Giang vân ở trên khán đài nhìn thấy sư phụ của mình lợi hại như vậy, ánh mắt cũng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Đông Ly Thái hưng phấn đến mức không biết làm thế nào để xoa dịu được tâm trạng hiện tại của mình.
Tất cả nhũng người ớ xung quanh, Đông Ly Sơn và vài chiến binh ưu tú của gia tộc Dạ Lang đều kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, trên môi họ nờ nụ cười gượng gạo, với kỹ thuật bắn cung kiệt xuất như vậy, thì bọn họ lấy cái gì để so sánh với Giang Siêu đây?
“Sao, ta giúp ngươi như vậy được không? Có hài lòng không?” Giang Siêu quay đầu nhìn về phía Tây Phong Giang, trong giọng nói có chút đùa giỡn.
“Ngươi…” Tây Phong Giang nghe vậy, vì quá mức tức giận mà sắc mặt trở nên tái xanh, hắn ta cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Hắn ta cho rằng Giang Siêu hoàn toàn không thể can thiệp vào hướng đi của mũi tên. Ngay cả đến sức mạnh của mũi tên lần này hắn ta bắn ra cũng mạnh gấp mấy lần bình thường.
Ngay cả người bắn cung mạnh nhất cũng sẽ không thể nói muốn đánh bay mũi bên của hắn ta là có thế đánh bay được.
Nhưng quã thật hắn ta không thể nào ngờ đêh, Giang Siêu ấy vậy mà có thể đánh bay mũi tên của mình. Không, phải nói là đánh gãy, hắn ta cũng không thể nào nhìn ra sao tiễn thuật của Giang Siêu lại có thể có lực đạo mạnh đến như vậy.
Hắn ta làm sao biết Giang Siêu đã đạt đến năng lượng tối cao, hắn đã đem năng lượng đó truyền lên mũi tên.
Đừng nói là hắn ta tăng thêm mấy phần sức lực lên mũi tên, mà cho dù hắn ta có tăng thêm sức lực lên đến gấp mấy trăm lần cũng không thể ngăn cần được.
Vòng thứ nhất so bắn tên, Tây Phong Giang đã thua mất một mũi tên, thua một điểm.
Ánh mẵt Tây Phong Minh đang ngồi trên khán đài tức giận đêh sắp phun ra lửa. ông ta nhìn Giang Siêu, lập tức đứng dậy giận dữ hét lớn:
“Mũi tên này không tính, nên phạt Giang Siêu, trừ hắn một điểm.”
Khi ông ta vừa dứt lời, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tây Phong Minh, ánh mắt vừa tức giận vừa lấy làm khó hiểu.
Tên này quả thật không phải là một tên vô liêm sỉ bình thường, ông ta đã giở trò với Giang Siêu rất nhiều lần, sao không thấy ông ta nói gì, sao không nói không tính, sao không thấy đòi phạt người cùa mình.
Bây giờ Giang Siêu đang chiếm ưu thế, tên này lại thốt nên lời vô lại như vậy, thật đúng là vô liêm si, đáng tức giận mà.
“Tây Phong Minh, ông có thể đừng vô liêm sỉ như thế được không? Vừa rồi người của ông giở trò mờ ám sao ông không nhảy ra, bây giờ Tây Phong Giang thua, ông mới không cam lòng? Nói cho ông biết, so tài thế nhưng cũng có quy định, đối với người bị quấy nhiễu cũng được coi là thực lực. Nếu ông có bản lĩnh, thì ông cũng quấy nhiều người khác đi, xem bán thân có chiếm được ưu thế không?”
Nam Minh Phong đúng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tây Phong Minh.
Lời nói của Nam Minh Phong suýt chút nữa khiến Tây Phong Minh tức chết, Tây Phong Minh muốn mờ miệng phán bác.
Nhưng lại không tìm được lời lẽ để phân bác.
Biểu cảm trên mặt ông ta cũng nóng bừng, lời Nam Minh Phong nói gần như tát thẳng vào mặt ông ta.
“Hừ… đừng có vội đắc ý, đêh phần bia bắn di động, có giỏi thì ông cũng khiến cho tên tiếu tử này bắn trúng bia di động đi. Ta cũng không tin, bia cố định hắn thắng, bia di động hân cũng sẽ thắng.”
Tây Phong Minh không cam lòng hừ lạnh một tiếng, bất mãn ngồi xuống. Nhưng mà trên khóe môi hắn lại lộ ra tia lạnh lùng, ông ta bất giác nhìn về phía bia bẳn di động.
