Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, Amin
–. Truyện Đam Mỹ
Tuyết treo trên cành, hương mai ngào ngạt trong tay áo.
Mùa xuân năm nay đến vô cùng nhanh.
Quý Thanh Lâm rất vui vẻ.
Người nhà họ Quý không ít, còn có cả Bé Nho, năm mới ở bên nhau lại càng thêm náo nhiệt.
Hơn nữa năm nay Quý Vận và chồng của chị ấy cũng về nhà họ Quý ăn tết.
Cả một đại gia đình, lại thêm tiếng nói non nớt của Bé Nho, không khí nhộn nhịp bay khắp nhà.
Chỉ là trong nhóm người, có một ngoại lệ.
Quý Thanh Lâm vẫn luôn cầm điện thoại, đã một ngày không rời.
Mẹ Quý nhìn dáng vẻ tương tư của con trai mình, đùa:
“Không nỡ xa con gái nhà người ta như vậy à, gọi đến nhà cùng đón năm mới thôi.”
“Đúng đó, đỡ phải nhìn điện thoại cả ngày, sắp thành hòn vọng thê rồi.” Quý Vận cười nói.
Người nhà trêu chọc anh ba phần, bảy phần còn lại cũng là thật lòng đề nghị, dù sao mọi người đều biết Yến Tri An đã không còn người thân.
Quý Thanh Lâm lắc đầu: “Cô ấy không có ở trong nước.”
“Hả? Còn bận công việc à?”
Bố Quý hỏi một câu.
“Giáo sư ở nước ngoài của cô ấy bảo cô ấy qua đó giải quyết một vài chuyện, ở trong nước cô ấy vẫn luôn bận, đến dịp tết mới có thời gian đi.”
“Như vậy à, vậy con cũng đừng quên nói một câu chúc mừng năm mới với cô ấy.”
*
“Năm mới vui vẻ!”
Ở nước ngoài không đón Tết âm lịch, Yến Tri An lại cách xa khu phố người Hoa, công việc thì bận đến độ chân không chạm đất, nhất thời quên mất ở trong nước đang là năm mới.
Là tin nhắn của Quý Thanh Lâm nhắc nhở cô.
Nghe điện thoại, lắng nghe tiếng thở nhẹ của người đối diện, Yến Tri An nghĩ chắc chàng trai đã ngủ, vừa lúng túng lại vừa mong đợi nhìn lại bản thân.
Rõ ràng là nhát gan, nhưng lại rất hay thử lòng cô.
Yến Tri An liếm môi, đột nhiên cảm nhận được một chút cảm giác cô đơn.
Yến Tri An đứng trên sân thượng, lục túi, lấy ra một hộp thuốc lá, cô kẹp một điếu ở giữa hai tay, bật lửa.
Quý Thanh Lâm nghe thấy tiếng, hỏi: “Ân nhân đang bận hả?”
“Không, châm lửa thôi.”
Anh chưa từng nhìn thấy Yến Tri An hút thuốc, cũng chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô nên không hề nghĩ theo hướng này.
Anh chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Hai người rơi vào im lặng, cách nhau hàng ngàn dặm, vào lúc này, cùng nhau chờ đợi năm mới đến.
Tiếng chuông báo hiệu 0 giờ, thông qua điện thoại cô cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ.
Thời khắc này, Yến Tri An dường như đã nghĩ rằng bản thân đang ở trong nước.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ!”
Khi tiếng pháo dần lắng xuống, Yến Tri An nghe được những lời dịu dàng và nghiêm túc vang lên bên tai.
“Ân nhân, nguyện quân trường nhạc vị ương, trường vô tương vong.”
*nghĩa là niềm vui lâu dài, vĩnh viễn không kết thúc, tình ý dài lâu, không bao giờ quên nhau.
Giây phút này, Yến Tri An cảm thấy trái tim mình rõ ràng đã lỡ mất một nhịp.
Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, cố gắng kìm nén sự sôi sục trong tim bằng nicotin.
Nhả ra một làn khói, Yến Tri An đáp lại anh:
“Tiểu thư sinh, vãng lai vô tai, trường sinh vô cực.”
*nguyên gốc là câu: trường sinh vô cực, trường nhạc vị ương, có nghĩa là tuổi thọ không có cực, tức là cuộc sống vĩnh cửu; hạnh phúc không có kết thúc, tức là hạnh phúc vô biên. Hai câu trong truyện có thể hiểu là: trước sau không nạn, sống mãi về sau.
Hai người cùng với tiếng pháo hoa, bắt đầu tùy ý nói chuyện phiếm, anh một câu, tôi một câu, không có ý gì khác, cũng không có ai đề cập đến việc cúp điện thoại.
Tâm trạng của Quý Thanh Lâm vô cùng hạnh phúc, không biết vì sao Yến Tri An hôm nay kiên nhẫn hơn so với mọi khi.
Anh muốn được nhìn thấy tướng quân, nhìn vào mắt cô, liệu có giống như trong suy nghĩ của anh không, anh là người duy nhất là ánh sáng trong đôi mắt cô.
Nhưng anh không dám nói, anh chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Bên ngoài phòng gió lạnh, khiến cho đầu mũi anh đỏ lên, nhưng trên mặt lại vẫn trắng như cũ.
Yến Tri An nghe thấy tiếng dẫm chân của anh, đột nhiên nói:
“Anh ở bên ngoài à?”
Quý Thanh Lâm không nói, cô liền biết đáp án.
Nhìn thời gian, thời gian nói chuyện đã hơn 50 phút, sợ là anh đã lạnh cóng mất rồi.
“Đi vào đi.” Yến Tri An cụp mi, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Nhưng tôi còn muốn trò chuyện với ngài thêm nữa.”
Giọng nói mất mát của Quý Thanh Lâm truyền đến, như thì thầm: “Mấy ngày nay ngài rất bận, tôi không dám làm phiền ngài…”
“Nói với tôi cái gì?” Yến Tri An uể oải cười: “Không phải chúc tết rồi à?”
Quý Thanh Lâm nói chậm rãi: “Lúc nào thì ngài quay về An Thành?”
Cô đến giải quyết việc thí nghiệm, tài liệu cần bổ sung cô đã sắp xếp xong, giờ chỉ còn chờ bên kia trả lời là được, không cần phải ở lại.
Yến Tri An suy nghĩ cẩn thận, liền nói: “Sắp xong rồi, mùng 5 tết là có thể về nước.”
Quý Thanh Lâm vừa vui mừng, lại trở nên trầm lặng.
Mùng 5 anh không ở An Thành nữa.
Nhà chính của nhà họ Quý ở thủ đô.
Truyền thống gia đình nhà họ Quý là mùng 3 tết về thủ đô, thăm ông cụ, truyền thống của ông cụ là phải ở lại qua hết Nguyên Tiêu nên anh phải về.
“Sao vậy?”
“Mùng 3 tôi phải đi thủ đô, sau Nguyên Tiêu mới có thể quay về.”
Ngày anh có thể gặp được tướng quân lại dài thêm nữa rồi.
Yến Tri An nghe ra được sự mất mát của anh, cười nhẹ:
“Ở cùng người lớn nhiều hơn cũng tốt, vào trong đi.”
“Cơ thể không khỏe đừng để bị lạnh, tôi còn có việc, cúp điện thoại đây.”
Lần này Quý Thanh Lâm chỉ đành cúp điện thoại.
Anh có hơi không nỡ khi phải cúp điện thoại: “Ngày mai tôi có thể gọi điện cho ngài không?”
“Có thể.” Giọng Yến Tri An hơi khàn: “Tạm biệt.”
Yến Tri An nhìn vào chiếc điện thoại đã tắt trên tay, nhớ lại giọng nói của Quý Thanh Lâm, cô nheo mắt lại.
