Sống chết của Hạ Ngọc Huyền chưa rõ, quân quyền rơi vào tay Sư Vô Dục, Sư Vô Dục cho truyền tri phủ địa phương tăng cường giới nghiêm trong thành, các việc còn lại giao cho thái úy.
Phải đảm bảo không một ai thoát ra ngoài được, do Cơ Thường thúc giục họ về kinh, đoàn người khởi hành ngay trong đêm.
Đêm ấy Sư Vô Dục nhận được mũi tên thứ hai, mũi tên dài suýt soát xuyên thủng áo khoác của hắn, anh ta rút mũi tên ra, trên mũi tên vẫn là hoa văn mẫu đơn giống hệt.
Lan Trạch đứng cách xa, từ xa trông thấy mũi tên dài ấy, rõ ràng đã có hàng lớp binh sĩ canh gác xung quanh mà mũi tên vẫn đến được trước mặt Sư Vô Dục, đủ thấy kĩ năng siêu phàm của người dùng tên.
Sư Vô Dục phái binh sĩ đi lùng bắt, chỉ tính được phương hướng đại khái, rất khó tìm được người.
"Giờ không có ngươi, hắn mới đúng thật là như cá gặp nước." Sư Vô Dục bấu lấy cằm Lan Trạch, vì hôm qua vừa bị đánh nên hôm nay Lan Trạch biết điều hơn hẳn, nãy giờ không hề hó hé nói chuyện, môi mím thật chặt, bị miết cằm cũng không giãy giụa.
Hai tay Lan Trạch đều đang phải băng bó, vì trước ngực cũng đau nên em tiện thể quấn cả một vòng băng ở đó, trông hơi nhô lên.
Lan Trạch biết bây giờ Sư Vô Dục đang giận cá chém thớt, em mở to mắt không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn nhìn Sư Vô Dục, nét mặt hơi rúm lại.
Sư Vô Dục vứt mũi tên đi, không bắt được ai, đoàn chỉ có thể tiếp tục hành trình, tiếp đó vào đến các thành trì kế cận kinh sư, có nghĩa đoàn đã được an toàn, đồng thời cũng có nghĩa là họ không thể nào kìm chân Tạ Cảnh Đình được nữa.
"Tình hình Hạ lang thế nào?" Sư Vô Dục đang hỏi đại phu trong chính điện.
Đại phu khẽ lắc đầu, mặt mũi than thở, "Phải phó thác cho số trời thôi, dù có tỉnh lại được... thì ngày tháng cũng không còn dài."
Cùng lúc này, thị vệ trong cung đã nhận được tin tức từ Sư Vô Dục. Khi Sư Vô Dục cùng một nhóm thân vệ đến được kinh thành, thị vệ đã tới phía ngoài điện Kim Loan.
"Hoàng thượng..."
Kể từ khi bắt đầu nhận tin từ Sư Vô Dục, việc đầu tiên Cơ Thường được hay là Định An hầu chôn thân Tây Bắc, việc thứ hai là Hạ Ngọc Huyền chưa rõ sống chết, bây giờ gã không muốn phải nghe thêm bất kì một tin dữ nào nữa.
"Nói." Mặt mũi Cơ Thường u ám, tấu chương trên bàn vãi đầy xuống đất, đã nhiều ngày điện Kim Loan không một chén rượu.
"Quốc sư đại nhân báo tin... họ đã đến Kinh Châu ạ."
Thị vệ quỳ dưới đất run lẩy bẩy, "Ngoài ra... nghe nói Lĩnh Nam tập hợp binh lính..."
"Đốc chủ... Tạ Cảnh Đình... Tạ Cảnh Đình làm phản rồi ạ."
Đại điện im phăng phắc, gương mặt Cơ Thường trầm trọng như sắp nhỏ nước được, ánh mắt lạnh tựa vụn băng, tầm mắt âm u liếc đến thị vệ, ngón tay thon dài bẻ gãy bút chu viền vàng bên cạnh.
