Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 62



Hạ Ngọc Huyền biết Lan Trạch từng ở trong cung một thời gian, hiện giờ chàng không thể xuống giường, chàng nói với Cơ Thường: "Thần tham kiến hoàng thượng, hôm nay không tiện hành lễ... Cậu bé là tùy tùng của thánh y Lục, hôm nay ở lại trông thần."

"Tùy tùng?" Cơ Thường nhếch môi nhả ra hai chữ, ánh mắt u ám liếc sang Lan Trạch, dĩ nhiên gã không ngờ là Lan Trạch sẽ còn xuất hiện trong cung, trông thái độ của Hạ Ngọc Huyền thì chắc hẳn còn gì ẩn khuất ở đây.

"Đứng dậy đi, đã làm tùy tùng thì phục vụ Hạ đại nhân cho cẩn thận, Hạ đại nhân mà có vấn đề gì bất trắc là trẫm hỏi tội ngươi đấy." Cơ Thường đưa tầm mắt về, bước đến bên cạnh Hạ Ngọc Huyền.

Cơ Thường đi ra xa dần, Lan Trạch mới nguôi nguôi được xíu, suy nghĩ em rối bời, đầu óc toàn là giấc mơ kia, giờ lòng bàn tay cũng đã lạnh ngắt.

Em chưa từng làm chuyện gì xấu xa, có lẽ việc xấu duy nhất em từng làm là lợi dụng Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền bị gãy một bên tay vì em, bây giờ trời cao sắp trừng phạt em ư?

Lan Trạch không kiềm chế nổi nghĩ vậy, bây giờ muốn đi ra ngoài nữa thì quá bất khả thi, Cơ Thường và Hạ Ngọc Huyền đang khẽ giọng trao đổi công việc, có vẻ hai người nhắc đến em, ánh mắt chốc chốc lại lướt sang bên này.

"Trẫm lại không biết là giờ nó vẫn đang ở phủ Như Tuyết đấy... Người các ngươi cứu hôm trên đường đi quận Thục là nó à?" Cơ Thường hỏi.

Hạ Ngọc Huyền đáp lời: "Vi thần với cậu bé cùng quê Từ Châu, thời niên thiếu từng có thời gian quen biết, mong hoàng thượng đừng để ảnh hưởng đến cậu bé, sau này thần sẽ dẫn em ấy đi."

"Trẫn lại không biết là Như Tuyết giấu một đứa thế này." Tầm mắt Cơ Thường cố định lại, cười đầy u ám với Hạ Ngọc Huyền, "Nếu là người của ngươi, tất nhiên trẫm sẽ không làm khó nó."

"Mặt nó giống Như Tuyết, tương lai ở lại trong cung cũng thành tai họa."

Lan Trạch chỉ nghe thấy đúng một câu cuối, em ở yên tại chỗ rùng mình khắp người, cảm giác bầu không khí trong điện cũng thành ra âm u theo, như thể có hai con yêu quái ăn thịt người ở đây.

Cơ Thường đổi lời hỏi: "Có điều sao ngươi xác định được... tiểu nô tài kia chịu theo ngươi?"

Đôi mắt gã cười mà như không, nhìn Hạ Ngọc Huyền chằm chằm, con ngươi vun lên lớp băng mỏng.

"Thần không đảm bảo được, bây giờ đốc chủ đã biết cậu bé ở đây, chắc hẳn sẽ đến đón người nhanh thôi."

Hạ Ngọc Huyền thấp giọng nói: "Nếu hoàng thượng ra lệnh, thần khắc có cách khiến em ấy phải chịu."

"Hoàng thượng không cần lo về thương thế của thần đâu, vấn đề là bên phía Mục đại nhân thế nào rồi ạ?"

Động vào việc này là Cơ Thường đau đầu, đã tóm được đầu sỏ trong vụ án đê sông, kẻ liên quan đến vụ án này là người đứng đầu sĩ tộc, gã mà xử chém có lẽ phải thẹn với tiên hoàng, sĩ tộc cũng sẽ không chấp nhận.

Phía Tạ Cảnh Đình chứng cứ xác đáng, hôm qua Mục thị còn phóng hỏa đốt ty Trần Gián, nếu không cho Tạ Cảnh Đình một câu trả lời thì cũng không thể giải thích được việc này với dân chúng gặp nạn ở quận Thục.

