Vương Kì Tư vứt bỏ toàn bộ phong độ và hình tượng của rmình, đề khí, dùng khinh công bay về phía chủ phòng trong Thanh Phong viện.
Vừa rồi hắn còn đang ngồi ở Đông Giải lâu uống rượu, một khắc sau đại môn đột nhiên bị người đá văng.
Còn không kịp tức giận mắng, người tới đã kéo hắn ra bên ngoài. Nhìn kỹ lại, người này chính là nam nhân lúc trước quỳ ở bên cạnh Quân Mặc Ngôn. Chỉ thấy vẻ mặt người nọ rất đáng sợ.
Trong thanh âm băng lãnh mang theo sự hối hận khó mà tưởng tượng hết: “Gia bị thương!”
Chỉ một câu nói, chỉ có bốn chữ. Đã khiến Vương Kì Tư kinh sợ gần như nhảy dựng lên.
Hắn không thể tưởng tượng tình cảnh bị thương của Quân Mặc Ngôn, một nam nhân từng tu luyện Tiêu Dao bí kíp! Một nam nhân võ công cao cường! Sao lại thụ thương? Sao lại có thể thụ thương?
Hắn gỡ ra cánh tay Mặc Hối, thúc dục nội lực, trực tiếp đạp lên nóc nhà bay đi.
Hắn hoảng hốt khẩn trương tiến vào trong phòng.
Quân Vô Song cùng Quân Mặc Vũ trầm mặt, một trái một phải đứng ở đó. Quân Thiệu Thiên nôn nóng bất an đi qua đi lại. Mặc Tâm cúi đầu hai tay nắm chặt thành quyền không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vương Tuyết sốt ruột tới mức nước mắt không ngừng chảy.
“Kì Tư, ngươi cuối cùng cũng tới, Ngươi mau tới xem vết thương của Mặc Ngôn!” Quân Thiệu Thiên nhìn thấy Vương Kì Tư như nhìn thấy hy vọng, vội vàng kéo Kì Tư bước tới trước giường.
Người nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi xanh tím, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Trước ngực hắn, một mũi tên đen tuyền còn cắm ở đó.
“Sao không rút ra?”
“Tên có độc, ta không dám rút!” Mặc Tâm nghe vậy lập tức trả lời. Nàng biết hạ độc nhưng lại không biết giải độc. Lão giả chưa bao giờ dạy nàng chế giải dược.
Một sát thủ, nếu như thể thoát thân, như vậy chỉ có chết!
Nhưng khi tận mắt chứng kiến mũi tên đâm vào gần trái tim Quân Mặc Ngôn, nàng hối hận! Nàng hối hận vô cùng!
Vương Kì Tư gật đầu, nhẹ nhàng đẩy ra vạt áo Quân Mặc Ngôn.
Lại kinh ngạc phát hiện mũi tên cũng chưa đâm hết vào thân thể hắn.
Vương Kì Tư nhớ lại thói quen mang sách bên mình của Quân Mặc Ngôn, chính thói quen này đã cứu hắn một mạng. Mũi tên kia xuyên qua cuốn sách, lực đạo giảm xuống khiến nó chỉ hơi đâm vào ngực Quân Mặc Ngôn.
Sở dĩ đến giờ hắn còn chưa thanh tỉnh, hoàn toàn là do độc dược ở trên mũi tên quá mức lợi hại.
“Thỉnh các ngươi đi ra ngoài trước, để Mặc Tâm ở lại hỗ trợ là được.”
Vương Kì Tư cũng không quay đầu lại, liền mở miệng mệnh lệnh. Quân Thiệu Thiên cũng không phải kẻ ngu si, biết tại thời gian cứu trị không thể quấy rối, lập tức đỡ Vương Tuyết ly khai.
Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ không nói một lời, chỉ nhìn Quân Mặc Ngôn thật lâu, rồi sau đó mới sải bước rời đi!