"Hay, hay thật đấy." Cơ Thường cất tiếng cười, hoa văn ẩn loáng thoáng trên áo khoác màu vàng sáng, đáy mắt không hề có nụ cười, "Như Tuyết... đúng thật không phụ kì vọng của trẫm."
Tiên đế từng căn dặn gã phải đề phòng Tạ Cảnh Đình, gã có lòng mến mộ Tạ Cảnh Đình, nhiều năm chưa hề làm khó Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình lại làm trái lời thề họ đã lập ngày xưa, vứt bỏ sự che chở của gã để lựa chọn con đường gian khổ nhất.
"Người đâu, triệu tập trăm quan, lập tức lên chầu."
Việc Định An hầu bỏ mạng khiến trăm quan thấp thỏm bất an, nếu tin này truyền ra bên ngoài Đại Ngụy, có lẽ vó sắt của Tây Hạ sẽ lập tức đạp bằng Nhạn Môn quan.
"Quân không thể một ngày không có soái, truyền lệnh trẫm, hiện cho Phương Bùi, Giang Phi tạm thay chức trung lang tướng, phó tướng chỉ huy sứ. Tạ Cảnh Đình tâm tư ác độc, mưu hại mệnh quan triều đình, nay đã tập kết binh mã ở Lĩnh Nam, Triệu Minh Lan, trẫm phái ngươi đến Lĩnh Nam quét sạch phản tặc, lấy đầu Tạ Cảnh Đình về đây."
Trước kia Tạ Cảnh Đình rất được lòng vua, quan hệ với các triều thần ở mức bình thường, bây giờ Tạ Cảnh Đình mưu phản, toàn bộ những triều thần hồi xưa từng có qua lại với Tạ Cảnh Đình tránh còn chẳng kịp, không có một ai nhắc thêm câu nào về Tạ Cảnh Đình trên triều nữa.
"Nguyễn Vân Hạc, trẫm biết hiện nay lòng ngươi ở tây bắc, nay còn chưa rõ nguyên nhân cái chết của Định An hầu, nếu lúc này trẫm phái ngươi về trông nom, có lẽ sẽ đúng hợp mong muốn của ngươi."
Cơ Thường: "Trẫm đã lệnh cho Minh vương đích thân đi điều tra rõ việc này, cho chúng tướng sĩ một câu trả lời."
Gương mặt Nguyễn Vân Hạc không biểu cảm gì mấy, chỉ mỗi sắc mặt hơi nhợt đi, trước đây được Định An hầu che chở, cuộc đời cậu ta chưa từng gặp phải bất trắc, rất nhiều việc hoàn toàn không cần cậu ta phải nhúng tay.
Nay phụ thân đã mất, còn chưa biết rõ nguyên nhân cái chết, trọng trách của hầu phủ đặt cả lên vai cậu ta.
"Thần biết ạ." Nguyễn Vân Hạc đáp lời.
Sau khi tan chầu, Sư Vô Dục trở về, Nguyễn Vân Hạc trùng hợp chạm mặt, tầm mắt cậu ta lướt qua Sư Vô Dục một cái rồi dừng lại ở Lan Trạch đang đi theo phía sau Sư Vô Dục.
Lan Trạch trở lại hoàng cung quen thuộc, dọc đường tuy gặp bất ngờ nhưng không nguy hiểm, doanh trại từng có vài sự cố, em cảm giác được có lẽ là người Tạ Cảnh Đình phái tới, song Sư Vô Dục gần như giữ rịt lấy em, không cho em cách xa nửa bước.
Bây giờ về cung cũng phải dẫn em theo, Lan Trạch sợ gặp phải Cơ Thường, vừa nãy lệnh thép của Cơ Thường đã truyền đi, Tạ Cảnh Đình mưu phản, bị bắt là sẽ tru di cửu tộc.
"Quốc sư." Nguyễn Vân Hạc nói với Sư Vô Dục nhưng mắt lại nhìn Lan Trạch, hiểu ra gì đó, chắc Lan Trạch đã bị Tạ Cảnh Đình bỏ lại.
Lan Trạch trông thấy Nguyễn Vân Hạc, em vờ như không quen biết, vẫn ở yên đằng sau Sư Vô Dục.
