến trước mặt mẹ mình.
Qua nửa tiếng, hai phần thức ăn bị Lý Tĩnh Phương ăn hơn phân nửa. Cơm cũng ăn được không ít. Bình rượu thứ hai cũng uống được một nửa.
Tăng Nghị thấy ánh mắt của Lý Tĩnh Phương có chút lờ đờ, thì rót một ly nước hơi nóng hơi lạnh một chút. Sau đó đưa đến trước mặt Lý Tĩnh Phương:
- Cô Lý, cô hãy uống thêm, nếm thử ly rượu này có hương vị như thế nào.
Lý Tĩnh Phương đã uống nhiều rượu, phản ứng rõ ràng bắt đầu chậm chạp. Bà cầm lấy ly nước Tăng Nghị đưa. Sau khi uống xong thì cười khúc khích:
- Rượu này không tồi.
Uống rượu và uống nước giống nhau. Tăng Nghị chỉ biết Lý Tĩnh Phương thật đã say rượu. Người uống rượu sẽ có một khoảng thời gian mất đi trí nhớ. Lúc này Lý Tĩnh Phương chính là tiến nhập vào trạng thái này. Bà đã hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì. Cũng may sau khi bà uống rượu, cũng không làm loạn mà khá im lặng.
- Được rồi!
Tăng Nghị liền nói một câu.
Diệp Thanh Hạm vừa nghe thì liền khẩn trương buông ly rượu xuống:
- Hiện tại có thể dùng đến phương thuốc đó chưa?
Tăng Nghị gật đầu:
- Bắt tay vào thôi. Chúng ta trước hãy đỡ cô Lý đứng dậy.
Diệp Thanh Hạm nhìn Tăng Nghị:
- Mẹ tôi hiện tại uống rượu, đứng lên không biết có việc gì không?
- Không có việc gì, cô yên tâm đi.
Tăng Nghị nói xong, liền đỡ bên bả vai phải của Lý Tĩnh Phương, chuẩn bị nâng bà rời giường.
- Để tôi phụ!
Thiệu Hải Ba lúc này lên tiếng:
- Người uống rượu say thân hình rất nặng. Tôi khí lực lớn, có thể đỡ nổi.
Diệp Thanh Hạm đành phải nhường vị trí, cảm kích nói:
- Cảm ơn Viện trưởng Thiệu.
- Khách khí cái gì, cũng không phải người ngoài.
Thiệu Hải Ba khoát tay, tiến lên, cùng với Tăng Nghị đỡ Lý Tĩnh Phương dậy.
- Cô Lý, cô bước lên hai bước, đổi phương hướng rồi chúng ta tiếp tục uống.
Tăng Nghị cười nói một câu, sau đó liền giúp đỡ Lý Tĩnh Phương ngồi dậy.
Lý Tĩnh Phương nghe được lời nói của Tăng Nghị, nhấc chân của mình xuống rồi lắc đầu:
- Cũng không uống được nữa. Nếu uống nữa tôi sẽ bị say.
Trong phòng liền phát ra tiếng cười nhỏ. Mọi người trong bụng thầm nhủ, bà uống nước, có uống rượu đâu mà sợ say.
Sau khi đỡ Lý Tĩnh Phương đứng dậy xong, Tăng Nghị lại hỏi:
- Cô cảm giác như thế nào, có phải không muốn uống rượu nữa, mà chỉ muốn về nhà?
- Tôi không muốn uống rượu nữa.
Lý Tĩnh Phương mở to mắt, theo sau lại cười nói:
- Nếu say thì tôi như thế nào lại tự mình đứng dậy. Không cần cậu đưa tôi về nhà, tôi tự mình đi được.
Nói xong, Lý Tĩnh Phương cúi đầu tìm túi xách của mình, vẻ mặt kinh ngạc:
- Túi xách của tôi đâu rồi? Bữa cơm này bao nhiêu tiền, tôi trả?
Trong phòng lại vang lên một trận cười to. Thật sự là say rồi, không ngờ còn tưởng bệnh viện là khách sạn.
Diệp Thanh Hạm xiết chặt ngón tay, sắc mặt sầu lo. Cô không rõ những lời Tăng Nghị hỏi là có ý tứ gì, hại mẹ trước mặt nhiều người mất mặt như vậy.
Chủ nhiệm Vương lúc này đột nhiên kêu lên:
- Mọi người mau nhìn đi, ánh mắt người bệnh đã tốt rồi. Đầu cũng đã thẳng lên.
Nghe ông ta nói như vậy, tất cả mọi người mới chú ý. Sau khi nhìn rõ, tất cả đều chấn động. Vừa rồi thấy Lý Tĩnh Phương say rượu, không ngờ sau khi người bệnh đứng dậy, toàn bộ bệnh trạng trước kia đều biến mất. Tuy rằng lúc này bà có chút say rượu, nhưng ánh mắt rõ ràng linh hoạt hơn so với lúc trước rất nhiều. Hơn nữa cũng không hề hướng lên trên.