Ở bên ngoài hứng gió lạnh một lúc, lúc này Yến Tri An mới trở về phòng.
Mặc dù Quý Thanh Lâm nói muốn gọi điện thoại, nhưng sau đó lại rất bận, nhà này đến chúc tết, nhà kia đến thăm hỏi, đợi đến khi kết thúc, không dễ gì mới có thời gian rảnh, tính chênh lệch múi giờ thì Yến Tri An bên kia đã là nửa đêm.
Anh lại không đành làm phiền Yến Tri An, chỉ có thể căn theo thời gian, hai người nói vài câu qua wechat.
Vì vậy, mấy ngày này, Quý Thanh Lâm vẫn luôn sầu muộn.
Người nhà họ Quý biết rõ nhưng không vạch trần, chỉ cho rằng anh đang tương tư.
Ngày mùng 6 tết, người nhà họ Quý đột nhiên phát hiện, người buổi sáng vẫn còn đang không vui, buổi chiều bỗng như được hồi sinh máu, cả người tràn đầy niềm vui.
Mẹ Quý chọc chọc con gái: “Em con đây là làm sao vậy?”
Quý Vận lắc đầu: “Buổi trưa nghe xong một cuộc điện thoại thì cứ như vậy.”
“Ồ, thế chắc là cô gái đó rồi.”
Ba giờ chiều, Quý Thanh Lâm lẻn ra khỏi nhà, đi thẳng đến sân bay thủ đô.
Yến Tri An vừa xuống máy bay, điện thoại vừa có tín hiệu thì thông báo tin nhắn Wechat lần lượt nhảy ra, đều là của Quý Thanh Lâm.
Theo biển hiệu, cô ra khỏi sân bay, nhìn thấy người đang đứng đợi ở giao lộ, mắt phượng cong cong, vô cùng xinh đẹp.
Yến Tri An nhìn anh, sau khi Quý Thanh Lâm dường như xác nhận Yến Tri An đã thấy anh thì không chờ đợi được nữa mà chạy về phía cô.
“Sao ngài lại đến thủ đô.” Anh đeo khẩu trang, Yến Tri An không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Theo giọng nói vui vẻ này, khiến Yến Tri An cảm thấy chuyến đi này của cô là đúng đắn.
“Chắc do có người luôn mong nhớ tôi, nên tôi đành phải đến.”
Những lời trêu chọc của cô khiến gương mặt Quý Thanh Lâm nóng bừng, vẻ mặt lấp lánh, ngượng ngùng nói: “Ngài đã chuẩn bị chỗ nghỉ chưa?”
“Chưa có, đến có hơi vội.”
Lúc cô đến chỗ check-in tại sân bay thì đột nhiên tâm huyết dâng trào, đổi lại hành trình.
Mắt Quý Thanh Lâm lấp lánh, nhỏ giọng nói: “Vậy để tôi chuẩn bị cho ngài?”
“Có thể, nhưng nếu như gặp người lớn, tôi cũng chưa chuẩn bị gì, có hơi không đúng lắm.”
“Không, không, không phải.”
Yến Tri An nhìn anh đỏ mặt ngại ngùng, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Ồ, vậy tiểu thư sinh chuẩn bị sắp xếp cho tôi ở đâu?”
Quý Thanh Lâm hoàn toàn không dám nhìn cô.
“Tôi có một căn hộ ở thủ đô, thỉnh thoảng sẽ ở lại khi đến đây, luôn có người quét dọn, đồ đạc cũng có chuẩn bị đồ mới.”
Yến Tri An thấy người ta đã đỏ mặt như sắp bốc khói thì lương tâm trỗi dậy, thu lại ý nghĩ trêu đùa.
“Được, đi qua đó luôn thôi, tôi cần điều chỉnh lại múi giờ.”
“Được.”
Hết chương 12!