Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 59: Lời chúc thần linh hạ phàm
Lan Trạch nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Rất nhiều gương mặt xuất hiện trong giấc mơ, có Cơ Thường, quốc sư, Nguyễn Vân Hạc, Mạnh Thanh Ngưng... em nằm mơ thấy quá khứ của những người ấy cùng Tạ Cảnh Đình.
Lần đầu tiên em gặp Nguyễn Vân Hạc, Nguyễn Vân Hạc đang cầm một cuộn tranh trong tay, lúc ấy em không biết bức tranh vẽ gì, giờ em đã hiểu, hình vẽ trên cuộn tranh là Tạ Cảnh Đình đỗ đạt năm xưa.
Cơ Thường mất ngủ triền miên, đầu óc trăn trở ngày nhớ đêm mong, ngoài lời trăn trối của tiên đế ra thì chỉ còn Tạ Cảnh Đình, khao khát cầm tù Tạ Cảnh Đình trong điện Kim Loan.
Quốc sư Sư Vô Dục từng ở chùa Vạn Tướng cùng Tạ Cảnh Đình ngày xưa, người kính phục nhất trong cả thiên hạ chính là Tạ Cảnh Đình.
Còn Mạnh Thanh Ngưng... Mạnh Thanh Ngưng là đại học sĩ Nội các, trong lòng có một bóng hình không thể kể cho ai khác, ấy chính là Tạ Cảnh Đình.
Bản thân em cũng xuất hiện trong mơ, vì dung mạo em tương tự Tạ Cảnh Đình phần nào nên những người này đều tiếp cận em... Cơ Thường xem em là đồ chơi, Nguyễn Vân Hạc trẻ tuổi không khống chế được mình, luôn muốn bắt nạt em, Mạnh Thanh Ngưng tặng tín vật cho em... Sau này Sư Vô Dục sẽ nhốt em ở chùa Vạn Tướng.
Cuối cùng em chết trên đàn tế, Cơ Thường mất trí đòi giết em, những người từng tiếp cận em là Nguyễn Vân Hạc cùng Mạnh Thanh Ngưng, thậm chí Sư Vô Dục... chỉ đứng cạnh bàng quan, không hề can thiệp.
Lan Trạch rơi xuống nhẹ bẫng trong mơ.
Sắc trời ngoài kia lờ mờ dần sáng, thường ngày Lan Trạch nằm mơ xong đều quên, chưa bao giờ nhớ được giấc mơ nào rõ ràng như lần này.
Lúc tỉnh dậy lòng Lan Trạch vẫn còn khiếp hãi, những gì em cảm nhận được trong mơ thực sự quá chân thật, nếu phải nói có gì chênh lệch, thì là giấc mơ này không có Tạ Cảnh Đình và Hạ Ngọc Huyền.
Em gạt hết tưởng tượng lung tung của mình đi, chỉ là giấc mơ thôi, có lẽ là tại dạo này em toàn nghĩ nhiều.
Hiện giờ đoàn đang trên đường về, Hạ Ngọc Huyền bị giam như phạm nhân, Lan Trạch từng nghe lén thị vệ nói chuyện, thấy bảo tình cảnh Hạ Ngọc Huyền không tốt đẹp gì, có người lén lút gây khó dễ cho Hạ Ngọc Huyền.
Tốt xấu gì Hạ Ngọc Huyền cũng là Đại lý tự khanh một triều, nay bị giam giữ, họ đang trên đường về kinh, ai mà có gan dám làm khó Hạ Ngọc Huyền thế chứ.
Em nghĩ vậy, không nhịn được hỏi Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, nô tài nghe nói gần đây có người âm thầm ăn hiếp Hạ đại nhân." Em nói, hiện đã vào thu, ở quận Thục còn chưa thấy gì, lên đường dần mới cảm nhận được, kinh thành ở phương bắc, trời vừa khô vừa lạnh.
Lan Trạch sợ lạnh, cứ thấy ở gần Tạ Cảnh Đình sẽ ấm hơn tí xíu, em bèn ngồi sát vào Tạ Cảnh Đình, chốc chốc cái tay lại lần mò sờ vào người Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình liếc em một cái là em lập tức rụt về.
"Đốc chủ nói xem, ai không chịu để yên cho Hạ đại nhân thế nhỉ?"