Cơ Thường còn chưa lên tiếng trả lời, thị vệ phía ngoài đã tiến vào, thị vệ nói thầm mấy câu vào tai Cơ Thường, ra là thị vệ của Tạ Cảnh Đình đến muốn đón Lan Trạch về.

"Tiểu dược đồng này ở lại đây trông nom Hạ đại nhân, báo lại với đốc chủ, ngày mai trẫm khắc phái người đưa nó về."

Lan Trạch đang chờ ở cửa, Phượng Kinh đun thuốc của Hạ Ngọc Huyền ở đây, em đứng cạnh chú ý trông coi không để Phượng Kinh cho sai thứ tự, phải kiểm soát cả mức lửa nữa.

Khi thị vệ tiến vào em trông thấy Thường Khanh, Thường Khanh chờ ở ngoài điện không được vào trong, Lan Trạch thở phào một hơi trong lòng, song nháy mắt đã lại lo lắng, có khi Cơ Thường sẽ không thả em đi.

Lan Trạch thấp thỏm bất an, sau khi nghe thấy thị vệ bảo Thường Khanh quay về em vẫn lưu luyến chờ mong ngó về phía Thường Khanh, đứng im tại chỗ, gương mặt nhỏ tái đi.

"Tiểu công tử, bước tiếp theo là gì?" Phượng Kinh bên cạnh lên tiếng nhắc em.

Lan Trạch nhìn sang, trả lời: "Để lửa nhỏ đun nửa canh giờ là được, không thể để tắt lửa."

Phượng Kinh đã hiểu, ngồi bên trông nom, vị thuốc lan ra từ cửa sổ, hắn nhìn ra được là hình như Lan Trạch không được yên lòng, thái độ với Cơ Thường có phần khác lạ.

Tiếng xấu của Cơ Thường lan xa, Phượng Kinh nói với Lan Trạch: "Tiểu công tử đừng lo lắng, ngày nào chủ tử cũng nhớ thương tiểu công tử, sẽ không đưa tiểu công tử sang chỗ hoàng thượng đâu."

Lời nói vang lên bên tai Lan Trạch, Lan Trạch ngẩn ra một lát, em lờ mờ biết là Hạ Ngọc Huyền sẽ không làm thế, nhưng giấc mơ của em... em cứ thấy bất an sao đó.

"Tôi biết." Lan Trạch đáp lời, Cơ Thường ở lại chính điện nửa canh giờ, lúc rời đi không hề nhìn Lan Trạch lần nào.

...

"Đốc chủ, hôm nay hoàng thượng có mặt ở chỗ Hạ đại nhân, không chịu thả người." Thường Khanh quay về báo cáo, nhìn Tạ Cảnh Đình đang ngồi bên cửa sổ một cái, lo Tạ Cảnh Đình sẽ đích thân đi đón, bèn nhắc nhở: "Đốc chủ, hiện giờ hoàng thượng đã biết, bản chất hắn đa nghi, lại còn có ý với đốc chủ nữa, đốc chủ không thể đi được."

"Nếu đi thật là hoàng thượng sẽ không tha cho Lan Trạch đâu ạ." Thường Khanh nói.

Dáng hình Tạ Cảnh Đình ẩn nấp trong bóng tối, trên bàn sách của y có một chậu cỏ nhục trùng Lan Trạch mới bày lên, tắm nắng tưới nước suốt ngày, bây giờ mới mọc dài thêm được ít.

"Sao hôm nay Lan Trạch lại đến cung Thụy Hiền?" Tạ Cảnh Đình hỏi.

"Hôm nay là trùng hợp ạ, mấy ngày trước Hạ Ngọc Huyền đổ bệnh hôn mê suốt, thái y bó tay chịu thua, hoàng thượng mời thánh y Lục, đúng lúc thánh y Lục dẫn Lan Trạch theo cùng. Hôm nay Hạ đại nhân tỉnh lại..." Thường Khanh báo lại rõ ràng đầy đủ đầu đuôi sự việc.

Vẻ mặt Tạ Cảnh Đình phẳng lặng, điềm tĩnh nói: "Trùng hợp thì lại hơi vô lí."

Y giỏi sắp đặt tạo ra trùng hợp nhất, bây giờ Hạ Ngọc Huyền sử dụng thủ đoạn trước đó của y, mục tiêu của lần đầu tiên chính là Lan Trạch.

Trong cung Thụy Hiền.

Nước thuốc đã sắc xong, Phượng Kinh để Lan Trạch bưng vào, hôm nay Lan Trạch đã buộc phải ở lại đây, thế là em bưng thuốc đi đến cạnh giường.