- Mau, mau!
Chủ nhiệm Vương vội vã gọi y tá:
- Mau đem ống nghe và dụng cụ đo huyết áp đến đây, xem trạng thái người bệnh như thế nào.
Hai người y tá chen vào giữa đám động bác sĩ, xuất ra dụng cụ làm việc.
- Nhịp tim bình thường.
- Huyết áp bình thường.
Sao lại có thể như vậy?
Các bác sĩ ở đây tất cả đều kinh ngạc. Đó là một căn bệnh quái lạ, như thế nào sau khi uống rượu thì ngược lại không hề có biến chứng gì. Thật sự là không thể lý giải. Chẳng lẽ, sau khi uống rượu, gan sẽ không còn lệch vị trí?
Tăng Nghị cười ha hả, vẫy tay Diệp Thanh Hạm, ra hiệu cô bước đến để hắn nói chuyện.
Diệp Thanh Hạm khẩn trương tiến lên, ghé lỗ tai vào bên miệng của Tăng Nghị. Cô hiện tại trong lòng rất kích động. Tuy rằng không rõ trước mắt có chuyện gì, nhưng cô cũng biết Tăng Nghị khẳng định là có biện pháp chữa khỏi bệnh cho mẹ.
- Cô hãy đỡ bác đến cầu thang đi lên đi xuống vài lần.
Tăng Nghị thấp giọng chỉ bảo, sau đó nói với Lý Tĩnh Phương:
- Cô, cháu không tiễn cô nữa. Để Thanh Hạm đưa cô về nhà.
Lý Tĩnh Phương lúc này ánh mắt có chút lờ đờ, nghe được lời nói của Tăng Nghị thì trên mặt lộ ra nụ cười:
- Về sau thường xuyên ghé qua nhà chơi nhé.
Nói xong, Diệp Thanh Hạm liền đỡ bà bước tới, không ngờ chính mình hướng cửa phòng bệnh mà đi.
Các bác sĩ trợn mắt há hốc mồm. Người bệnh lúc trước chỉ cần đứng lên thì thậm chí có thể bị sốc đến hôn mê. Hiện tại không ngờ lại tự mình bước đi. Không thể tưởng tượng được. Nếu không diễn ra ngay trước mặt mình thì mọi người còn tưởng rằng bà đang bám vào ai đó.
Diệp Thanh Hạm lúc này thoáng có chút nóng lên. Vừa rồi cô nhất thời kích động, Tăng Nghị vừa nói xong lập tức khiến cô có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Tăng Nghị lại an bài một số bác sĩ và y tá khỏe mạnh đuổi theo, tránh cho Lý Tĩnh Phương bị ngã. Các bác sĩ khác cũng đi theo. Bọn họ không nghe được Tăng Nghị nói gì với Diệp Thanh Hạm, cho nên muốn đi theo xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, người của bệnh viện Nhân dân tỉnh đều nhìn thấy một hiện tượng kỳ quái. Một người phụ nữ trung niên uống rượu say đi đằng trước, một đám bác sĩ cẩn thận theo ở đằng sau. Những người này từ lầu tám đi xuống lầu một. Sau đó từ lầu một lên đến lầu tám, không biết là đang làm cái gì.
Người phụ nữ trung niên lúc đầu chỉ có đi, sau lại bắt đầu nói nhiều lên.
- Thanh Hạm, ba con qua đời sớm, con là hy vọng và là chỗ dựa duy nhất của mẹ. Con nhất định không thể thua kém ai. Chỉ cần con có tiền đồ, có thể có ngày lành, mẹ có chịu nhiều đắng cay khổ cực cũng cam tâm tình nguyện. Chờ khi con tốt nhiệp xong, tìm được một việc làm tốt, rồi một người chồng tốt. Ngàn vạn lần đừng tìm người giống ba con. Mẹ cả đời này chịu khổ rồi.
Diệp Thanh Hạm sắc mặt đỏ bừng, cẩn thận đỡ Lý Tĩnh Phương bước lên bậc thang. Lý Tĩnh Phương trước mặt nhiều người như vậy nói những lời này, khiến cho Diệp Thanh Hạm có chút thẹn thùng.
Lý Tĩnh Phương nói rất lớn. Nói từ lúc mình còn trẻ cho đến Diệp Thanh Hạm hiện tại bây giờ. Cuối cùng khóc rống lên, nói mình bị bệnh đã mang đến phiền hà cho con gái. Chính mình là không phải cố ý.