Lúc đi ngang qua em, Nguyễn Vân Hạc đột nhiên lên tiếng: "Lời ta nói trước đó vẫn còn giá trị."
Lĩnh Nam, phía nam thành Hú.
Lấy thành Hú làm tuyến ranh giới, chỉ chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi Tạ Cảnh Đình đã chiếm được hai tòa thành trì, họ Tống tại Vân Châu nức danh xưa giờ, vẫn rất được ủng hộ ở quận Thục, cộng thêm vụ án Bào thị làm mất lòng dân, thoáng cái tiếng tăm Tống Hòa đã lan xa quận Thục.
Màn đêm được tôn lên bằng màu máu, nước triều rút bớt khỏi bờ sông, tan chung vào sắc trời lạnh băng.
Áo quần màu mực hòa lẫn với bóng tối, gương mặt đẹp rực rỡ dần dà rõ nét hơn, dung mạo tuyệt thế cảnh sắc rung động, dáng hình cao ngạo, đáng tiếc phản chiếu xuống mặt sông lại chỉ còn mỗi ánh chiều tà.
Mãi đến khi một bóng dáng khác xuất hiện, Tống Hòa trông thấy Tạ Cảnh Đình vẫn còn đang ngắm nhìn mặt sông.
"Chủ tử, phải đi thôi ạ."
Cách một con sông, dòng chảy bắt đầu từ Lĩnh Nam, phía cuối chính là thành Kinh Châu cách xa ngàn dặm.
Sóng gợn lăn tăn mặt sông, trên thuyền vang lên khúc Tương nữ oán thầm kín, lòng Tương nữ khó được tròn, cất vang khúc hát dứt mòn nhớ thương.
Tạ Cảnh Đình thoáng ngẩn ngơ, dường như trông thấy có bóng dáng nho nhỏ đâu đó trên thuyền, khi đèn thuyền lụi tắt tiếng đàn ngưng bặt, bóng hình ấy cũng tan dần chìm lấp vào lòng sông sâu thẳm.
...
Việc đầu tiên Sư Vô Dục làm khi về triều là gặp Cơ Thường, vì thế nên Lan Trạch cũng trông thấy Cơ Thường.
Trong triều rối ren, Cơ Thường đã ngứa mắt Lan Trạch từ đầu, bây giờ trông thấy Lan Trạch thôi là bốc hỏa, ánh mắt nặng nề lạnh lẽo nhìn vào Lan Trạch, riêng cái ánh mắt này thôi đã đủ ăn thịt Lan Trạch.
Lan Trạch đã cố gắng giảm độ hiện diện của mình xuống hết sức có thể rồi, thậm chí mấy hôm vừa rồi em còn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, em lo Sư Vô Dục giao em cho Cơ Thường, đợt này không hề chạy lung tung, Sư Vô Dục bảo em làm gì thì em làm đó.
"Thiện Hi, tình hình Hạ lang thế nào?" Việc đầu tiên Cơ Thường hỏi là việc này.
Sư Vô Dục bình tĩnh đáp: "Đại phu đã kiểm tra, tình trạng cậu ấy không ổn lắm."
"Tiếp theo chỉ đành nghe theo mệnh trời thôi."
"Dọc đường gặp nhiều biến cố, thần chỉ tính ra được là số mệnh Tạ Cảnh Đình dính dáng đến tiểu nô này, thần bèn dẫn nó về." Ánh mắt Sư Vô Dục nhìn sang Lan Trạch.
Lan Trạch im như thóc, không khác gì một cục đá trong điện, em đứng chung với cái lò sưởi chỉ mong chui được luôn vào trong lò, không hề mang lại tí cảm giác tồn tại nào.
Trên thực tế cả hai người đều không hề lơ là chỗ em.
Cơ Thường cười lạnh một tiếng, "Dẫn về quá tốt, Tạ Cảnh Đình dốc hết lòng dạ đưa nó đi, chả phải kết quả vẫn rơi vào tay trẫm đấy à."