Lan Trạch hỏi.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình đọc lướt trang sách, bình thản đáp: "Không rõ."
Tạ Cảnh Đình rất ít khi nói không biết, Lan Trạch thấy tương đối diệu kì, không kìm được ngó Tạ Cảnh Đình thêm mấy lần, em nhìn nữa cũng chẳng nhìn ra được gì đặc biệt, nghĩ ngợi xong nhỏ giọng nói với Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch: "Nô tài cảm thấy như này không ổn cho lắm, đốc chủ không cần bận tâm ạ?"
Em thấy có vẻ không phải Hạ Ngọc Huyền hại Lý đại nhân, Hạ Ngọc Huyền giống kiểu bị ai mưu hại hơn, cơ mà rất nhiều chứng cứ đều nhằm vào Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền lại không hề phản bác, việc này hoàn toàn bế tắc.
Nghe vậy tầm mắt Tạ Cảnh Đình rời khỏi trang sách, ánh mắt nhìn sang em, một lúc lâu sau nói với em: "Lan Trạch, có thể do ai đó bày mưu đặt kế, ta chỉ là một ngoại thần, nếu nhúng tay vào sẽ đụng chạm đến người khác."
Nghe xong Lan Trạch khá ngạc nhiên, người ngoài toàn đồn Tạ Cảnh Đình quyền khuynh triều dã, hiện tại em tin tưởng lời Tạ Cảnh Đình theo bản năng, nếu va chạm với người khác có lẽ Tạ Cảnh Đình cũng bị liên lụy theo.
Thế là em tin, trả lời: "Vậy thôi ạ."
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Lan Trạch lo cho hắn lắm à?"
Lan Trạch gật đầu, nghĩ ngợi nói: "Hạ đại nhân từng cứu nô tài, huống chi trông anh ta đã yếu ớt, nếu bị ai bắt nạt chắc còn không nói ra nữa... Nô tài không muốn anh ta bị bắt nạt, đổi thành người khác cũng không mong đâu ạ."
Em nói khá nhiều, Tạ Cảnh Đình yên lặng lắng nghe, đáp lời: "Vậy à, Lan Trạch nên lo cho hắn nhiều vào."
Lan Trạch cứ thấy câu này nghe là lạ kiểu gì nhưng em lại không xác định được là lạ ở đâu. Bây giờ em không gặp Hạ Ngọc Huyền được, đúng là chỉ biết lo thế thôi.
"Tiểu Lan Trạch không cần lo cho Hạ đại nhân đâu, hoàng thượng sẽ không ngồi yên mặc kệ việc này, nhóc cứ chờ xem, chắc hẳn về kinh thành cái là hoàng thượng sẽ đến đòi người ngay." Mạnh Thanh Ngưng nói với em.
Đợt này dọc đường Lan Trạch tiếp xúc khá nhiều với Mạnh Thanh Ngưng, có đồ gì hay ho Mạnh Thanh Ngưng cũng sẽ ghé tìm em, còn mang cho em rất nhiều đồ ăn, chả bù Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình chỉ toàn đưa em mấy món em thích ăn đó thôi, chưa bao giờ biết chọn mấy thứ mới mẻ hay ho cho em nếm thử, đồ đầu gỗ chỉ nhớ mỗi những cái đã biết.
Lan Trạch không kìm được hỏi: "Quan hệ của Hạ Ngọc Huyền với hoàng thượng tốt lắm ạ?"
Mạnh Thanh Ngưng khẽ nhướng mày, nói với Lan Trạch: "Dĩ nhiên, họ thân kiểu anh em như thể chân tay."
Hạ Ngọc Huyền là cánh tay trái phải của Cơ Thường, nên nói kiểu này nghe cũng tàm tạm.
Quan hệ của Cơ Thường và Tạ Cảnh Đình cũng rất ổn, bây giờ quan hệ của Cơ Thường với Hạ Ngọc Huyền cũng thân nốt, nhưng quan hệ giữa Hạ Ngọc Huyền và Tạ Cảnh Đình thì lại xấu, đầu óc Lan Trạch choáng váng vì quanh co lòng vòng.
"Tiểu Lan Trạch, về kinh đô xong nhóc định làm gì nữa?" Mạnh Thanh Ngưng hỏi em.
