Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, Amin
–
Ăn cơm xong, Quý Thanh Lâm cùng Yến Tri An trở về phòng làm việc của cô.
Yến Tri An chuẩn bị ở lại bệnh viện, mặc dù không có việc gì nhưng cô tranh thủ thời gian để quan sát học hỏi.
Quý Thanh Lâm có thói quen nghỉ trưa, nhưng anh lại không muốn quay về, muốn ở cùng với Yến Tri An thêm chút nữa.
“Đi về đi.” Yến Tri An thấy anh ngáp không ngừng, nói.
Quý Thanh Lâm không muốn đi, cố nói: “Không sao, tôi có thể chịu được.”
Lời còn chưa nói xong, anh đã che miệng và ngáp lần nữa.
Yến Tri An chậc một tiếng, anh còn rất bướng bỉnh.
Cô kéo mở tấm rèm gần cửa sổ chỗ anh, bên trong có một giường bệnh.
Quý Thanh Lâm trầm ngâm.
“Mặc dù là giường bệnh, nhưng tôi thường dùng để nghỉ ngơi đó, chưa có ai từng nằm, có thể ngủ.”
Yến Tri An giải thích.
Quý Thanh Lâm cũng buồn ngủ quá rồi, lại nghe Yến Tri An từng nằm trên đó nghỉ ngơi, không do dự liền lựa chọn tới đó nằm.
Vừa nằm xuống, trên mặt anh đã bị một chiếc áo khoác ấm áp đắp lên, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của muối biển và hoa dành dành.
Là mùi nước giặt.
Người cô ấm áp, áo khoác luôn mặc trên người nên cũng mang theo ấm áp của cô, Quý Thanh Lâm kéo áo khoác xuống, ngước mắt nhìn cô, bất giác cong khóe môi.
“Ân nhân.” Tiếng gọi nhẹ nhàng của anh vọng ra.
Người đó tùy ý đáp lại: “Hả?”
“Cảm ơn ngài.”
“Ừ.”
Anh nhìn bóng lưng của Yến Tri An, lại ngáp thêm cái nữa, anh quấn chặt áo khoác, nhận lấy hơi ấm từ áo, yên tâm nhắm mắt ngủ.
Yến Tri An ngồi dựa vào lưng ghế, đôi mắt hơi khép lại, cũng nghỉ ngơi một lúc.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc Quý Thanh Lâm tỉnh lại, nhìn quanh tìm Yến Tri An, nhưng không thấy cô trong phòng làm việc, cho đến khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh mới dừng lại.
Bên ngoài hành lang, Yến Tri An đang nói chuyện cùng một người đàn ông.
Anh ở trong phòng làm việc, không nghe được giọng nói bên ngoài, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang nói tay đặt trên vai Yến Tri An.
Người bên cạnh không có ý định gạt tay xuống, giống như đang suy nghĩ, sau đó gật đầu.
Người đàn ông lộ ra sự vui mừng, nói chuyện cũng kích động hơn, Yến Tri An nói hai câu với người đó xong thì anh ta mới rời đi.
Quý Thanh Lâm nhìn hành động hài hòa của họ, nghĩ thầm…
Là hẹn tướng quân đi chơi à?
Anh cảm giác môi mình khô khốc, muốn uống nước.
Người đó không đẹp chút nào, còn không chín chắn, lại là bác sĩ, bận như vậy chắc chắn không chăm sóc tốt được cho ân nhân.
Suy nghĩ của Quý Thanh Lâm dần dần bay xa.
Lúc Yến Tri An đi vào thì nhìn thấy anh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lơ đãng, không biết là đang nghĩ gì, cũng không làm phiền anh, đợi anh tự mình khôi phục tinh thần.
Sau khi suy nghĩ quay trở lại, anh nhìn về phía Yến Tri An.
“Ngài vào từ lúc nào vậy?” Quý Thanh Lâm hỏi.
“Năm phút trước.”
Lúc này Quý Thanh Lâm mới kinh ngạc nhận ra mình đã thẫn thờ lâu như vậy, có hơi ngại ngùng lập tức đứng lên.
Yến Tri An cầm lại áo của mình, cũng không hỏi gì anh, lại thấy anh có vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi, cô nói:
“Muốn hỏi gì, nhân lúc tâm trạng của tôi đang tốt thì hỏi luôn đi.”
Quý Thanh Lâm không nhịn được, anh cúi đầu đứng bên cạnh Yến Tri An, đi cùng cô ra khỏi phòng làm việc:
“Người vừa nãy đứng cạnh ngài…”
Yến Tri An liếc anh, trả lời: “Người ở khoa bên cạnh.”
Một giáo sư đang làm một hạng mục y học, vừa nãy đồng nghiệp đó đến hỏi cô có muốn gia nhập không, bọn họ cần một người hiểu rõ về kỹ thuật y học, vừa hay lúc cô ở nước ngoài đã tiếp xúc với người hướng dẫn của mình một đoạn thời gian, cô liền đồng ý, dù gì cũng là cơ hội nâng cao bản thân, sao có thể bỏ lỡ.
Đồng nghiệp thấy cô đồng ý thì vui mừng, động tác có hơi khoa trương.
Quý Thanh Lâm nghe thấy lời cô nói, tâm trạng thậm chí còn tồi tệ hơn.
Sau này Yến Tri An ở cạnh anh ta, vậy chẳng phải anh sẽ không thể gặp Yến Tri An nhiều hơn sao?
Anh sầu não theo Yến Tri An ra khỏi phòng làm việc.
“Lúc bận rộn, ân nhân, phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.”
Yến Tri An gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Còn anh, cơ thể yếu ớt, chăm sóc cho bản thân nhiều vào.”
Cơ thể yếu ớt sau khi gặp Yến Tri An liền biến thành điểm yếu của Quý Thanh Lâm.
Đúng vậy, cơ thể anh không khỏe, lúc nào cũng phải chú ý một đống việc, vừa rắc rối lại vừa khó chịu, lúc ở bên cạnh ân nhân, càng là một gánh nặng.
Quý Thanh Lâm suy nghĩ linh tinh thật lâu, khi nghĩ lại, miễn cưỡng cười nói: “Ân nhân, cảm ơn ngài đã quan tâm.”
Yến Tri An không hiểu ra sao, đột nhiên lời nói của người này lại trở nên xa lạ, cô có hơi khó chịu.
“Không cần dùng kính ngữ với tôi.” Yến Tri An nhìn anh: “Tôi không phải người bạn quan trọng của anh à?”
Không biết vì sao, Quý Thanh Lâm luôn cảm thấy trong lời nói của Yến Tri An có ý trêu chọc anh.
Vành tai anh ửng đỏ, đầu lưỡi chống vòm miệng, cái tên được anh lặp lại nhiều lần trong miệng, sau đó mới từ từ nói ra: “Yến Tri An.”
Ba từ được giọng nói rõ ràng nói ra, lần đầu tiên Yến Tri An cảm giác tên của mình dễ nghe như vậy.
Cô không khỏi cười: “Đi thôi, buổi chiều tôi có việc, đưa anh ra xe trước.”
Quý Thanh Lâm luôn thích cô như một sở thích mơ hồ.
Anh gật đầu đồng ý: “Được.”
*
Buổi tối, ở nhà họ Quý.
Một nhà sau khi ăn xong có hơi nhàn nhã, mọi người đều ngồi ở phòng khách xem hoạt hình cùng với Bé Nho.
Quý Cần thỉnh thoảng sẽ nói chuyện công ty với bố Quý, mẹ Quý với Tạ Du chơi với đứa nhỏ, Quý Thanh Lâm cầm điện thoại, đang do dự gõ chữ.
Sau vài lần thì đến tối qua anh mới xin được phương thức liên lạc của Yến Tri An, ngón cái của Quý Thanh Lâm miết vào ảnh đại diện của cô rất lâu.
Ảnh đại diện của Yến Tri An rất đơn giản, là chính bản thân cô, cô hơi hơi nghiêng mặt, ngược với ánh sáng, giống như cô chỉ tiện tay chụp lại vậy.
Anh vào khung trò chuyện, làm xuất hiện bàn phím.
“Ân nhân, ngài đã ngủ chưa?”
Quý Thanh Lâm gõ từng chữ từng chữ ra, sau đó lại cảm thấy không ổn, liền xóa đi.
“Ngài ăn cơm chưa?”
“Ân nhân, bây giờ ngài đang làm gì vậy?”
Quý Thanh Lâm gõ rồi lại xóa, liên tục như vậy, lại chưa gửi được tin nào.
Anh không khỏi cảm thấy có chút nản lòng.
Anh muốn trò chuyện cùng Yến tướng quân, lại lo lắng làm phiền đến cô.
Hay là…
Cuối cùng Quý Thanh Lâm nghiêm túc gõ bốn chữ:
“Ngủ ngon, ân nhân.”
Gửi đi.
Điện thoại rất nhanh có được thông báo nhắc nhở, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Yến Tri An gửi voice chat đến, Quý Thanh Lâm kích động liền trực tiếp bấm vào, giọng nữ phát ra đã thành công làm gián đoạn tiếng nói của những người có mặt trong phòng.
“Ngủ ngon, Tiểu Thư Sinh.”
Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Quý Thanh Lâm ngay lập tức hóa đá tại chỗ.
Một giây sau, một vệt đỏ hồng từ cổ lan lên mặt Quý Thanh Lâm, nhiệt độ nóng bừng trên mặt một thời gian dài vẫn chưa tan hết, thậm chí có thể nhìn thấy làn khói nóng bốc lên từ đỉnh đầu của anh.
Anh giải thích nhợt nhạt và bất lực: “…Không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Quý Cần nhìn đầy sâu xa: “Bọn trẻ bây giờ thật biết đùa giỡn.”
Tạ Du: “Em trai, Tiểu Thư Sinh là gọi em hả?”
Mẹ Quý: “Ồ.”
Anh lập tức đứng lên, thẹn quá hóa giận: “Con không nói chuyện với mọi người nữa!”
Quý Thanh Lâm nắm chặt điện thoại, hổn hển trở về phòng.
Sau lưng truyền đến một trận cười lớn.
Hết chương 07!