Hiện tại bị Giang Siêu phản bác, còn lên tiếng chất vấn, không biết hắn lấy đâu ra mặt mũi này.
“Không thú vị, ta chính là muốn ngươi không ghi được một điểm nào. Có ý kiến sao?” Giang Siêu hài hước nhìn hắn ta, giọng nói rất bá đạo. Hắn chính là người như thế đây. Nếu ngươi không chọc ta, ta sẽ không động vào ngươi. Nếu ngươi dám chọc ta, lão tử đùa chết ngươi.
Những lời này gần như khiến Tây Phong Giang tức giận đến mức não cũng đau. Thằng nhãi này quá kiêu ngạo rồi!
“Ghế trọng tài, ta kháng nghị…” Táy Phong Giang nói với trọng tài trên bục cao. Hắn ta có chút không thể kiềm chế được nữa, khóc không ra nước mắt.
“Người kia từ ngoài đến, ngươi… không được quấy nhiễu người khác nữa…” Tây Phong Minh nhân cơ hội đứng dậy, lạnh lùng nhìn Giang Siêu, dùng giọng cảnh cáo nói:
“Nếu như lại quấy nhiễu lần nữa, hủy bỏ tư cách của ngươi…”
ông ta vừa nói ra lời này, hiện trường lập tức trở nên ồn ào, trên mặt người của ba đại gia tộc đều lộ ra vẻ tức giận.
Tên Tây Phong Minh này thật đúng là không biết xấu hổ, lúc tộc nhân của mình quấy nhiễu Giang Siêu thì sao ông ta lại không cảnh cáo? Thấy Tây Phong Giang không thể đạt được thì ông ta mới chuẩn bị chó cùng giúi giậu à.
Hơn nữa, quấy nhỉễu người khác đêu được cho phép. Tây Phong thị bọn họ không phải đều lợi dụng quy tắc này mà luôn muốn đối phó Giang Siêu một cách hèn hạ sao?
“Tây Phong Minh, ngươi không thể đại diện cho trọng tài. Hơn nữa, tại sao lúc Tây Phong thị ngươi quấy nhiễu thì ngươi không lên tiếng cảnh cáo. Tốt nhất chuyện này ngươi vẫn không nên lên tiếng nói bừa mới được. Bằng không chúng ta sẽ đá ngươi ra khỏi ghế trọng tài.”
Nam Minh Phong đứng dậy, nhìn về phía Tây Phong Minh. Trong giọng nói lộ ra chút uy hiếp.
Tây Phong Minh muốn chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, có thể được sao? Phải biết rằng ở đây có ba gia tộc lớn và Tây Phong thị chỉ là một gia tộc lớn thôi.
Họ có thể cùng nhau hợp lực đuổi Tây
Phong Minh ra ngoài. Bởi vì, Tây Phong Minh đã bất công trước.
Tây Phong Minh nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, tức giận đến mức sắc mặt tái mét nhưng lại không có cách nào phản bác. Đúng là ông ta đã làm chuyện vô sỉ.
Nếu thật sự tranh cãi tiếp, đám người Nam Minh Phong nhất định sẽ tìm được cớ, sau đó đá mình ra khỏi ghế trọng tài.
Khỉ đó ông ta sẽ càng bất lực. Tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể căm giận ngồi xuống.
“Giang lão đệ, ngươi muốn làm thế nào? Tiếp tục, yên tâm, chúng ta rất công bằng, tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ kẻ nào.” Bắc Quỳnh Thạch đứng dậy, nói với Giang Siêu đầy ẩn ý.
Nóỉ đến đây, hắn ta không quên nhìn sang Tây Phong Giang, khóe miệng treo lên ý cười trêu chọc.
Nghe vậy, Tây Phong Giang suýt chút nhảy dựng lên chửi mẹ nó. Mẹ kiếp, đây là đang nói thẳng với Giang Siêu, không có việc gì, ngươi muốn chơi Tây Phong Giang thế nào, chúng ta cũng ủng hộ ngươi.
Kẻ nào dám hé nửa lời, chúng ta sẽ giết
chết kẻ đó!
Tây Phong Giang dù tức giận đến mấy cũng không thể làm gì được. Bọn họ có thể lợi dụng sơ hở trong quy tắc để bắt nạt Giang Siêu, hiện tại bị bắt nạt ngược lại thì bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Hắn ta chỉ hy vọng hai lần trước là do Giang Siêu may mắn, không thể liên tục quấy nhiễu hắn nữa. Nếu không, ở trận tỷ thí này hắn không ghỉ được một điểm nào thì phần tỷ thí còn lại sẽ gặp rắc rối lớn.
Hít một hơi thật sâu, mũi tên thứ ba sắp bắt đầu. Người thả chím ở phía đối diện thấy mọi người đã chuẩn bị tốt, hắn ta bèn mở lồng chim ra. Ngôn Tình Sắc
Nháy mắt, hai mươi con chim lại bay lên, Tây Phong Giang thấy vậy lập tức bắn một mũi tên ra.
Tốc độ mũi tên này của hắn ta càng nhanh, cũng khiến mọi người không kịp phòng ngừa. Hắn ta cảm thấy chỉ có phản ứng nhanh hơn Giang Siêu thì Giang Siêu mới không quấy nhiêu được mình.
Mũi tên của hắn ta nhanh đến mức làm tất cả mọi người không kịp phản ứng nhưng Giang Siêu đã phản ứng lại. Khi Tây Phong Giang đắc
ý cho rằng nhất định Giang Siêu sẽ không thể quấy nhiễu mình.