Rất hiếm ai hỏi em như thế, dĩ nhiên Lan Trạch có việc mình muốn làm, em nghĩ ngợi rồi trả lời: "Về kinh xong chắc đốc chủ sẽ đưa tôi quay lại trường học tiếp, chắc là phải về Quốc tử giám ạ."
Mạnh Thanh Ngưng nhìn ra được là em không muốn thế lắm, hỏi em: "Lan Trạch không muốn quay lại Quốc tử giám à? Nguyễn Vân Hạc không ở đấy nữa đâu, Lan Trạch không cần phải lo."
"Không phải vì Nguyễn thế tử ạ," Lan Trạch suy tư nói, "tôi học không giỏi, cứ thấy ở lại Quốc tử giám chỉ lãng phí thời gian."
So với việc lãng phí thời gian học những thứ không phải sở trường của mình, chẳng thà đi làm việc mình muốn làm còn hơn.
Nhưng em thì làm được gì nhỉ?
Lan Trạch không nhịn được vỗ vào đầu mình, hình như em chả biết cái gì cả.
Em nói xong mặt lại tự động đỏ lên, lo Mạnh Thanh Ngưng sẽ nghĩ là em không biết cố gắng cầu tiến, nói thế chỉ để trốn tránh bài vở.
Trái lại Mạnh Thanh Ngưng bật cười, nói với em: "Lan Trạch nói không sai, chưa chắc tất cả mọi người đã phù hợp làm cùng một việc, giống trong triều có văn thần có cả võ tướng. Bắt võ tướng cầm bút hay văn thần dẫn quân đều không xác đáng. Mỗi người sẽ có vị trí riêng của mình."
"Mạnh đại nhân nói có lí ạ," Lan Trạch nhỏ giọng nói, "mỗi tội bình thường còn chưa đủ ăn nữa là, dĩ nhiên không nghĩ được đến những việc này ạ."
Nếu không có Tạ Cảnh Đình che chở cho em thì chắc những gì em nghĩ hàng ngày đều là sầu não mưu sinh, hệt như đông đảo chúng sinh thiên hạ.
Mạnh Thanh Ngưng nhìn vào đôi mắt trong veo kia, hiền lành mà thuần khiết, khiến lòng người yên ả lại, cơn xốc nổi bức xúc đều bị quét sạch tan cả vào với gió bụi.
"Tiểu công tử, phải về thôi." Thường Khanh bên cạnh chen ngang.
Lan Trạch hơi hơi mất hứng, bây giờ Thường Khanh thành kẻ theo đuôi em, em đi đâu cũng phải theo cùng, nói mấy câu với Mạnh Thanh Ngưng thôi cũng phải căn thời gian, không cho em nói nhiều.
Em nghi ngờ là Thường Khanh tự tiện quyết định, không cho em nói chuyện với ai khác ngoài Tạ Cảnh Đình.
"Mạnh đại nhân, tôi đi đây." Tuy không vui lắm nhưng Lan Trạch vẫn ngoan ngoãn quay về.
Lý đại nhân đã mất, di hài được đưa về kinh thành, Hạ Thiền Đông Nguyệt là người hầu phải trông nom di hài của Lý đại nhân, nghe nói sau đấy có khi còn phải chôn theo.
Ban đầu Hạ Thiền Đông Nguyệt ở trong phủ Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch cảm giác thái độ của Tạ Cảnh Đình với hai người này không hề tệ, nhưng lúc người hầu nhà Lý đại nhân bắt Hạ Thiền Đông Nguyệt bồi táng thì Tạ Cảnh Đình còn chẳng chớp mắt một lần nào.
Có thể thấy Tạ Cảnh Đình lạnh nhạt hà khắc, biết đâu sau này cũng sẽ đối xử với em như thế, đột nhiên Lan Trạch thấy bát cơm đang bưng cũng chẳng còn ngon nữa.
Thường ngày Lan Trạch ăn tương đối phết, em đang tuổi lớn, ban đầu bé xíu lùn tịt, bây giờ vóc dáng cải thiện dần, cao hơn ngày xưa một ít.
Em vừa bỏ bát xuống Tạ Cảnh Đình đã nhìn về phía em.
Trước đây Lan Trạch toàn bưng cơm canh dẹp sang một góc, đợt này đang trên đường, Tạ Cảnh Đình cho em ngồi cùng bàn, mấy hôm đầu Lan Trạch còn hơi xấu hổ tại em ăn lắm, giờ thì chả ngại ngùng nữa rồi.