Bây giờ Tạ Cảnh Đình phản bội, Cơ Thường không ngu, dĩ nhiên sẽ không dao động vì những tình cảm mến mộ kia, rốt cuộc từ tận đáy lòng gã vẫn không quá tin là Tạ Cảnh Đình sẽ vừa mắt một đứa ngu xuẩn chỉ có bề ngoài thế này.
Lan Trạch sợ hết hồn vì ánh mắt Cơ Thường, em không dám lên tiếng, chỉ có thể rón rén lui ra sau nấp, cúi đầu dịch dần vào sau lưng Sư Vô Dục, níu lấy một góc tay áo Sư Vô Dục.
"Lâu lắm rồi trẫm chưa chợp mắt được đấy." Cơ Thường kéo căng cổ áo mình, ánh mắt nhằm vào Lan Trạch, rõ ràng là muốn lôi Lan Trạch ra trút giận.
Sư Vô Dục bên cạnh lên tiếng.
"Tông Dật, ta muốn dẫn nó về chùa Vạn Tướng, để nó ở bên cạnh ngươi không thích hợp đâu."
Sư Vô Dục điềm tĩnh nói: "Mạng nó vẫn còn có ích, ngươi cũng phải nể mặt Hạ lang phần nào chứ."
Vì lời khuyên can của Sự Vô Dục nên Cơ Thường chỉ nhìn Lan Trạch như dao cạo mấy cái, cuối cùng quay sang bàn bạc những việc khác với Sư Vô Dục, Lan Trạch chờ ở ngoài, đến tối em được Sư Vô Dục dẫn đi.
Mãi đến lúc lên núi, Lan Trạch dần cảm nhận được cái lạnh lẽo ban đêm, lên núi lại càng rét hơn, giờ đang là Tết, khắp kinh thành đều nhộn nhịp phồn hoa, chùa miếu thì vẫn quạnh quẽ vắng vẻ, trăm ngàn thần phật vẫn luôn thương xót chúng sinh.
Tiếng chuông vang từ xa xăm, qua cửa sổ xe Lan Trạch trông thấy vầng sáng rực rỡ tạo thành từ từng ngọn lửa nhỏ, hôm nay đèn đuốc trần gian đặc biệt đông đúc, những đốm lửa rải rác tụ họp với nhau, hòa nhịp chung cùng chuông trống chiêng pháo, tất thảy đều toát lên mùi vị khói lửa dung dị của đời phàm.
Hôm nay là Tết, em lại phải đón Tết cùng với Sư Vô Dục.
Ở chùa Vạn Tướng Lan Trạch chỉ có thể ăn chay, em đi theo Sư Vô Dục càng chỉ có chay, hôm nay cũng vậy, em lặng lẽ ngồi trong một xó xe ngựa, không dám phàn nàn bất cứ thứ gì.
"Quốc sư đại nhân, sau này nô tài ở lại chùa Vạn Tướng... thì ở đâu ạ?"
Lan Trạch xuống xe ngựa theo, đoạn đường còn lại phải xuống đi bộ, em đi phía sau Sư Vô Dục, chỉ trông thấy được một góc áo trắng bạc, hoa văn sen bạc trên ấy rực rỡ lấp lánh.
Sư Vô Dục dừng lại, gương mặt anh tuấn giá băng chẳng biêu cảm gì, ánh mắt lạnh tanh cứ như sương trên trăng, nói với em: "Ngươi ở điện phụ."
Đường núi khó đi, Lan Trạch theo bên cạnh Sư Vô Dục đã hiểu được phần nào tính tình Sư Vô Dục, không được yếu ớt, không được than khổ, cũng không được phàn nàn.
Càng kêu thì Sư Vô Dục càng đối xử tệ hơn.
Chân em hơi đau, mãi đến nơi rồi em cũng không nói ra, tự mình nhịn đau, khoảnh khắc tới chùa Vạn Tướng trông thấy cửa chùa suýt thì em ngất xỉu.
Cao tăng trong chùa dẫn hai người vào trong, Lan Trạch chưa ăn tối. Sư Vô Dục có sân viện riêng, em ở cùng trong đó, cơm nước chuẩn bị theo tập thể, hôm nay chỉ khác là có thêm một món phụ.
