Áy náy trong lòng lập tức biến mất, A Tảo vuốt tóc bên tai, nàng nhướng mày nói: "Nếu như thật sự hận ta, cần gì giúp ta? Chẳng lẽ.."
Nói đến đây, nàng hơi nghiêng người lại gần Tống Cận, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên một tia châm chọc, ngoài miệng lại lớn tiếng nói: "Muốn dùng phương thức đặc biệt này để khiến cho ta chú ý? Tống tú tài ngươi vẫn là chết tâm đi! Ta đã gả cho người, sau này chỉ muốn thủ phu quân đã chết và tiểu nhi tử sống an phận cả đời, không nghĩ tới chuyện khác. Vừa rồi ta thực cảm tạ ngươi nhưng về sau không cần làm ra chuyện tình như vừa rồi nữa."
Nàng đưa lưng về phía mọi người nói những lời này, cho nên chỉ nghe thấy ngữ khí nàng kiên định mà không nhìn ra khiêu khích trong mắt nàng.
"Tống Cận, ngươi thật quá đáng! Thịnh nương tử là một cô nương đứng đắn nhưng ngươi lại lỗ mãng làm càn như vậy. Chẳng hay ngươi vẫn còn là người đọc sách, có biết hay không cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ a!" Tống Tráng nhất thời đỏ mặt lên, phẫn nộ nói.
Tống Cận này cư nhiên trước mặt bao nhiêu người ôm nương tử tương lai của hắn! Chuyện này nếu rơi vào tai lão nương trong nhà, nàng lại càng không đồng ý chuyện hắn cầu thân với Thịnh nương tử.. Làm sao bây giờ?
"Cái gì? Tống tú tài, ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng! Nữ nhân này cũng không phải là tốt a! Không phải ngươi nói về sau mình phải cưới thiên kim tiểu thư nhà đại quan sao.. Chậc chậc, ngươi còn nói ngươi coi thường cháu gái ruột nhà mẹ đẻ ta, Xuân Hoa nhà chúng ta so với tiểu quả phụ này tốt hơn nhiều.." Nhóm phụ nhân chua ngoa khuyên hắn.
Tống gia tuy rằng nghèo và toàn nữ nhân không dễ ở chung nhưng cũng họ không thể kìm lòng trước Tống Cận có khả năng học tập a! Đừng nói hắn mười ba tuổi đã thi đỗ tú tài lại có thể được viện trưởng của thư viện Thanh Sơn nổi tiếng trong huyện khen ngợi. Mọi người cũng phải xem trọng hắn vài lần!
Kia Thanh Sơn thư viện là cái địa phương gì? Nghe nói đã từng sản sinh ra vài Trạng Nguyên đâu! Hứa viện trưởng thậm chí đã từng làm đại quan ở kinh thành, đều dạy qua mấy vị hoàng tử trong cung! Có thể được hắn khen, học thức của Tống Cận tất nhiên sẽ không kém - không chừng còn có thể thi đậu Trạng Nguyên làm đại quan đâu!
Lại nói, Tống Cận này không chỉ có tài mà còn có tướng mạo. Nhìn khuôn mặt nhã nhặn, trắng nõn, tuấn mỹ ấy thì các hán tử trong thôn làm sao có thể so sánh?
Một tiểu tử tuấn tú, tiền đồ rộng mở như vậy các nhà có nữ nhi đúng độ tuổi tự nhiên là đều muốn cướp lấy.
Vì vậy, Tống Cận sau 12 tuổi đã có bà mối tới cửa làm mai không dứt. Nếu không phải nãi nãi Trần thị một lòng muốn thiên kim tiểu thư làm cháu dâu, nguyên chủ cũng chính mình tâm cao hận không thể cưới công chúa về nhà. Hắn sẽ không đến bây giờ cũng chưa thành thân.
Tống Cận đối với điểm này vẫn cảm thấy thật may mắn, hắn cũng không nghĩ xuyên tới còn thêm một lão bà. Nhưng A Tảo đối với điểm ấy lại cực kỳ khinh thường.