Dẫu sao Tạ Cảnh Đình sẽ không chê cười em.
"Đốc chủ, liệu sau này đốc chủ có vứt bỏ nô tài ... bắt nô tài chôn chung với người khác không ạ." Lan Trạch e dè hỏi, ôm lấy bát cơm ngó sang Tạ Cảnh Đình, đôi mắt ướt nhèm nhẹp.
Lan Trạch đã quên Tạ Cảnh Đình từng nói em khác với Hạ Thiền Đông Nguyệt, chỉ nhớ là Tạ Cảnh Đình cũng từng đối xử tốt với người khác như thế, em chỉ nhớ cái xấu, chẳng nhớ được chuyện tốt nào hết.
Rõ ràng Tạ Cảnh Đình sẽ không nhắc lại lần hai, thản nhiên bảo: "Nếu Lan Trạch không ăn cơm đàng hoàng thì chắc là có đấy."
Không ăn cơm đàng hoàng là sẽ đưa em đi, nghe vậy Lan Trạch hơi ấm ức, suốt bữa cơm nước mắt cứ rưng rưng trên hàng mi, em nhìn Tạ Cảnh Đình với vẻ lên án.
Nếu đã định đưa em đi thì sao còn phải đối xử tốt với em, Lan Trạch cứ ngó Tạ Cảnh Đình đăm đăm suốt không ngưng nghỉ, cuối cùng Tạ Cảnh Đình buộc phải đặt đũa xuống.
Tạ Cảnh Đình lấy khăn tay lau nước mắt cho Lan Trạch, nói với Lan Trạch: "Ta sẽ không đưa Lan Trạch đi, trừ phi Lan Trạch làm một vài việc xấu."
"Việc xấu nô tài từng làm thì nhiều lắm ạ." Lan Trạch buồn bực nói, hứa cái kiểu này không cần còn hơn.
Vẻ mặt Tạ Cảnh Đình thoáng sâu xa, thấp giọng nói: "Kể thử xem nào."
"Nô tài từng chọc búp bê vải của đốc chủ, lúc ngủ thì lén kéo tóc đốc chủ, vẽ rùa vào sách vở, đổ điểm tâm đốc chủ tặng cho nô tài đi..." Lan Trạch bẻ ngón tay ra đếm, cứ đếm tiếp thì còn nhiều lắm lắm luôn.
Em mở to mắt ngó Tạ Cảnh Đình, đụng phải đáy mắt Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch chớp mắt, nghe thấy Tạ Cảnh Đình trầm ngâm nói: "Cũng không phải là không có cách bù đắp."
Vốn dĩ Lan Trạch chẳng bao giờ nhìn thấu được cảm xúc của Tạ Cảnh Đình, giờ đây dường như lớp sương mù bên trong con ngươi của Tạ Cảnh Đình đã tan đi, em có thể nhìn ra được chút gì từ nó, ánh mắt như có thực thể đang đánh giá từ trên xuống dưới khắp người em, cân nhắc xem bắt đầu từ đâu thì ổn.
Tự dưng em sợ hãi, nhưng lại để tâm đến cái cách bù đắp mà Tạ Cảnh Đình nói, em chậm chạp nhích lại gần, mãi đến khi em bị hôn lấy, ngã vào lòng Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch mới biết mình đã mắc câu.
Tạ Cảnh Đình cố ý nói thế để tìm cớ bắt nạt em mà thôi.
Lan Trạch cứ cảm giác như Tạ Cảnh Đình sắp sửa ăn tươi nuốt sống em, eo em bị ôm vòng lại, cảm giác bỏng cháy như sẽ lan ra theo từng cái chạm, ngón tay bị cắn ra dấu, em đau đến nỗi chảy nước mắt.
Tạ Cảnh Đình liếm đi nước mắt của em, Lan Trạch biết là Tạ Cảnh Đình cố ý, Tạ Cảnh Đình cắn em để làm em đau, bị hôn xong người em luôn khó chịu.
Tạ Cảnh Đình là thái giám đương nhiên không có cảm giác, mỗi mình em vừa đau vừa khó chịu, lại còn mất mặt, đây đúng là cách không thể tốt hơn được nữa.
Nếu là người khác chắc chắn Lan Trạch sẽ biết là đối phương thích em, nhưng vì là Tạ Cảnh Đình nên trái ngược hoàn toàn, em còn không dám nghĩ đến.