Hạ Ngọc Huyền đang đọc sách ở một bên giường, thấy em tiến vào là tầm mắt nhìn thẳng vào em, ánh mắt không chớp một lần.

Lan Trạch bưng thuốc, tay Hạ Ngọc Huyền bất tiện, em còn phải đút thuốc cho Hạ Ngọc Huyền uống.

"Tiểu Trạch, mai ta sẽ đưa em về, em không cần phải lo." Giọng Hạ Ngọc Huyền dịu dàng, không thấy bất cứ tâm trạng gì trong con ngươi, nói với Lan Trạch: "Hôm nay em ngủ lại điện phụ, ta bảo Phượng Kinh thu xếp giúp em rồi."

Lan Trạch không muốn nói gì hết, đầu óc em đang rối hết cả lên, rất nhớ Tạ Cảnh Đình, nếu Tạ Cảnh Đình ở đây thì em đã không phải sợ hãi thế này, dù là lúc nào Tạ Cảnh Đình cũng cực kì bình tĩnh, không như em, cứ gặp chuyện cái là thành gà mắc tóc.

"Hạ đại nhân uống thuốc đi đã." Lan Trạch lên tiếng, em nói chậm chạp, vẻ âu lo hiện lên trong mắt, tất cả biểu cảm của em đều đã lọt vào mắt Hạ Ngọc Huyền.

Lan Trạch cứ như một tờ giấy trắng, thực sự quá dễ hiểu.

Hạ Ngọc Huyền cúi đầu uống thuốc, nói với Lan Trạch: "Vừa nãy ta đã nói với hoàng thượng, Tiểu Trạch không cần lo đâu."

Lan Trạch thèm vào tin, em đã tránh né Cơ Thường mà vẫn cứ phải chạm mặt, bây giờ Cơ Thường đã trông thấy em, sau này muốn làm gì em cũng quá dễ.

"Anh nói với hoàng thượng cũng vô ích, hoàng thượng mà muốn giết tôi thì giết lúc nào chả được." Lan Trạch nói.

"Ra thế, cũng không phải là không có cách khác." Hạ Ngọc Huyền nói, "Nếu Tiểu Trạch là người của Tạ Cảnh Đình thì dĩ nhiên Cơ Thường sẽ không bỏ qua cho Tiểu Trạch, nếu Tiểu Trạch đến bên ta, Cơ Thường sẽ không nhúng tay vào việc này nữa."

"Tiểu Trạch, ở lại bên ta được không?"

Còn lâu Lan Trạch mới chịu, em nói: "Tôi không muốn, anh đừng nói những câu như này nữa... Lần trước là tôi sai."

"Ban đầu ở quận Thục tôi không biết là anh bị thổ phỉ làm gãy tay... Anh trách tôi thì cứ trách, tôi cùng đốc chủ phải lòng lẫn nhau, không lật lọng thất tín đâu."

"Những gì anh nói dễ khiến người khác hiểu nhầm... Đốc chủ mà biết chắc sẽ giận mất."

Lan Trạch thấp giọng nói hết, lần trước Tạ Cảnh Đình đã dặn dò em, tầm mắt em hơi tránh đi, phải lòng lẫn nhau gì cơ chứ, em luôn cảm thấy là em thích Tạ Cảnh Đình phần nhiều hơn mới đúng.

Em nói hết một lượt, Hạ Ngọc Huyền nhìn em chăm chú, ánh nến tranh sáng tranh tối, đột nhiên Hạ Ngọc Huyền cười một tiếng.

"Phải lòng lẫn nhau... Tiểu Trạch thích hắn à?"

Lan Trạch không nói gì, đút thuốc xong em định bưng bát thuốc lui ra, cổ tay em bị nắm lại, hiện giờ Hạ Ngọc Huyền vẫn còn yếu ớt, lực không hề mạnh.

"Tiểu Trạch, giờ em thấy ta vô dụng xong định vứt ta đi luôn... Em thấy hắn có thể che chở em mãi sao?"

Một ít cảm xúc tràn ra trong mắt Hạ Ngọc Huyền, con ngươi vừa sâu vừa tối, cứ như khối mực lắng đọng.

"Vốn dĩ tôi chưa từng nhận lời bất cứ việc gì với anh hết." Lan Trạch không nhịn được nói, có lẽ đây chính là mối họa ban đầu để lại, Hạ Ngọc Huyền tự đơn phương xem những lời tùy tiện bâng quơ của em là thật, bây giờ dây dưa với em không chịu thôi.

