Lồng ngực phập phồng lên xuống, miệng há to, hai chân vô lực tách ra, cùng với dịch thể sền sệt màu trắng nơi gốc đùi đã nói rõ ra tình sự mà người này vừa trải qua kịch liệt đến thế nào.
Cẩm bị hồng sắc được kéo lên, để y không cảm lạnh vì giá rét, nếu không đau lòng cũng chính là hắn.
“Ương Nhi……….” Để Vị Ương nghiêng người đi, đầu gối lên cánh tay mình.
Quân Mặc Ngôn yêu thương hôn hôn đôi môi chưa từng khép lại của y.
Tầng đỏ ửng trên mặt dần dần nhạt đi, Vị Ương dựa sát vào lòng Quân Mặc Ngôn.
“Tam Nhi, còn tiếp tục như thế ta sẽ không chịu nổi.” Thần sắc e lệ dưới ánh nến có chút mơ hồ.
“Ương Nhi………ta yêu ngươi.” Khẽ cắn vành tai mẫn cảm nhất trên người Vị Ương, thỏa mãn khi nghe được tiếng kinh hô của người nằm trong lòng.
“Tam Nhi………….Tam Nhi………” Động tình ôm lấy cổ hắn, Vị Ương chủ động dâng lên đôi môi của mình.
Tiếng nước tách tách lại vang lên trong miệng hai người, hai đầu lưỡi mềm mại không ngừng trao đổi nước bọt và tình ý.
“Ương Nhi, chờ qua ngày giỗ của Vương nương, chúng ta liền thành thân. Chúng ta sẽ để mọi gia đinh, tỳ nữ, cả mấy người ở chỗ Khang Ngạn biết, ta muốn thú ngươi!”
Vị Ương rơi lệ, cười như hoa: “Tiểu tử ngốc!”
Quân Mặc Ngôn cười cười, bàn tay lại lướt qua sau gáy Vị Ương, qua xương sống, thắt lưng, song mông……
Nhờ dịch thể mà trận kích tình vừa lưu lại, Quân Mặc Ngôn không hề cố sức liền vươn ngón tay đâm vào trong.
“Ngô!” Đột nhiên trừng lớn mắt, Vị Ương đẩy Quân Mặc Ngôn.
Vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc nắm lấy hắn, Vị Ương thế nhưng lại nói lắp: “Ngươi………..Ngươi còn muốn? Nhưng……vừa….”
Lộ ra nụ cười mê hoặc, Quân Mặc Ngôn hạ xuống những nụ hôn mềm nhẹ lên khuôn mặt non mịn của y.
“Để thể hiện ta yêu ngươi đến thế nào chỉ một chút như vậy sao đã đủ?”
Một bàn tay khác kéo xuống cẩm bị vừa mới đắp lên không lâu.
Dáng người như ngọc lập tức ánh vào đáy mắt, vẫn ngân(dấu hôn) che kín khắp cơ thể khiến ánh mắt Quân Mặc Ngôn lộ ra tiếu ý.
Xoay người lại, chen vào đôi chân đang tách ra của Vị Ương, phía dưới lặng lẽ tăng thêm số lượng ngón tay, điểm mẫn cảm bên trong vẫn luôn được hắn chăm sóc đặc biệt.
“A!” Giống như là bị điện giật, Vị Ương run bắn lên. Hai tay nắm chặt chăn mỏng phía dưới, cắn chặt môi, tầng đỏ ửng mê người lập tức hiện lên trên mặt y.
“Ta muốn vào, Ương Nhi!” Rút ra ngón tay tác loạn trong cơ thể y, Quân Mặc Ngôn đỡ lấy lợi kiếm tử sắc của mình đặt trước hậu huyệt không ngừng co thắt của Vị Ương.
Hai chân thon dài của Vị Ương gác lên trên vai hắn, hắn ép xuống, tựa như muốn bẻ gãy thắt lưng của y.
Đôi mắt tràn ngập hơi nước để lộ ra tình ý không gì sánh được, nở nụ cười tuyệt mỹ hấp dẫn lòng người.
“…………Ta yêu ngươi, Tam Nhi.”
Kích động hôn lên đôi môi Vị Ương, nước bọt tràn ra chảy xuống từ khóe miệng, còn đại bộ phận đều được Vị Ương nuốt xuống.
“Nga———–!”
Quân Mặc Ngôn một phen đâm sâu vào trong, khiến cho Vị Ương trừng lớn mắt, thất thần trong chốc lát.
Không để y kịp phản ứng, Quân Mặc Ngôn lập tức dùng hết sức mình mà tiến xuất, đem dục vọng của chính mình vùi vào nơi mềm mại nhất của y. Hung hăng tới mức như muốn đâm rách hậu huyệt của y.
Từng đợt khoái cảm xâm nhập vào cốt tủy khiến Vị Ương bắt đầu tự giác vặn vẹo thắt lưng, phối hợp với nhưng lần ra vào của Quân Mặc Ngôn mà co thắt hậu huyệt.
Hô hấp vốn dồn dập càng thêm trầm trọng. Khuôn miệng há to thành thật phản ứng với khoái cảm mà thân thể đạt được.
“A………Ân ân…….ân…………Tam Nhi………….”
Phân thân đang sưng lên cẩn thận khai thác mỗi một tấc trong cơ thể Vị Ương, không bỏ qua bất luận ngõ ngách nào. Nhất là điểm nhỏ có thể khiến Vị Ương điên cuồng kia, chính là nơi hắn luôn chạm tới mỗi lần xâm phạm.
“Đừng……….Đừng chạm…nơi đó………..ân…….a————-!” Hai tay nắm chặt góc giường, thân thể gần như bị Quân Mặc Ngôn bẻ thành hai nửa, ngón chân trắng nõn theo mỗi lần tiến công của Quân Mặc Ngôn mà co lại, duỗi ra, rồi co lại…….