Tuy em bị ức hiếp song đối phương là Tạ Cảnh Đình nên em bèn rộng lượng hơn chút xíu, nhẫn nại hơn chút xíu, chịu để Tạ Cảnh Đình bắt nạt em.
Lan Trạch như vừa bị tra tấn một lượt, em gục trong lòng Tạ Cảnh Đình, được Tạ Cảnh Đình đỡ lấy, ngón tay dinh dính, toàn thân như vừa nhúng nước, khắp người đều ướt dầm dề, gò má đỏ đến bốc cháy, mềm oặt trong tay Tạ Cảnh Đình không làm gì nổi.
Em còn đang nghĩ mình phải làm sao để không bị lừa nữa, thì khóe mắt liếc thấy gì đó, em trông thấy một vật quen quen ở trên giường Tạ Cảnh Đình.
Hình như đấy là... là tiết khố mấy lần trước em vứt lại ở chỗ Tạ Cảnh Đình.
Tai Lan Trạch nhúc nhích, em phát hiện ra điều gì, thế là em chui ra khỏi lòng Tạ Cảnh Đình hỏi: "Đốc chủ, kia là quần trong của nô tài ạ?"
Không rõ vì sao, mặt Lan Trạch tiếp tục nóng hơn nữa, chỉ là trông thấy quần lót của em chưa bị vứt đi, Tạ Cảnh Đình vẫn còn giữ lại, tự dưng em thấy thẹn ơi là thẹn.
Tạ Cảnh Đình nói: "Giặt cho Lan Trạch rồi."
Lan Trạch muốn hỏi là sao còn phải giữ lại, em ngó Tạ Cảnh Đình đầy nghi hoặc, khi nói dối Tạ Cảnh Đình sẽ không đỏ mặt, tai cũng không đỏ, em không thể nhìn ra được.
Thế là em tin.
Đến kinh thành, Lan Trạch cùng Tạ Cảnh Đình tạm biệt Mạnh Thanh Ngưng, trước lúc đi về Mạnh Thanh Ngưng đưa cho Lan Trạch một miếng ngọc bội. Ngọc bội bằng lưu ly trong veo thượng hạng, trên mặt có họa tiết hoa lan, nhìn thôi là biết phải đặc biệt đặt thợ điêu khắc.
Lan Trạch từng trông thấy miếng ngọc bội này rồi, lúc nhận lấy nó em ngơ ngác, giống y xì đúc với ngọc bội em gặp mấy hôm trước trong mơ.
Trong mơ Mạnh Thanh Ngưng cũng tặng tín vật cho em như thế, thậm chí đến cả lời nói cũng y hệt như giấc mơ.
"Tiểu Lan Trạch, nếu rảnh rỗi có thể ghé phủ ta tìm ta, lúc nào ta cũng sẵn sàng chờ đợi."
Lan Trạch bị phân tâm không chú ý đến vì có thêm một việc khác xảy ra, đúng như Mạnh Thanh Ngưng nói, vừa vào kinh Cơ Thường đã tới đón người.
Nhưng tình trạng Hạ Ngọc Huyền không ổn cho lắm, đoàn gặp phải thổ phỉ dọc đường, Hạ Ngọc Huyền bị gãy một bên tay.
Tay bị gãy của Hạ Ngọc Huyền là tay phải, đôi tay viết chữ rất đẹp, đôi tay giỏi vẽ vời... đôi tay khớp xương thon dài như ngọc của chàng, do không chữa trị kịp thời nên giờ cổ tay không liền lại được nữa.
Suốt dọc đường Lan Trạch đều không gặp được Hạ Ngọc Huyền, đến khi vào kinh em mới trông thấy. Lan Trạch cầm ngọc bội Mạnh Thanh Ngưng tặng ngẩn ra tại chỗ.
Hạ Ngọc Huyền được người của Cơ Thường đón đi, có vẻ Tạ Cảnh Đình đã liệu sẵn từ trước, không hề ngăn cản, giao người ra luôn.
Tóc tai Hạ Ngọc Huyền hơi rối, người có vết thương do thổ phỉ gây ra, chưa được thay quần áo, gương mặt không còn màu máu, chàng ôm lấy bên tay gãy của mình, đôi mắt u ám nặng nề tích tụ.