“Mặc Tâm, đưa đao cho ta! Lấy ra bình dược màu xanh trong hòm thuốc của ta!” Mồ hôi một giọt một giọt chảy xuống, Vương Kì Tư nín thở, bàn tay cầm mũi tên hơi hơi dùng sức.
Bá một tiếng, đem mũi tên rút ra.
“Ô!” Trong cơn hôn mê, Quân Mặc ngôn đau nhức rên lên.
Vương Kì Tư lập tức dùng đao cắt đi phần thịt đã nhiễm độc, rồi sau đó mới vẩy dược phấn đặc chế lên.
Thu thập xong xuôi, Vương Kì Tư mới thả lỏng, ngồi bệt xuống bên giường.
“Cái tên không lương tâm, đừng hòng chết trước ta!”
Mặc Tâm cũng không tiếp tục đưa dược bình, mà chỉ thở phào một hơi.
Nếu như lần này Quân Mặc Ngôn xảy ra chuyện gì không may, không cần lão các chủ tự mình đứng ra, nàng cũng sẽ tự sát!
Thở gấp mấy hơi, Vương Kì Tư cuối cùng nhớ tới còn rất nhiều người đang ở bên ngoài chờ đợi tin tức.
“Mặc Tâm, để bọn họ vào đi!”
Mặc Tâm gật đầu, đẩy cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, khiến Mặc Tâm nhận ra, nguyên lai đã là buổi tối.
“Sao rồi?” Quân Thiệu Thiên vội vàng hỏi.
“Không có việc gì nữa, tĩnh dưỡng một ít thời gian là được. Chỉ là trúng một mũi tên thôi, bởi vì có cuốn sách trên người Gia. Gia đã không có gì đáng ngại.”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Nước mắt của Vương Tuyết vẫn rơi không ngừng. Phía trước là do lo lắng, hiện tại là vì vui vẻ.
Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ liếc nhau, âm thầm thở phào một hơi. Rồi sau đó, hận ý ngập trời lại chiếm hết tâm linh bọn họ.
Ở trong mắt bọn họ, tính mạng của bọn họ không quan trọng. Nhưng nếu ai xâm phạm tới Tam ca, thì phải chết!
“Đại phu thỉnh mọi người vào.”
“Hảo! Hảo!” Quân Thiệu Thiên sớm nhịn không được liền bước nhanh vào phòng ngủ.
Một đám người kế tiếp nhau bước vào, cuối cùng do Mặc Tâm đóng cửa. Trước khi đóng cửa, nàng nhìn về phía bóng tối gần đó.
“Đã không có việc gì.”
Tư nha——————-
Cửa phòng đóng lại, Mặc Hối đứng trong bóng tối lúc này mới nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Bị nhốt ở ngoài cửa còn có một người nhưng có lẽ nên gọi là một quỷ!
Vị Ương lăng lăng phiêu phù giữa không trung, y không theo mọi người đi vào. Y thậm chí không dám bước vào chủ phòng một bước!
Trong đầu y vẫn hiện ra hình ảnh vừa rồi. Một lần lại một lần lặp lại.
Mũi tên đen tuyền, tàn nhẫn xuyên qua thân thể Vị Ương. Y trừng lớn mắt vội vàng xoay người lại, ánh vào đáy mắt chính là hình ảnh mũi tên đâm vào ngực Quân Mặc Ngôn.
Y sửng sốt, ngây người, ngơ ngác, choáng váng.
Là y! Là y hại Quân Mặc Ngôn! Nếu như không phải y đứng trước mặt Quân Mặc Ngôn, Quân Mặc Ngôn sao có thể không nhìn thấy mũi tên đó? Nếu không phải tự cho rằng có thể ngăn tên cho hắn, Quân Mặc Ngôn sao có thể trúng tên?!
Trong phút chốc, thiên hôn địa ám, thiên địa thất sắc.
Khi Quân Mặc Ngôn hôn mê ngã xuống đất còn thì thào nói: “Thật may, người trúng tên không phải ngươi!”