Cảm giác thư thích phát ra từ trong nội tâm bởi vì tình yêu tràn ngập, ái nhân của y đang dùng hành động để nói cho y, hắn yêu y đến thế nào!
Hai tay Quân Mặc Ngôn nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Vị Ương, nhìn dục vọng tinh xảo ở hạ thể của y đang phun ra bạch dịch vì quá mức khoái cảm.
Vươn ngón tay lau một ít dịch thể, đưa đến trước mặt Vị Ương.
“Ương Nhi……..liếm sạch sẽ………” Dưới giường quân tử, trên giường sắc tình.
Mê man nhìn ngón tay dính đầy bạch dịch trước mắt, giống như bị mê hoặc, Vị Ương vươn tay cầm lấy cánh tay Quân Mặc Ngôn. Đầu lưỡi xinh xắn ấm áp liếm lên bạch dịch ở phía trên…
Một chút, một chút………….
Liếm xong lại như đã yêu thích cái cảm giá này, Vị Ương tiếp tục liếm ngón tay Quân Mặc Ngôn. Hôn, lếm, mút vào……….
Bụng dưới co lại, Quân Mặc ngôn cảm giác được rõ ràng dục vọng của chính mình tiếp tục sưng to lên.
Rút ra ngón tay Vị Ương đang say sưa liếm mút, nhìn y bất mãn nhăn mày lại.
Dùng môi chặn lại đôi môi hé đang mở kia.
“Ngô………..ân…………..” Rên rỉ vài tiếng, Vị Ương ôm lấy cổ Quân Mặc Ngôn, chủ động dây dưa cùng đầu lưỡi vừa thâm nhập của Quân Mặc Ngôn.
“Thoải mái không?……………” Dùng ánh mắt yêu thương nhìn kỹ người nằm dưới thân. Đến bây giờ hắn mới có thể thực sự nghĩ hắn đã có được quỷ hồn độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về hắn này.
“Ân…………..thoải mái………..đừng quá nhanh………….a………..”
Dục vọng to lớn kề sát nội bích của Vị Ương, không để lại một chút khe hở, nội bích không ngừng được vuốt ve cùng với điểm nhỏ bên trong đều đang bắt đầu hội tụ càng nhiều khoái cảm.
“A—————-!” Hạ thể của y và dục vọng cực đại trong cơ thể cùng lúc phun ra dịch thể tượng trưng cho ái tình.
Một giọt nước mắt kích tình lướt qua khuôn mặt, nhỏ xuống gối đơn.
Dãn ra hàng lông mày vẫn nhăn chặt, Quân Mặc Ngôn mê luyến tất cả những gì của Vị Ương.
“……………Kết thúc…………sao?” Đôi mắt mở to ngấn nước, giọng nói của Vị Ương bắt đầu trở nên khàn khàn.
“Đương nhiên không!”
Theo tiếng kinh hô của Vị Ương, Quân Mặc Ngôn lật lại thân hình mềm nhũn của y.
Tấm lưng trắng nõn ánh vào đáy mắt, giống như đằng trước, Quân Mặc Ngôn cũng lưu lại vô số vẫn ngân ở phía trên.
Tách ra hai bên mông của y, dịch thể màu trắng đang từ từ chảy ra.
Hình ảnh *** mỹ kích thích dục vọng của hắn. Không chút khách khí, hắn đẩy vào thật mạnh.
“Nga…………”Mười ngón tay vô lực đặt tại sàng đan nắm chặt lấy chăn đơn, khớp tay dần dần trở nên trắng bệch.
Thân thể lắc lư theo những lần tiến xuất của Quân Mặc Ngôn, dục vọng dưới hạ thể ma sát lên tấm chăn bằng tơ lụa. Càng lúc càng lớn, càng ngày càng sưng.
Cho đến khi không thể chịu nổi rồi phun ra ái dịch.
“Ương Nhi…………Ương Nhi……….” Si ngốc gọi tên y, Quân Mặc Ngôn mạnh mẽ đẩy vào lại nhẹ nhàng rời đi.
Không ngừng rên rỉ, thét chói tai. Vị Ương không biết ngoại trừ như vậy, còn có thể làm thế nào để biểu đạt sự thư sướng của chính mình!
Bên tai truyền đến tiếng kêu gọi của Quân Mặc Ngôn, thô suyễn, Vị Ương rất vui vẻ, vì thân thể chính mình có thể khiến ái nhân mê luyến như vậy, ít nhất, y có thể biết Quân Mặc Ngôn không phải không thích thân thể y.
“Nhanh một chút……ta muốn ngươi……muốn ngươi………a!!!!!!”
Lời nói phiến tình khiến Quân Mặc Ngôn càng thêm hung hăng đâm vào, thần trí đang chậm rãi rời xa thân thể. Vị Ương phát giác tất cả cảm giác của chính mình đều tập trung ở hậu huyệt, tình yêu như vậy khiến y đạt được khoái cảm vô thượng.
Trong phòng, thân thể hai người giao triền. Khi cao khi thấp, khi nghiêng khi thẳng.
Sắc trời bên ngoài từ sáng sủa chuyển sang chói mắt, từ chói mắt chuyển thành u ám.
Nghỉ ngơi, làm tình, nghỉ ngơi, lại làm tình………
Cho đến khi màn đêm buông xuống, theo tiếng rên lên của Quân Mặc Ngôn, cuộc kích tình tròn một ngày một đêm này mới chính thức dừng lại.
Trên bàn cơm.
Quân Vô Song cắn đũa, bất mãn oán giận: “Còn nói ngọ thiện không ăn! Ta thấy tảo thiện ngày mai cũng chưa chắc đã ăn a!”