Vốn dĩ dung mạo chàng đã nghiêng về nữ tính, giờ mạ thêm lớp khí thế u uất, cả người bỗng dưng toát ra vẻ mỹ cảm nồng đậm.
Lan Trạch chạm phải tầm mắt Hạ Ngọc Huyền qua không trung, ánh mắt Hạ Ngọc Huyền thoáng ngừng ở em, nhìn vào miếng ngọc bội em đang cầm, khoảnh khắc ấy tự dưng tim Lan Trạch đập nhanh thêm mấy nhịp.
Em tương đối hối hận vì không đi thăm Hạ Ngọc Huyền, em cảm nhận được, Hạ Ngọc Huyền không nói gì cả, dường như có thứ gì đã bị rút mất khỏi người Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền nhanh chóng đưa mắt về, nói một câu "Làm phiền đốc chủ đến tiễn", sau đó rời đi theo thị vệ đại nội.
Ngọc bội trong mơ xuất hiện ngoài đời, Hạ Ngọc Huyền bị gãy tay, trên đường về Lan Trạch hết hồn hết vía.
Lan Trạch đi theo Tạ Cảnh Đình về phủ đệ, suốt dọc đường em cứ siết miếng ngọc bội làm Tạ Cảnh Đình để ý quan sát, hỏi em: "Lan Trạch có tâm sự à?"
Nghe vậy Lan Trạch tỉnh hồn lại, đầu óc em loạn hết cả lên, em không kìm được phải hỏi: "Đốc chủ, Hạ đại nhân... sao Hạ đại nhân lại gãy tay ạ?"
Em cứ cảm thấy kì dị, lúc thổ phỉ xông đến thị vệ ứng phó rất kịp thời, khi ấy em ở trên xe ngựa, thậm chí còn không cần xuống xe, chỉ một lát thôi bọn cướp đã bị bắt hết.
"Ta cũng không biết." Ánh mắt Tạ Cảnh Đình có vẻ ẩn ý sâu xa, nói với em: "Thay vì lo cho hắn, không bằng Lan Trạch suy nghĩ bài vở đi."
"Đốc chủ, hôm qua nô tài nằm mơ." Lan Trạch nói năng không đầu không đuôi, em kể với Tạ Cảnh Đình: "Hôm qua nô tài nằm mơ thấy Mạnh đại nhân tặng đồ cho nô tài, mặt ngọc trong mơ giống y hệt với cái Mạnh đại nhân tặng nô tài đây."
Lan Trạch muốn nghe thử ý kiến của Tạ Cảnh Đình, em lo rằng sự việc trong mơ sẽ xảy ra ngoài đời thật, khi đó em sẽ chết... em sẽ bị Cơ Thường hại chết.
Cơ Thường là hoàng đế... không ai có thể cứu được em.
Tạ Cảnh Đình không hề biết những gì Lan Trạch đang nghĩ, tưởng là Lan Trạch nhận được quà sẽ vui, nhìn kĩ lại dáng vẻ Lan Trạch thấy sắc mặt Lan Trạch hơi tái, tương đối khác thường.
"Nếu Lan Trạch lo lắng thì trả mặt ngọc bội lại là được." Tạ Cảnh Đình nói với em.
Lan Trạch cứ như gà mắc tóc, nghe xong hiểu ra, nói với Tạ Cảnh Đình: "Nô tài hiểu rồi ạ, hôm khác sẽ trả cho Mạnh đại nhân."
Chuyến đi quận Thục để lại rất nhiều nghi vấn, vừa về đến phủ Tạ Cảnh Đình đã lại phụng chiếu vào cung, Tống Hòa cũng quay về cùng họ.
Thường Khanh đi theo Tạ Cảnh Đình đến ty Trần Gián nên Tạ Cảnh Đình giao Lan Trạch cho Tống Hòa.
Hiện giờ Tống Hòa đã thay sang đồng phục thị vệ, thường ngày hắn dán da giả lên mặt, dung mạo đổi khác, chỉ có đôi mắt vẫn hung dữ y hệt, như thể trong ấy khảm đá ngọc điêu khắc sắc nét.
Tống Hòa dễ thương lượng hơn Thường Khanh nhiều, tại vì lần trước bắt cóc em nên Tống Hòa tương đối áy náy với em, chỉ gọi em tiểu công tử này tiểu công tử nọ chứ không kiểu ra lệnh như Thường Khanh.