Lan Trạch muốn ăn bánh nước đường ăn súp trứng gà, muốn uống cả trà ngon nữa, em không dám nêu yêu cầu, ăn hết sạch sẽ chỗ cơm chay rồi xin cáo lui.
"Quốc sư đại nhân, nô tài đi xuống đây ạ."
Lúc em đứng lên một bên chân hơi khập khiễng, vì chân còn lại đã nổi mụn nước do leo đường núi, Sư Vô Dục cho phép, em bèn đi cà nhắc quay về.
Theo phong tục ở quê Lan Trạch thì đầu năm mới phải đi chúc Tết khắp nơi, phải cúng tế tổ tiên nữa, Lan Trạch chẳng có bên nào.
Do ở chùa thiếu người, Lan Trạch buộc phải theo giúp Sư Vô Dục tế bái chư phật, đi đúng một lượt khắp chùa miếu, Lan Trạch mệt xém ngất.
Sư Vô Dục sai bảo Lan Trạch đúng như nô tài, vì lo Sư Vô Dục đưa em sang chỗ Cơ Thường nên mấy hôm nay Lan Trạch không hề cãi lời, yên phận hũ nút, mỗi tội hôm qua chân em đã âm ỉ đau sẵn, hôm nay cảm giác đau còn mãnh liệt hơn.
Tối hôm qua mệt quá, em tắm đại cho xong rồi ngủ luôn, chưa kịp nhìn xem bàn chân thế nào nữa.
Lan Trạch đi đứng cứ cà nhắc khập khiễng, trông hơi buồn cười, em đứng cạnh bưng chậu nước, chậu nước tương đối nặng làm em khá mất sức, đứng cứ xiêu vẹo ngả nghiêng không vững cho lắm.
Sư Vô Dục cầm khăn vải lau chùi tượng Phật xong, đang định cất đi thì khóe mắt liếc thấy động tác vụng về của Lan Trạch, Lan Trạch toàn ngọ nguậy lung tung, bê chậu đứng chờ cạnh anh ta mà lúc động đậy suýt thì đổ luôn cả chậu nước.
"Xin lỗi quốc sư đại nhân."
Mặt Lan Trạch đỏ ửng, em đặt chậu nước xuống, thở hổn hển vì mệt, không kìm được nói: "Nô tài không bưng được nữa ạ."
Sư Vô Dục không nói gì cả, mặt không biểu cảm nhìn em, ánh mắt Lan Trạch sợ sệt, không dám nhìn vào mắt anh ta.
Đến tối, dĩ nhiên Sư Vô Dục đã nhìn ra Lan Trạch đi đứng không cân đối, ở đây không có ai khác, Lan Trạch giả câm, khi Lan Trạch chép kinh Phật đến nửa đêm xong chuẩn bị về thì Sư Vô Dục lên tiếng.
"Lại đây."
Thế là Lan Trạch lại cẩn trọng dè dặt cầm theo kinh Phật ngồi về, nhìn Sư Vô Dục với vẻ thắc mắc. Em chép kinh Phật gần xong hết rồi, không biết Sư Vô Dục lại bới lông tìm vết gì của em nữa.
Em ngồi bên cạnh, tầm mắt Sư Vô Dục nhìn xuống chân em, nói với em: "Cởi ra."
Lúc này Lan Trạch mới hiểu ra gì đó, em nhìn Sư Vô Dục hơi hơi do dự, cảm giác đau như kim châm nhói lên ở lòng bàn chân, ở đây việc gì em cũng phải hỏi Sư Vô Dục, có khi đi về xong lại phải sang xin Sư Vô Dục lấy thuốc, chẳng thà để Sư Vô Dục kiểm tra giúp em luôn.
Thế là em cởi giày, chỗ tất đã rướm vệt máu lờ mờ, lúc cởi tất ra Lan Trạch thấy hơi đau, đặt tất vải màu trắng sang bên, lòng bàn chân đầm đìa máu do đi lại ma sát mụn nước rách hết ra.