Hai tay vô ý thức vươn ra, thế nhưng thân thể Quân Mặc Ngôn lại vẫn xuyên qua tay y rơi phịch xuống mặt đất.
Ngây ngốc nhìn người vừa ngã xuống, trong thời khắc đó, trái tim y phảng phất như bị xé rách!
Y ngơ ngác nhìn Mặc Hối Mặc Tâm đứng ở kia thét to lên! Y lăng lăng nhìn Mặc Hối phát cuồng giết sạch mọi người rồi vọt tới bên người Quân Mặc Ngôn, nâng dậy thân mình hắn rồi vội vã lên ngựa trở về Ân Châu.
Y ngây ngốc nhìn Mặc Tâm dặn Mặc Hối tới tìm Vương Kì Tư, còn nàng thì thông tri cho những người khác tới.
Y nghe được dọc theo đường đi Quân Mặc Ngôn không ngừng gọi y ‘tiên sinh’.
Tách, tách, tách tách tách tách.
Mùa đông không hay mưa, nhưng tối nay, cơn mưa to tầm tã lại hạ xuống. Xuyên qua thân thể Vị Ương, xuyên qua bàn tay Vị Ương.
“Nếu như có thể, ta rất muốn dầm mưa một trận a!”
Mặc Hối đang nấp ở chỗ tối đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc. Thanh âm này trước kia khi ở trên thuyền đã từng nghe được. Hắn mở mắt nhìn xung quanh, không ai!
Đảo mắt nghĩ lại, chẳng lẽ là Quỷ hồn tiên sinh vẫn bồi tại bên người chủ tử? Vì sao lúc này hắn có thể nghe được thanh âm này a?
Vị Ương vươn hai tay chậm rãi che lại khuôn mặt, nức nở thành tiếng, lã chã rơi lệ.
Y phát hiện, nguyên lai không biết từ bao giờ, y đã yêu Quân Mặc Ngôn. Yêu người mà y đã dõi theo sự trưởng thành của hắn! Y vốn cho rằng đó là tình thân, nhưng không ngờ đó lại là tình yêu!
Không muốn mất đi hắn! Không muốn ly khai hắn! Muốn có một thân thể, cho dù chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Y cũng đã mãn nguyện!
“Tam Nhi! Tam Nhi! Tam Nhi, ta yêu ngươi! Tam Nhi ngươi có biết hay không ta yêu ngươi ta yêu ngươi!.” Ngồi xổm xuống thân mình, Vị Ương gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Mặc Hối chấn động, hắn rõ ràng nghe được tiếng la thảm thiết kia. Cái loại cảm giác tình cảm đã quá sâu không còn biết đến đau đớn này khiến hắn cảm nhận được, quỷ hồn mà hắn không nhìn thấy kia, trong lòng đau nhức đến bao nhiêu, và những lời y nói ra lại chân thật đến bao nhiêu!
“Tam Nhi! Tam Nhi! Tha thứ ta, tha thứ ta đã không giữ lời hứa với ngươi, ta không có tư cách ở lại bên cạnh ngươi. Tam Nhi ta yêu ngươi nhưng ta vẫn hy vọng ngươi hạnh phúc. Ngươi hẳn là nên thú thê sinh tử(cưới vợ sinh con). Ngươi hẳn là nên quên đi sự tồn tại của ta. Tam Nhi Tam Nhi, trên thế gian này cũng không có người biết được ta yêu ngươi, Tam Nhi tha thứ ta đã không nói cho ngươi tên của ta, Tam Nhi nếu có kiếp sau, ta nguyện ý lấy thân phận của một hạ nhân ở lại bên cạnh ngươi. Tam Nhi Tam Nhi ta chỉ nguyện chưa từng gặp ngươi để ta có thể không chút lo lắng mà tiến vào luân hồi………”
Khi Quân Mặc Hối muốn tiếp tục nghe tiếp thì lại phát hiện thanh âm đó đã im bặt. Tiêu thất vô tung vô ảnh phảng phất như chưa từng xuất hiện.