Lan Trạch là cái dạng sợ trên đe dưới điển hình, thường ngày chỉ có người khác bắt nạt em, hiếm có lắm mới tóm được một người em bắt nạt được, cộng thêm việc Tạ Cảnh Đình đang không ở phủ, gan em to ra một tí.
Tống Hòa: "Tiểu công tử, ra khỏi phủ phải hỏi ý đốc chủ đã, chờ ta truyền tin xong đốc chủ cho phép thì mình mới ra ngoài được."
Lan Trạch lập tức kém vui, em mất hứng nói: "Bình thường đốc chủ đều đồng ý mà, để Thường Khanh đi theo tôi, bây giờ Thường Khanh không ở đây thì anh đi cùng tôi là được."
"Tôi chỉ đi mua ít đồ thôi, tôi làm gì có bạc mà cũng có chạy đi đâu đâu."
Tạ Cảnh Đình rất hào phóng với mọi người chỉ trừ mỗi Lan Trạch, gần như không cho Lan Trạch đồng nào, Lan Trạch muốn gì thì sẽ mua cho em.
Người khác không hiểu, Thường Khanh và Tống Hòa đều từng suy xét ý đồ của Tạ Cảnh Đình, phỏng đoán chắc vì Tạ Cảnh Đình sợ Lan Trạch cầm nhiều tiền xong sẽ bỏ chạy theo người khác mất.
Có lẽ Lan Trạch làm ra được chuyện như thế thật đấy.
Tống Hòa tương đối chần chừ, Lan Trạch ngoẹo đầu nói: "Anh không đi thì thôi, cùng lắm tôi tự đi hỏi người khác, đằng nào anh chả lòng dạ bất hảo từ trước rồi."
Nghe Lan Trạch nói vậy Tống Hòa đành phải đồng ý, nói với Lan Trạch: "Mình không thể về muộn quá được, phải quay lại trước khi trời tối."
Lan Trạch ừ đại ngoài miệng, em được Tống Hòa dẫn ra khỏi phủ, cất mặt ngọc bội Mạnh Thanh Ngưng tặng em trong người, em cũng mới lần đầu gặp phải chuyện mơ hồ tà ma thế này, em định đi xem bói thử.
"Hồi xưa anh chưa từng đến kinh thành, anh có biết chỗ mình cần đi ở đâu không thế?" Lan Trạch hỏi.
Tống Hòa trả lời: "Biết, ta từng xem bản đồ kinh thành, ở đây nhiều chỗ dễ tìm lắm."
Nghe xong Lan Trạch tẽn tò, mọi người đều chỉ cần xem bản đồ thôi là biết đường, tính ra có mỗi mình em dốt.
Đầu tiên em ghé phố mua sắm, thích cái gì Lan Trạch sẽ bảo Tống Hòa mua cho em, ngày xưa Tống Hòa là công tử tri phủ, nay lưu lạc thành thổ phỉ, Lan Trạch cứ đòi mua đúng điểm tâm đắt đỏ, em thấy Tống Hòa mua cho em không hề do dự thì lại ngại ngại.
Tống Hòa lấy đâu ra tiền được cơ chứ, từ xưa đã là thế gia trong sạch, em ngó điểm tâm Tống Hòa đang cầm một cái, hỏi: "Tiền của anh từ đâu mà ra thế?"
Thực ra không nên hỏi những câu như này, nhưng Lan Trạch hỏi rõ là lí lẽ hùng hồn, trái lại vành tai Tống Hòa thì đỏ lên, tưởng Lan Trạch nghi ngờ trước hắn làm thổ phỉ là cái hạng cướp gà trộm chó.
"Số bạc này... là trang sức ngày xưa mẹ ta để lại cho vợ tương lai của ta, ta bán một phần đi lấy tiền." Đôi mắt sáng của Tống Hòa thoáng nặng nề, nói với Lan Trạch: "Ta chưa bao giờ cướp giật của bách tính đâu."
Lan Trạch ồ một tiếng, bán trang sức đi lấy tiền, vừa nãy em hỏi phải câu không nên hỏi, bây giờ mới muộn màng hiểu ra, em nghĩ ngợi xong an ủi Tống Hòa: "Bây giờ anh đi theo đốc chủ, sau này đốc chủ sẽ phát bạc cho anh."
