Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, Amin
–
Lảo đảo đi được một lúc, Quý Thanh Lâm bướng bỉnh im lặng cả đoạn đường lại dần trở nên thấp thỏm không yên.
Sau khi những suy nghĩ linh tinh trong lòng không còn, anh hoảng hốt phát hiện, dường như anh đã làm mọi thứ đi ngược lại so với những gì mình mong muốn.
Quý Thanh Lâm bị động đi theo sau Yến Tri An.
Nhìn vào tấm lưng thẳng tắp của Yến Tri An, sự hối hận chợt dâng lên trong lòng nhanh như thủy triều.
Anh không nên nói như vậy.
Tâm trạng lo sợ bất an không ngừng tăng lên, Quý Thanh Lâm lại không tìm được cơ hội mở miệng, chỉ đành im lặng theo sau Yến Tri An.
Hơn nữa, chân của anh vẫn còn đau.
Yến Tri An như là muốn để anh nhớ một lần, tốc độ đi đường không tính là nhanh nhưng cũng không chậm.
Đường lên núi không phải là loại chuyên dành cho khách du lịch, mặc dù không cao nhưng cứ đi được một đoạn thì gặp các bậc thềm được xây, đoạn sau thì lại là đường đất sườn dốc.
Yến Tri An cố hết sức lựa chọn chỗ dễ đi, nhưng đối với Quý Thanh Lâm mà nói thì nó vẫn rất khó đi.
Nhưng Quý Thanh Lâm không dám nói gì nữa, chỉ cắn răng đi theo sau cô, im hơi lặng tiếng, kìm nén sự khó chịu.
Anh kìm lại hơi thở gấp gáp, không muốn để Yến Tri An phát hiện, lại nghĩ làm sao mở miệng xin lỗi, nhất thời không chú ý đến Yến Tri An đã dừng bước, đập đầu vào lưng cô.
Quý Thanh Lâm “hự” một tiếng, hoảng hốt muốn trốn tránh, hoàn toàn không chú ý đến bên cạnh là một sườn dốc.
Tay Yến Tri An dùng lực, túm lấy anh, con ngươi Quý Thanh Lâm co lại, nguy hiểm sắp đến khiến anh phản xạ có điều kiện vươn tay, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Yến Tri An.
Yến Tri An không nói một lời chỉ nhìn anh như vậy, một chút hoảng hốt còn sót lại trong mắt anh, trán anh đổ đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch, đến cả đôi môi cũng không còn giọt máu nào, vừa đáng thương vừa tủi thân.
Trái tim cứng rắn của Yến Tri An, không biết vì sao khi đối diện với Quý Thanh Lâm thì cũng mềm đi.
Sau một lúc, cô chủ động nói: “Bị dọa rồi?”
Mũi Quý Thanh Lâm cay cay, gật đầu.
Yến Tri An liếc anh, dùng sức kéo anh về bên cạnh.
“Lần này đã biết phải đi đường cẩn thận chưa?”
Quý Thanh Lâm cúi gục đầu xuống, rầu rĩ nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi? Anh có gì phải xin lỗi tôi, là anh tự dày vò chính mình thôi.”
“Tôi, không phải tôi cố ý đâu.”
Yến Tri An: “…”
Mắt anh đỏ như một con thỏ, Yến Tri An đành thỏa hiệp.
“Không có lần sau.”
“Ừ ừ.”
Anh vô cùng chân thành.
Vẻ mặt của Yến Tri An lúc này mới dịu hơn một chút. Cô nhìn đồng hồ, lại nhìn thấy nông gia trang đã hiện ra ở lưng chừng núi, nói với Quý Thanh Lâm:
“Kiên trì thêm chút nữa, sắp đến rồi.”
“Được.”
Mười phút sau, cuối cùng hai người cũng đến được nông gia trang, các đồng nghiệp đã nghỉ ngơi được một lúc, đều đã tìm địa điểm để vui chơi.
Yến Tri An hỏi chỗ nghỉ ngơi, kéo Quý Thanh Lâm đi.
Quý Thanh Lâm ngồi trên ghế mềm, hít một hơi thật sâu.
Anh thật sự không chống đỡ được nữa, giơ tay xoa bắp đùi. Anh nhìn về phía Yến Tri An, ấp a ấp úng nói:
“Tướng quân… ngài có thể giúp tôi một chút không?”
Yến Tri An kéo theo một người leo núi lại không có bất kỳ thay đổi gì, tinh thần sảng khoái, khoanh tay trước ngực, nhìn Quý Thanh Lâm đang bóp chân, cười lạnh:
“Không giúp.”