Không giống như Tống Cận đây là lần đầu tiên nhìn thấy A Tảo, nàng đã ở đâu hơn một tháng, cũng đã gặp qua hàng xóm vài lần nhưng lần nào ấn tượng cũng cực kỳ tệ - Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng không nói, lại còn luôn có bộ dáng "Được ta nhìn vài lần đó là phúc khí của ngươi."
Cho nên mới vừa rồi bị hắn bỗng nhiên ôm lấy, nàng mới có thể quăng một cái tát vào hắn ta. Sau này phát hiện chính mình hiểu lầm, còn cho là hắn đã sửa lại tính tình, không nghĩ tới là đã nghĩ nhiều.
Nghe nói ăn mặc của hắn còn toàn bộ dựa vào nữ nhân trong nhà, phương diện hạnh kiểm tệ như vậy còn muốn thi Trạng Nguyên cưới thiên kim tiểu thư? Những quý nhân trong kinh thành nào có người nào sẽ mù chứ!
Nhìn thấy trong mắt tiểu quả phụ là hèn mọn cùng khinh thường, Tống Cận hơi hơi híp mắt.
Có thể nhanh như vậy nắm chặt cơ hội bất ngờ, lợi dụng hắn để hướng mọi người tuyên bố quyết tâm thủ tiết của mình, thanh minh thanh danh còn thuận tiện trả thù hắn..
Xinh đẹp mà giải hoạt, quả nhiên không đơn giản.
"Ta không thích người tự mình đa tình, nhất là nữ nhân tự mình đa tình lại còn đổi trắng thay đen." Hắn trả lời.
A Tảo cũng không giận, chỉ liếc hắn một cái: "Như thế rất tốt. Hy vọng về sau Tống thư sinh có thể quản chặt chân tay mình cùng.. ánh mắt."
Tống Cận nhăn mày, mặc dù trong lòng vô cùng không vui nhưng hắn cũng không thể tán gẫu với nữ nhân nên không nói gì nữa. Chắp tay sau lưng đi về phía trước vài bước, ngón tay thon dài duỗi ra chỉ vào một một phụ nhân gầy gò với nước da tái nhợt nói: "Chính nàng đã ném đá."
A Tảo ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía phụ nhân kia.
"Ngươi, ngươi đang nói bừa cái gì!" Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, phụ nhân kia co người lại một chút nhưng rất nhanh liền trợn to mắt ưỡn ngực, vẻ mặt tức giận nhìn Tống Cận, vung tay lên kêu vô tội.
"A Trụ tẩu, ngươi sẽ không phải là hận trong lòng đi? Nam nhân nhà ngươi té gãy chân nhưng là hắn tự làm tự chịu! Ai kêu hắn không có ý tốt, nửa đêm còn trèo lên nóc nhà Thịnh nương tử, không ngã chết đã là ông trời lương thiện! Tống Tráng là người đầu tiên nói.
A Tảo thế này mới nhớ đến phụ nhân này là ai.
Nam nhân của nàng kêu Tống Trụ, là một người què nổi tiếng trong thôn, hết ăn lại mằm còn háo sắc. Mấy ngày hôm trước, hẳn nửa đêm mang theo đám hồ bằng cẩu hữu trèo lên nóc nhà của nàng muôn nhìn lén, kết quả bị nàng dùng nội lực đẩy xuống té gãy chân.
* Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè xấu
A Trụ tẩu này đêm hôm đó liền mang theo người tới nháo, khi đó Bình An đang phát sốt, nàng không có thời gian để ý đến nàng ta, liền mời người kêu lý chính tới giải quyết. Nhưng A Tảo vẫn nhớ ánh mắt oán hận trước khi rời đi của nàng ta..
Có lẽ vừa rồi thực sự là nàng ta ném đá.
Trong lòng mọi người cũng nghĩ như vậy. Không chịu nổi việc A Trụ tẩu oa oa kêu oan, những hiện tại không đưa ra được bằng chứng nên không thể trong kết luận trong thời gian ngắn.
A Tảo cực kỳ bực bội, thân thể Bình An vất vả mới tốt lên, trong thời gian này cần nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng đám người này hết lần này đến lần khác tới náo loạn, thực sự rất phiền chán. Xem ra vẫn phải giải quyết dứt điểm những phiền toái này mới được, nếu không sau này căn bản không có cách nào sống yên ổn.