Lan Trạch suy nghĩ đơn giản, tưởng rằng Tống Hòa và Tạ Cảnh Đình chỉ là quan hệ chủ tớ thuần túy, không rõ vế nào trong câu này đã chạm đúng mạch của Tống Hòa.
Tống Hòa: "Ta đi theo điện... chủ tử, dĩ nhiên không vì lợi lộc. Cái mạng của ta thuộc về chủ tử, chủ tử có đối xử với ta thế nào ta cũng sẵn lòng."
"Câu này anh phải nói với đốc chủ chứ." Lan Trạch ngó Tống Hòa mấy cái đầy kì quái, nhắc nhở Tống Hòa: "Chỗ bạc anh bán trang sức là anh tự nguyện tiêu cho tôi đấy nhé, ai bảo lần trước anh bắt cóc tôi."
Nhắc đến chuyện này là Tống Hòa đuối lí, Tống Hòa nói với em: "Rồi rồi, ta tự nguyện bỏ tiền mua đồ cho tiểu công tử."
Lần này Lan Trạch hài lòng hơn hẳn, em chỉ giỏi đanh đá ngoài miệng thôi, trên thực tế sau đó em không đòi Tống Hòa mua gì cho em nữa, hồi trước em từng nghe Như Ý Như Lễ kể là có một thầy bói mù xem mệnh rất chuẩn.
Em định mang theo mặt ngọc bội sang trả, trước khi đi em trông thấy có hàng hoành thánh, lôi Tống Hòa vào ăn bát hoành thánh.
Lan Trạch gọi hai bát rẻ nhất.
Có lẽ do số mệnh sắp đặt, trước đó Lan Trạch đã quên là em từng trông thấy Sư Vô Dục.
Sư Vô Dục xuất hiện trong mơ, giam giữ em ở chùa Vạn Tướng, bây giờ chỉ vừa ngoái đầu tìm Tống Hòa thôi em đã va phải người phía trước, tai nghe thấy tiếng chuông vàng lờ mờ loáng thoáng.
"Tống Hòa ——" Lan Trạch còn chưa dứt lời, em quay đầu lại như cảm giác được gì đó, đập vào mắt em là chiếc áo choàng trùm đầu hệt như tuyết trắng, trên áo có hoa văn ẩn hình lục dịch bát quái.
Sau đó em chạm đến đôi mắt tĩnh mịch như sao lạnh, áo trùm đầu đã che đi một nửa gương mặt Sư Vô Dục, đôi mắt ấy chậm rãi nhìn sang em, em nghe thấy một câu ngâm khẽ.
"Hôm nay xuôi nam, lời chúc thần linh hạ phàm, gặp mặt sẽ là sự sắp đặt của số mệnh."
Sư Vô Dục trông thấy sợi tơ hồng lờ mờ, trước đây anh ta đã từng bắt gặp ở Cơ Thường và Hạ Ngọc Huyền, nay dây tơ hồng ấy lại xuất hiện lần nữa.
Nhứng lần này quấn quanh chính bản thân anh ta.
Trông thấy Sư Vô Dục là Lan Trạch cảm giác sởn cả gai ốc, bình thường va vào người khác em đều xin lỗi, hôm nay còn không thốt nên lời, em vẫn chưa quên giấc mơ của mình.
Nếu giấc mơ ấy đều là sự thật, thì tên quốc sư trước mặt không phải người tốt lành gì.
Em muốn bỏ đi như không có gì xảy ra song cổ tay em bị nắm lấy, Lan Trạch cảm giác chỗ bị chạm vào bắt đầu tê dại, em không thể không nhìn lên Sư Vô Dục, hỏi: "Buông ra, hòa thượng thối, làm cái gì đấy?"
Sư Vô Dục không phải là sư tăng ở chùa, không cần cạo đầu, giữa cơn sợ hãi Lan Trạch cứ buột miệng nói đại, Tống Hòa phía sau đã chạy đến nơi, Tống Hòa không hề biết Sư Vô Dục, chỉ nghĩ là có ai định bắt Lan Trạch.
"Tiểu công tử." Tống Hòa gọi một tiếng, Lan Trạch rút tay ra ngay lập tức, tiện thể cấu một cái ở lòng bàn tay Sư Vô Dục rồi trốn ra sau lưng Tống Hòa, nhìn người kia với vẻ cảnh giác.