Lan Trạch dễ dàng hất tay Hạ Ngọc Huyền ra, em bưng thuốc lui xuống, chỉ mong ngày hôm nay mau chóng trôi đi, ngày mai là Tạ Cảnh Đình có thể đến đón em rồi, em không muốn ở lại trong cung thêm một khắc nào nữa.

Em nghĩ vậy, không nhịn được mà mất kiên nhẫn với Hạ Ngọc Huyền, cũng chẳng muốn ở trong chính điện thêm nữa, đi thẳng sang điện phụ mà Phượng Kinh chuẩn bị cho em.

Hạ Ngọc Huyền thích hương hoa lan, điện phụ cũng có mùi hương này.

Cơn buồn ngủ ập đến Lan Trạch, không biết có phải do trong hương có thành phần giúp ngủ ngon hay không, ngồi lên giường một lúc em đã díp mắt lại, thế là ngủ thiếp đi mất.

Sau đó em giật mình thức giấc vì tiếng động, khi tỉnh dậy Lan Trạch vẫn thấy mảng trần nhà ấy, căn phòng như cũ, chỉ có gương mặt của Hạ Ngọc Huyền trước mắt làm em sợ hết cả hồn.

Lúc này Lan Trạch mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị cởi mất một nửa, Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh giường, đang sờ vào da em trượt dần xuống dưới, như thể đang tiến hành một dạng kiểm tra nào đó.

Áo khoác ngoài của em bị quẳng xuống sàn, bên tay bị thương của Hạ Ngọc Huyền giờ đang ôm vòng lấy em, Lan Trạch tỉnh hồn chỉ trong nháy mắt, em muốn cử động song không nhúc nhích nổi, tay chân em mất sức, cơ thể nặng nề không thể động đậy được.

"Anh... anh làm gì đấy?" Lan Trạch vừa tức giận vừa sốt ruột, em bực vì Hạ Ngọc Huyền giả bệnh lừa em, còn cuống cuồng vì không biết Hạ Ngọc Huyền định làm gì với em.

Đôi mắt Hạ Ngọc Huyền sâu như lưu ly, chút ít tâm trạng tĩnh lặng lạnh lẽo toát ra trong ấy, đôi tay cởi nốt lớp áo cuối cùng của Lan Trạch ra.

Dạo gần đây Lan Trạch chưa hề thân mật với Tạ Cảnh Đình, người em không có bất cứ dấu vết gì hết, khắp cơ thể đều sạch bong sáng loáng, non nớt mềm mại tựa như nhành liễu lên mầm, đang ửng hồng mờ nhạt vì quá mức phẫn nộ.

"Hạ Ngọc Huyền... anh định làm gì... thả tôi ra." Lan Trạch phí công một lúc lâu cũng chỉ nhúc nhích được đầu ngón tay, hôm nay Hạ Ngọc Huyền cố tình dụ em mắc bẫy.

Em không nên bước vào tòa điện này... giờ đây không ai có thể cứu được em.

Lan Trạch hoảng loạn phẫn nộ trong lòng, ngón tay lạnh cóng của Hạ Ngọc Huyền sượt qua da em khiến em cảm giác phần da ấy run bần bật, em linh cảm được Hạ Ngọc Huyền đang làm gì, vừa hãi vừa sợ, đôi mắt ướt nhẹp, nói với Hạ Ngọc Huyền, "Hôm nay anh mà làm thật... tôi sẽ không tha thứ cho anh."

Điện phụ không thắp đèn, hiện đã vào khuya, ánh trăng lẻ loi lờ mờ rọi vào khuôn mặt Lan Trạch, trong mắt Lan Trạch lóng lánh nước, bây giờ em chỉ có thể mặc cho người ta tùy ý xâu xé, em cắn môi, đầu óc choáng váng vì quá tức giận.

Lan Trạch nhìn Hạ Ngọc Huyền, con ngươi em lẫn ít vẻ cầu xin, cách em nhìn Hạ Ngọc Huyền đầy nhút nhát sợ sệt.

Ban đầu Hạ Ngọc Huyền là người duy nhất không cưỡng ép em, nếu giờ Hạ Ngọc Huyền cũng thế thì có lẽ những gì em đã nói với Tạ Cảnh Đình đều sẽ buộc phải thành lời dối trá.

Những việc em đã đồng ý cũng không còn hiệu lực nữa rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv