Edit: yyds
Beta: Amin
–
“Xin lỗi xin lỗi, tôi làm anh đau à, ở đâu thế, để tôi nhìn xem nhé?”
Lời quan tâm vội vã lại làm cho Quý Thanh Lâm mất sức, anh hơi chật vật nghiêng mặt đi, không cho cô chạm vào mình.
Cô cũng không dám cưỡng cầu, chỉ có thể thuận thế buông ra.
“Tức giận? Hay là tủi thân?” Yến Tri An thấp giọng hỏi, mang theo vài phần căng thẳng: “Đừng khóc, nếu không anh đánh tôi hai cái, mắng tôi vài câu được không?”
Nước mắt anh giống như là lau không hết, cứ chảy mãi, cũng không phát ra tiếng, giống như đã chịu uất ức rất lớn, cực kỳ đáng thương.
Lòng Yến Tri An buồn bực, cúi đầu dỗ rất lâu, lại không thấy anh chuyển biến tốt đẹp chút nào, vẫn khóc mãi không ngừng.
Cô nhíu mày, cảm giác có lực không có chỗ dùng làm cho cô nôn nóng.
Càng được dỗ dành, Quý Thanh Lâm lại càng làm càn hơn.
Anh ngẩng đầu, bên trong đôi mắt xinh đẹp mang theo lửa giận, hung hăng trừng về phía Yến Tri An.
Yến Tri An sửng sốt.
Rõ ràng xung quanh đều là đêm tối nhưng chỉ có mắt anh chứa đựng ánh sáng đủ để thiêu đốt tất cả, như ánh sao sáng nhất bầu trời đêm, lộng lẫy bắt mắt, gần như chỉ cần nhìn như thế một cái, Yến Tri An cũng cảm thấy đẹp rạng ngời, khiến cô thấy nghẹt thở.
Yến Tri An kiềm chế suy nghĩ của mình xuống, mở miệng: “Có muốn đánh tôi hai cái không?”
“Ngài tới đây làm gì.” Giọng anh khàn khàn, nghiêng đầu không đối diện với cô.
“Tới thăm anh, bác gái Quý nói tối nay anh không ăn cơm, rất lo lắng cho anh.”
“Không ăn cơm một bữa cũng không đói chết được, ngài mau đi đi.”
Yến Tri An: …
Muốn xách người lên để tét mông.
“Thân thể của anh không tốt, không thể không ăn cơm, người trong nhà đều lo lắng cho anh.”
“Tôi nói ngài đi đi, ngài đừng có xen vào, không cần ngài lo lắng.”
Trong nháy mắt, Yến Tri An lại nhớ tới Đoạn Gia Lạc hôm nay cũng hét lên với cô, mấy người này đều không làm cô bớt lo được.
Nhưng người này không thể đánh, là đối tượng của cô, lại là đối tượng không dễ dỗ nữa.
Yến Tri An: “Tôi không quan tâm anh thì quan tâm ai đây, thân thể của anh không tốt, tôi sẽ rất lo lắng, dậy ăn một chút gì đó được không.”
Bây giờ sắp 11 giờ rồi.
“Tôi không cần ngài quan tâm.”
Quý Thanh Lâm hậm hực, cũng do hôm nay cô thất hứa nên làm anh thấy uất ức nên cô cẩn thận nhẹ giọng xin lỗi, rồi dỗ dành:
“Xin lỗi, hôm nay là tôi không tốt, vốn dĩ đã đồng ý bên anh một ngày, lại giữa chừng bỏ anh lại, tha thứ cho tôi được không?”
“Tuần sau tôi xin nghỉ phép hai ngày dẫn anh đi chơi nhé, tôi bảo đảm, hai ngày này đều thuộc về anh.”
“Không phải tôi không quan tâm anh, tôi thật sự ước gì có thể đặt anh ở trên đầu quả tim, lúc biết anh không ăn cơm, tôi thật sự rất lo lắng.”
“Không phải tôi cố ý không nghe điện thoại của anh, là do buổi chiều quá ồn nên không nghe thấy, tôi cũng vừa mới mới để ý.”
Lúc Yến Tri An nhận được điện thoại của mẹ Quý mới phát hiện điện thoại của mình có hai cuộc gọi nhỡ. Buổi chiều lúc ở cục cảnh sát giải hòa với đám lưu manh kia, một hai người nói không muốn hòa giải, ồn ào đến đau đầu, cô không phát hiện có cuộc gọi đến.
“Tiểu Thư Sinh, để ý tôi được không?”
Cô nói rất lâu, mềm giọng nói xin lỗi, dỗ anh càng làm nổi bật chuyện anh cố tình gây sự, trong lòng Quý Thanh Lâm rất đau, rồi lại không chịu được sự mất mặt, vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Yến Tri An còn muốn nói tiếp, không kịp phản ứng đã bị người trước mắt không để ý tới mình đột nhiên xoay người áp đảo ở trên giường, ngăn cái miệng không ngừng nói chuyện của cô.
Xem ra anh thật sự rất giận, không ngừng vừa cắn vừa gặm môi cô, giống như đang phát tiết gì đó.
Yến Tri An thầm nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng tốt hơn là anh không nói gì.
Cô dung túng ôm eo anh, mặc cho anh trút ra hết nỗi lòng.
Từ trước tới giờ cô đều mặc anh ngang ngược với cô, cho dù bây giờ anh nổi giận với cô, cô cũng không tức giận.
Trong lòng Quý Thanh Lâm mềm mại, không còn buồn bực nhưng hổ thẹn ảo não lại tăng thêm.
Trong lòng anh tức khắc lại khó chịu, nước mắt nóng bỏng từ đáy mắt trượt xuống dưới, như một con sói con quyết tâm hôn cô.
Nước mắt từ trong mắt anh chảy xuống mặt cô.
Yến Tri An không khỏi thấy hơi bất đắc dĩ, ôm mặt anh, cưỡng chế anh dừng lại: “Lại gặm tiếp thì lát nữa không dám gặp ai nữa đâu đó?”
Thừa dịp là bóng đêm, Quý Thanh Lâm nhìn về phía môi cô, đã không thể gặp ai nữa rồi.
Vừa sưng đỏ vừa rách da, giọt máu màu đỏ tươi dừng ở trên, bỗng dưng thêm vài phần yêu dã.
Lý trí bị mất đã trở về, Quý Thanh Lâm nhìn kiệt tác của mình thì vừa bực vừa thẹn, mặt đỏ đến như muốn chảy máu.
Yến Tri An lúc này không giỡn anh nữa, ôm người vào trong lòng trấn an một lát, mới nói:
“Ngoan, đi lau mặt đi, tôi đi lấy chút đồ ăn cho anh.”
Quý Thanh Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Dáng vẻ dễ dỗ lại ngoan ngoãn nghe lời, Yến Tri An nhìn mà lòng ngứa ngáy, tóm được người lại hôn một cái, mới thỏa mãn ra ngoài.
*
Yến Tri An nói sẽ bồi thường hai ngày, nhưng vẫn luôn không đợi được, chờ đến mãi sinh nhật của Yến Tri An.
Qua Tết Đoan Ngọ không lâu là đến sinh nhật của Yến Tri An.
Yến Tri An sống quá tùy ý, lúc bố mẹ cô còn sống thì làm một bát mì trường thọ, lúc bố mẹ cô mất rồi đến ở cùng nhà chú nuôi cũng là một bát mì trường thọ, sau đó cô học đại học không còn ở nhà, mỗi năm đều bắt đầu ở trường học, những ngày tháng này gần như đã quên.
Cho nên khi cô kết thúc giải phẫu, mở cửa ra nhìn thấy người thì rất bất ngờ, thật sự có hơi mơ màng.
“Tiểu Thư Sinh?”
Quý Thanh Lâm đi thẳng đến bên cô, kéo cô đến trước bàn, vừa không ngừng thúc giục: “Mau mau mau, mau ước đi, vẫn còn kịp.”
Còn một phút nữa là 0 giờ.
Yến Tri An hơi không biết làm sao nhưng vẫn làm theo, ước một điều rồi thổi nến.
“Chúc mừng sinh nhật!! Tri An!”
Quý Thanh Lâm nhìn cô, những đốm ánh sáng nhỏ dừng trong mắt anh, Yến Tri An phát hiện tim mình đập rất nhanh.
“Cảm ơn~”
“Ngài ước… ưm…”
Quý Thanh Lâm mới vừa mở miệng, đã bị chặn lại.
Môi kề môi, cảm xúc mềm mại làm anh nhắm hai mắt lại, chỉ nghĩ trầm luân ở bên trong phần yêu thương cấp bách này.
Môi lưỡi quấn quýt, chỉ còn tiếng nước bọt trao đổi đầy ám muội.
Quý Thanh Lâm còn đang trầm luân trong đó, lại đột nhiên bị một người dùng sức kéo ra, ánh mắt anh mê mang vẫn chưa tỉnh táo lại, mang theo tủi thân nho nhỏ.
Yến Tri An “shh” một tiếng, đúng là yêu tinh mà.
Cô khắc chế khàn khàn giọng, nói: “Ăn bánh kem đi.”
Quý Thanh Lâm lại không làm theo, càng dính sát vào người cô hơn.
Yến Tri An không muốn đẩy ra, nhưng lại đang cố kìm nén ngọn lửa trong lòng, cô nghiêng đầu, vẻ mặt tràn đầy dục vọng cùng vài phần lưu manh, cô nói: “Đừng cọ nữa, sắp bốc cháy rồi đó ~”
Quý Thanh Lâm: …
Bỗng chốc cứng người.
Yến Tri An nhìn thấy trong tầm mắt của cô, lỗ tai giấu dưới tóc chỉ một chút như vậy thôi đã trở nên đỏ bừng.
“Ừm, bây giờ có thể ăn bánh kem chưa?”
Yến Tri An không ngờ là, đáp án nhận được là quỷ dính người trên người cô lại ôm cô cọ cọ.
Tức khắc: “shh~”
Hai người đã hoàn toàn dán chặt vào nhau rồi, vừa mới vào hè nên quần áo mỏng, hai người thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Những chỗ nhạy cảm của hai người đang cọ xát vào nhau, từng hơi thở phả vào nhau đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Không khí im lặng càng lúc càng nặng nề.
Đột nhiên.
Quý Thanh Lâm: “Ngài gọi tôi là A Từ, được không?”
Hết chương 25!