Lan Trạch phát giác tầm mắt Sư Vô Dục đang nhìn em, em nói với Sư Vô Dục: "Tối qua nô tài đi lại bị ma sát ạ... Quốc sư đại nhân cho nô tài ít thảo dược là được ạ."
"Nô tài sẽ tự xử lí."
Ngón chân Lan Trạch khẽ cuộn vào, em cảm nhận được cái đau muộn màng kéo đến râm ran châm chích khắp lòng bàn chân, em chạm thử một cái, sắc mặt tái đi.
Sư Vô Dục nói lạnh tanh: "Sao hôm qua không bảo."
Nghe vậy Lan Trạch mím môi lại, kể cả em có bảo thì cũng sao, với cái tính của Sư Vô Dục thì sẽ chẳng làm gì cả.
Em giữ im lặng, Sư Vô Dục lấy thuốc trong tủ ra đưa cho em, Lan Trạch chậm chạp nhận lấy thuốc, đôi chân cong lên căng cứng, em nhỏ giọng nói: "Cảm ơn quốc sư đại nhân ạ."
Lan Trạch khập khiễng ôm bình thuốc đi về, em ở lại điện bên, trong chùa vắng vẻ, giữa mùa đông càng quạnh quẽ hơn, chung quanh trống không, trong sân viện chỉ có hai người là em và Sư Vô Dục, chẳng thấy hơi người.
Hơn nữa chỗ này gần đàn tế, Lan Trạch cứ cảm giác khung cảnh hơi âm u, em về phòng, hiện đã gần giờ tý, chỉ có ánh trăng rọi vào, căn phòng vô cùng yên ắng.
(*giờ tý: 11h đêm – 1h sáng)
Lan Trạch cứ sờ sợ, việc đầu tiên em làm sau khi về là thắp nến, gió tạt vào trong khiến gáy em lạnh toát, dựng hết cả tóc gáy.
Nến sáng lên, một cơn gió thổi vào tiếp, nến lại vụt tắt.
Lan Trạch kinh hãi trong lòng, em đốt nến thêm lần nữa, không phải là chưa ở một mình bao giờ, ngày xưa em toàn một mình thôi, chùa Vạn Tướng là chùa miếu, sao ở một mình cứ có gì khác biệt.
Không diễn tả được là khác ở đâu, tự dưng em cứ hoảng sợ khó hiểu.
Em mở bình thuốc ra, bôi thuốc vào lòng bàn chân, trong lúc em đang bôi thuốc thì ánh nến khẽ lay động, Lan Trạch cảm giác bàn chân mình lạnh băng, có lẽ do tác dụng của thuốc.
Hiện giờ đã muộn lắm rồi, bôi thuốc xong Lan Trạch đi ngủ.
Em nửa tỉnh nửa mê gặp phải bóng đè, chân tay Lan Trạch đều không nhúc nhích nổi nhưng ý thức của em lại cực kì tỉnh táo, bên trong phòng im phăng phắc, rõ ràng là không có bất cứ thứ gì mà toàn thân em lại túa mồ hôi lạnh.
Vì thế nên hôm sau em không tươi tỉnh cho lắm, cảm giác tối hôm qua ghi dấu quá sâu, sáng dậy em đi sang điện của Sư Vô Dục, cứ ngơ ngẩn suốt bởi chuyện này.
"Quốc sư đại nhân, thần phật trong chùa có thể che chở cho các tăng nhân ở đây không ạ?"
Lan Trạch hỏi.
Sư Vô Dục nói: "Dĩ nhiên, lòng hướng về thần phật, thần phật sẽ chở che cho ta."
"Thế nô tài tin thần phật thì thần phật sẽ che chở cho nô tài chứ ạ?"
Nghe vậy Sư Vô Dục nhìn sang Lan Trạch, đôi mắt trong veo của Lan Trạch mở to, trong mắt có vẻ lo âu, nhìn kĩ sẽ trông thấy dưới mắt có quầng thâm mờ mờ.
"Ừm." Sư Vô Dục đáp một tiếng, giọng lạnh nhạt trong vang.
"Quốc sư đại nhân... nô tài vẫn còn một vấn đề nữa ạ."