Lần này Diệp Thanh Hạm cũng khóc theo. Những người đi đằng sau, rất nhiều người cũng đã là cha mẹ, nghe được lời này của Diệp Thanh Hạm trong cơn say, trong lòng cũng cảm thấy cảm thán.
Lý Tĩnh Phương đi tới, thân mình đột nhiên chùng xuống. Mọi người vừa thấy, phát hiện lúc này là ngã do say rượu, liền khẩn trương đỡ bà lên giường bệnh.
- Sư đệ, mau nói cho mọi người biết, vì sao khi uống rượu vào, căn bệnh lại không phát tác?
Thiệu Hải Ba cảm thấy u mê, đi theo Lý Tĩnh Phương đi lên đi xuống nhưng cũng chẳng hiểu ra được cái gì. Lúc này trong lòng đang có một dấu chấm hỏi thật lớn:
- Còn nữa, em không phải là nói dùng thuốc sao? Rốt cuộc là thuốc gì? Vừa rồi em bảo người bệnh đi qua đi lại là có ý tứ gì?
Các bác sĩ đều nhìn Tăng Nghị. Bọn họ sớm muốn hỏi vấn đề này. Hôm nay tuy rằng lãng phí hết một giờ nhưng vẫn không biết Tăng Nghị đang làm cái gì. Thật sự là mất mặt mà.
Tăng Nghị liền mỉm cười:
- Kỳ thật thì thuốc em đã dùng qua. Khi nào người bệnh ngủ dậy thì bệnh đã tốt hơn rồi.
Cái gì? Bệnh đã khỏi à?
Các bác sĩ đều kinh ngạc không hiểu. Tất cả đều mở to hai mắt. Khi nào thì dùng thuốc, tại sao mình lại không nhìn thấy? Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn mọi người, đều muốn từ trong ánh mắt đối phương có được đáp án.
Cậu đã dùng thuốc sao?
Không phải! Người bệnh lúc này chỉ có ăn thức ăn và uống rượu.
Chẳng lẽ tôi vừa rồi cũng uống rượu mất trí nhớ?
Tăng Nghị lúc này mới giải thích:
- Lúc trước sợ mọi người hiểu lầm. Vốn trước đó không giải thích kỹ với mọi người. Kỳ thật tôi dùng thuốc đó chính là rượu.
Các bác sĩ đều cảm thấy đầu óc mình mơ hồ. Rượu có thể làm thuốc thì bệnh viện sẽ quý nhất đó chính là cồn.
Thiệu Hải Ba cũng đã từng học qua trung y, nhưng vẫn không rõ. Y nói với Tăng Nghị:
- Em hãy mau giải thích để mọi người cùng hiểu.
- Có một câu nói là “Rượu có thể tăng cường sự can đảm của một người”. Bệnh của mẹ Thanh Hạm là bởi vì bị làm cho kinh hoảng. Cảm xúc cực kỳ khẩn trương, không thể thoải mái. Rượu trên thế giới này chính là thuốc có thể khiến tinh thần thư giãn nhất. Hơn nữa còn có thể tăng thêm can đảm. Bà uống rượu, cảm xúc trở nên khẩn trương. Nhưng kỳ thật cũng đã thoải mái hơn phân nửa.
Chủ nhiệm Vương bừng tỉnh:
- Ngoài ra, rượu còn có thể gây tê thần kinh, thư giãn cảm xúc, giải quyết buồn bực. Tại sao tôi lại không nghĩ tới?
Lần này mọi người đều hồi phục tinh thần, trong lòng dâng lên một loại cảm giác. Anh cũng là một bác sĩ, nhưng xem Chuyên gia Tăng tùy tiện cầm một vật nào đó cũng có thể biến nó thành thuốc. Nếu là mình, mỗi ngày đều uống rượu, nhưng lại không nghĩ tới nó có thể dùng để làm thần kinh thư giãn.
- Rượu còn có thể khiến gan trở lại vị trí cũ?
Chủ nhiệm Vương lại hỏi. Uống rượu hại gan thì mọi người đều nghe, nhưng không nghe tới rượu có khả năng điều trị vị trí cho gan.
- Uống rượu trướng gan, ăn cơm trướng dạ dày.
-
Tăng Nghị mim cười:
- Gan to lên thì không phải sẽ đem gan biến đổi vị trí sao? Tôi bảo Thanh Hạm đưa mẹ đi dạo mấy lượt, chính là muốn mượn lực đạo cao thấp khiến gan trở lại một vị trí cân bằng tự nhiên.
A!
Kỳ diệu, thật sự là kỳ diệu.
Đây là chủ ý mà người có thể nghĩ ra sao?
Các bác sĩ của bệnh viện Nhân dân tỉnh đều mở to mắt. Ăn cơm uống rượu thật là có công hiệu trong việc điều chỉnh vị trí gan.