Lại thấy Giang Siêu đã bắn ra một mũi tên. Trong nháy mắt, mũi tên thứ ba của hắn ta đã bị Giang Siêu bắn gãy. Sau đó Giang Siêu bắn một mũi tên chết bốn con chim. Mặc dù năm người còn lại của Tây Phong thị đều bắn tên theo sát Giang Siêu nhưng vẫn không thể ngăn cản được Giang Siêu.
Những người xung quanh lại lần nữa reo hò, Tây Phong Giang ngơ ngác nhìn Giang Siêu, trong lòng đồng thời dâng trào lửa giận vô hạn cùng cảm giác sợ hãi tột độ.
Hắn cảm thấy Giang Siêu quá quỷ dị. Nói không chừng, tiểu tử này có lẽ thật sự sẽ làm theo lời hắn nói, sẽ không cho hắn ta bất kỳ cơ hội ghi điểm nào.
Mặc dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng Tây Phong Giang vẫn không bỏ cuộc, vẫn còn hai mũi tên nữa. Hắn ta nhất định phải ghi điểm bằng hai mũi tên này.
Thời điểm chim chóc được thả ra cho mũi tên thứ tư, hắn ta nâng mũi tên lên khống trung, nháy mắt đã bắn tên ra ngoài. Đây là bia sống sẽ không đợi người. Hắn ta không bắn được thì cuối cùng không ghi được điểm nào.
Đáng tiếc, mũi tên của hắn ta lại như ý nguyện bị Giang Siêu bắn gãy. Giang Siêu bắn một được bốn mà hắn ta không ghi được điểm nào. Hắn ta ngơ ngấn nhìn Giang Siêu, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Hắn ta gần như suy sụp. Bốn mũi tên, không ghi được một điểm nào. Đúng như Giang Siêu đã nói, chỉ cần hắn ở đây thì một điểm hắn ta cũng không lấy được.
Giang Siêu giống như khắc tinh của hắn ta. Hắn ta nghĩ tới chính mình vừa mới nói Giang Siêu đừng có gục ngã nhưng hiện tại người gục ngã, người muốn khóc lại chính là mình. Hắn ta đã bị Giang Siêu chơi đến sắp chết.
Tây Phong Giang cảm thấy mình thật sự nực cười. Hắn ta muốn trêu chọc Giang Siêu, lại bị Giang Siêu chơi đến quay cuồng.
“Thế nào! Gục ngã à! Có phải đầu ong ong không? Cảm giác này có dễ chịu không…” Giang Siêu quay lại nhìn hắn ta, giọng điệu mang theo vẻ khác thường nói.
Cái giọng điệu làm tức chết người không đền mạng kia khiến cho máu nóng của Tây Phong Giang dâng trào, phốc… Hắn ta vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu.
Hắn ta chỉ vào Giang Siêu, hồi lâu không
nói được nên lời, Tây Phong Giang thế mà bị Giang Siêu chọc tức đến hộc máu.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đêu kinh ngạc. Đám người Đông Ly Sơn cũng kinh ngạc một phen nhưng ngay sau đó trên mặt họ tràn đầy trào phúng. Bọn họ thậm chí còn không quên bỏ đá xuống giếng, trêu chọc nói.
‘Tất nhiên là gục ngã rồi. Người nào đó còn nói người khác sẽ gục ngã đây. Hiện tại, chính mình lại gục ngã trước. Cười chết ta thôi, ha ha…”
“Gục ngã cũng không sao, đầu óc ong ong thì không tốt, sẽ trở thành não tàn. Nếu bị ngu đỉ thì phải làm sao bây giờ!”
“Ngu ngốc, đương nhiên phải chữa bệnh. Nghe nói Giang huynh đệ có y thuật cao minh, chỉ không biết có thể chữa khỏi bệnh não tàn hay không! Ha ha…”
Tiếng châm chọc của mấy người khiến Tây Phong Giang tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, đè nén cơn tức giận. Hắn ta căng chặt cây cung, giữ cho mình không bị ngã xuống đất.
Lúc này, mũi tên cuối cùng đã bắt đầu. Tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt nhưng Tây Phong
Giang vẫn không cam tâm. Hắn ta cố sức nâng mũi tên lên. Chỉ là, tay hắn ta hơi run rẩy một chút.
Lúc con chim được thả ra, tay hắn ta không có sức để kéo hết dây cung. Mũi tên được bắn đi nhưng đến giữa không trung rõ ràng là nó không có nhiều lực nữa. Mong muốn dùng mũi tên như vậy mà bắn trúng chim chóc là điều không thể.
Lúc này, mũi tên của Giang Siêu cũng tới, Đỉnh! Một tiếng giòn tan vang lên. Dù mũi tên của Tây Phong Giang không thể bắn trúng con chim nào thì Giang Siêu vẫn không từ bỏ việc bắn gãy tên của Tây Phong Giang.
Nếu muốn sỉ nhục thì phải sỉ nhục đến cùng. Giang Siêu chưa bao giờ nương tay với ác nhân chứ đừng nói đến những kẻ muốn hãm hại người của hắn.
Mũi tên của Tây Phong Giang bị bắn thành hai đoạn rơi xuống, Giang Siêu một mũi tên bắn được bốn con chim.
Nhìn thấy Giang Siêu lại bắn gãy tên, lại ghi điểm, Tây Phong Giang không đè nén nổi ức chế trong lòng, há miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.