Quý Thanh Lâm: …
Anh mất mát cúi đầu, tóc cũng rủ xuống, hơi lay động trong không trung, khóe mắt rủ xuống khiến người ta vừa nhìn đã thấy đáng thương.
Lại đóng vai đáng thương.
Yến Tri An “chẹp” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nhấc chân của anh lên.
Động tác xảy ra đột nhiên khiến Quý Thanh Lâm đơ người ngay lập tức. Ngón tay cô thon dài, có lẽ vì công việc, đôi tay này được bảo dưỡng rất tốt, các khớp xương rõ ràng, không có khuyết điểm nào.
Nhiệt độ qua lớp vải ở chân truyền tới làm tim Quý Thanh Lâm đập loạn xạ, cảm xúc dâng lên như thủy triều.
Còn chưa nói được lời nào, chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau.
“A!”
Sau đó, Quý Thanh Lâm đau đến trắng cả mặt.
“Chịu đựng.”
Cơ thể anh về cơ bản không vận động nhiều ngoại trừ da thịt mềm mại thì chỗ nào cũng đều cứng cả, hôm nay vừa quá sức thì máu ở chân đã không lưu thông được.
Vừa ấn là đau.
Quý Thanh Lâm ngậm chặt miệng, cô xuống tay không chút nhẹ nhàng và do dự.
“Phải kéo giãn gân cốt cho anh trước đã.”
Mỗi lần cô ấn xuống đều khiến Quý Thanh Lâm đau muốn chết, gương mặt dưới lớp khẩu trang chống bụi trắng bệch, anh cắn chặt môi, kìm nén ý nghĩ muốn hét lên vì đau, con ngươi giãn ra, nếu nhìn kỹ hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy trong mắt vì nhịn đau mà xuất hiện các tia máu đỏ.
Sức ấn xuống thì cái sau mạnh hơn cái trước, đau đớn không ngừng tràn ngập trong đầu anh.
Làm gì còn có thể suy nghĩ mấy thứ linh tinh kia chứ.
Quý Thanh Lâm cảm thấy khổ không thôi.
Bây giờ thật sự muốn từ chối.
Trong một khoảnh khắc, Yến Tri An cảm thấy một bên vai nặng hơn.
Yến Tri An quay đầu, chỉ thấy Quý Thanh Lâm nhắm mắt, chỉ lộ ra duy nhất cái trán đang lấm tấm mồ hôi lạnh.
Động tác dừng lại, Yến Tri An giơ tay đẩy đẩy anh, đối phương không có động tĩnh gì.
Ngất rồi?
Lại đẩy anh, Quý Thanh Lâm không có phản ứng như cũ.
Yến Tri An: …
Thật đúng là bệnh nhân yếu ớt.
Ánh mắt Yến Tri An tiếp tục đặt trên chân anh, chú tâm xoa chân anh, người đang dựa vào người cô thỉnh thoảng sẽ phát ra vài tiếng rên rỉ đau đớn.
Lúc Quý Thanh Lâm tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang trong phòng nghỉ, trên người phủ một chiếc áo khoác quen thuộc, anh ôm vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, giống như đã nạp đủ điện, lập tức tràn đầy sức sống ngồi dậy
Anh vừa ngồi dậy, cửa liền được mở ra.
Yến Tri An mang theo đồ đi vào.
“Tỉnh rồi?”
“Ừ, cảm ơn ngài đã chăm sóc.”
“Tỉnh rồi thì ăn cơm thôi.” Đồ Yến Tri An mang theo vào phòng chính là đồ ăn cô đã dặn phòng bếp chuẩn bị, thời gian Quý Thanh Lâm ngất hơi dài, cũng không thể để mọi người chờ anh, cô định gọi anh dậy, nhưng lại không đành: “Lần sau đừng miễn cưỡng là được.”
Quý Thanh Lâm nhớ lại ký ức trước khi ngất đi, lập tức đỏ mặt, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi: “Làm phiền ngài rồi.”
“Nhanh chóng ăn đi. Gia trang này có vườn cây riêng, buổi chiều có thể đi hái, có muốn đi không?”
“Muốn.”
“Được!”
*
“Chơi vui không?”
Mẹ Quý vừa ăn hoa quả con trai mang về vừa hỏi.
Một ngày này, mặc dù trong quá trình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng tổng kết lại chơi vẫn rất vui.
Quý Thanh Lâm gật đầu.
Anh ngồi trên sô pha, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú, con ngươi màu trà sáng rực rỡ, ánh đèn chiếu vào mặt anh tỏa ra ánh sáng ấm áp, làm cho mẹ Quý nhìn cũng thấy được an ủi vô cùng.
Như bây giờ thật tốt, không giống trước đây, luôn lo lắng rằng anh sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào với thế giới này.
Hết chương 10!