Lan Trạch đã ăn hết một bát cơm chay, bây giờ em thích nghi với hoàn cảnh rất ổn, trước khi Tạ Cảnh Đình đến tìm em, em ngoan ngoãn sống khỏe là được.
"Trên đời này có ma không ạ?" Lan Trạch hỏi.
Ban đầu Sư Vô Dục tưởng Lan Trạch phiền não việc gì, nghe xong nét mặt lạnh nhạt đi, thờ ơ nói: "Có khi có đấy, chuyên môn trừng phạt tiểu nô lòng dạ bất chính."
Lan Trạch nghe ra được vẻ châm biếm trong lời Sư Vô Dục, em tự động đỏ mặt, không kìm được nói: "Nô tài chưa làm việc gì xấu ạ."
Sư Vô Dục nói với em: "Bao che ác quỷ nghĩa là cùng tội với ác quỷ."
Lan Trạch biết Sư Vô Dục nói ai, không phản bác nữa, em không nói lại được Sư Vô Dục, Sư Vô Dục toàn nhắc các loại đạo lý, em nói gì làm gì thì cũng thành lòng dạ bất chính.
Ban ngày Lan Trạch phải chép rất nhiều kinh Phật, em mệt quá nằm nhoài ra bàn ngủ thiếp đi.
Lò hương nhỏ trên bàn đang đốt hương, hương trầm lượn lờ quanh người Lan Trạch, làm nhòe đi dung mạo của Lan Trạch.
Mực bút bất cẩn dính vào mặt, mặt Lan Trạch có vệt đen, lông mi em khẽ rung động, phát hiện ra hình như có người đang chạm vào mặt em, thế là em mở mắt ra.
Trước mặt trống không, chỉ mỗi nén hương đang cháy, chẳng có gì hết.
Mới đầu Lan Trạch hơi mờ mịt, ngay sau đó em bắt đầu sợ hãi muộn màng, trong điện chẳng có gì cả, Sư Vô Dục cũng không ở đây, chỉ có mỗi tượng Phật lạnh lẽo đang nhìn xuống em.
Vừa rồi em thực sự cảm giác là có người sờ vào mặt em, xúc cảm lạnh băng cứ như nước đọng trong đầm sâu, thấm vào tận xương tủy em.
Tất thảy mọi thứ xung quanh Lan Trạch đều không thay đổi gì, em trợn to mắt, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, chẳng lẽ Tạ Cảnh Đình gặp bất trắc biến thành ma đến tìm em rồi ư?
Em không nhịn được nghĩ theo hướng đó, mãi cho đến khi đọc trộm thư từ của Sư Vô Dục, biết là Tạ Cảnh Đình chưa chết thì em mới yên tâm bớt, ngay sau đó lại thấy thấp thỏm trong lòng.
Nếu đã không phải Tạ Cảnh Đình thì là ai cơ chứ?
Tối muộn màn đêm sắp sà xuống, Lan Trạch đi một mình trên đường núi, em cứ cảm giác hình như có ai ở ngay cạnh, đối phương đi theo em, không khí băng giá quấn quít xung quanh em, khiến cho tất cả cảnh vật đều bị che phủ trong một màn sương mờ.
Em đi đến cửa rồi dừng lại, không rõ vì sao nhưng em không muốn bước vào trong thêm một bước nào nữa, dường như có thứ gì đó chưa hề hay biết đang chờ đợi em ngay phía trước.
Là thứ mà em không hề muốn thấy, càng không muốn phải tiếp xúc.
Lan Trạch dựa cả vào trực giác của mình, tim em cứ đập thình thịch không ngừng, em quả quyết chọn xoay người lại, quay trở về chính điện.
Đèn ở điện chính vẫn còn đang sáng, Lan Trạch mở cửa ra, gặp phải tầm mắt Sư Vô Dục cùng với tượng Phật nghiêm trang trong điện, nỗi sợ trong lòng Lan Trạch được xua đi ít nhiều.
Em gom góp dũng khí nói: "Quốc sư đại nhân, trong phòng nô tài có vật bẩn thỉu... hôm nay nô tài ở lại đây được không ạ?"