ở phần thi bắn bia di động mỗi người cũng có năm mũi tên, một mũi tên sẽ được tính là một điểm, những ai không bắn trúng sẽ bị mất một điểm, ở vòng một của phần thi bắn cung này, tống điếm là mười điểm.
“Hừ… Nam Minh Phong ta tin tường vào thực lực của Giang lão đệ, bia cố định hắn có thể làm tốt thì bia di động cũng không có vấn đề gì.”
Nam Minh Phong nhìn Tây Phong Minh với ánh mắt chế giễu, trong giọng nói có chút kiêu ngạo.
ông nhắc đến Giang Siêu như nhắc đến người thân của ông vậy, ông rất có niềm tin là Giang Siêu sẽ thắng.
Ai bảo Giang Siêu quá được lòng ông đi. Hoặc là nói là hắn quá được lòng của người trong tam đại tộc thị. Tất cả mọi người trong tam đại tộc thị đều hy vọng Giang Siêu chiến thắng.
Mà đúng vào lúc này, trận đấu thứ hai bắn bia sống cũng đã bắt đầu. Cái gọi là bia sống mục tiêu chính là những con chim sống bay trên trời. Ai bắn trúng được nhiều hơn sẽ được tính điểm nhiều hơn.
vẫn giống như lần trước đó, hai mươi người một nhóm.
Nhưng lần so tài này có chút khác biệt so với lần trước. Năm mũi tên được tính năm lần bắn ra, nhưng mà bia sống một lần chỉ thả ra hai mươi con chim.
Hai mươi người cũng đồng loạt ra tay hắn tên.
Nếu như có người còn chưa kịp bắn trúng, dù trên tay ngươi vần còn tên thì đến cuối cùng cũng sẽ không được tính điểm.
Trận này không chỉ so về tiễn thuật mà
còn muốn so về năng lực phàn ứng và nhãn lực.
Trong năm nhóm đầu tiên, có người thì ghi được bốn điểm, có người thì ghi được ba điếm. Cũng có người chỉ nhận được một điếm. Thậm chí có những người đạt được năm trên năm.
Đến lượt cúa Giang Siêu là nhóm cuối cùng. Đông Ly Sơn liếc nhìn Tây Phong Giang đang đúng bên cạnh Giang Siêu, trong đấy mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Hắn ta nói nhỏ với Giang Siêu: “Giang huynh để, ngươi phải cấn thận nha, sợ là nhóm người Tây Phong Giang sẽ lại nhắm vào ngươi.”
Giang Siêu nghe vậy, khẽ gật đầu, hắn cũng quay đầu nhàn nhạt nhìn về phía Tây Phong Giang, đối diện với ánh mặt đùa cợt, trên môi là nụ cười quỷ dị.
Hắn không cần đoán cũng biết, đám gia hỏa này có chủ ý gì. Bọn họ muốn sử dụng chiến thuật đám đông để quấy nhiêu hẵn.
Giang Siêu đoán rằng mấy tên Tây Phong thị sẽ quấy nhiều tên của hắn. Hoặc là đoạt lấy con mồi của hắn. Dù sao, cũng tuyệt đối sẽ không cho hẳn đạt được cơ hội.
Nhưng mà, với tiên thuật của hắn, âm mưu quỷ kê’của những người này được coi là cái gì chứ. Trừ phi tiền thuật của bọn họ có thể cao hơn vượt qua hắn, nếu không thì chí là vác đá đập vào chân mình.
“Ngươi yên tâm đi, lần này, ta có dự câm rằng có một số người đến một điểm cũng không thể ghi được.” Giọng điệu của hắn có hơi kỳ lạ.
Tây Phong Giang đang đứng bên cạnh nghe được những lời này thì khóe miệng hơi nhếch lên, hắn ta nhìn Giang Siêu với ánh mắt chế giễu.
“Đúng là sẽ có những người đến một điểm cũng không thể ghi được. Không biết đến lúc đó hắn có khóc không nhỉ? Nói không chùng sẽ suy sụp luôn, ha ha…” Hắn ta cười lớn tự mãn.
Hắn ta không cảm thấy người mà Giang Siêu nói đêh một điểm cũng không ghi được là đang nói hắn ta. Hắn ta chỉ cần chuyên tâm bắn tên, nhiều bia sống như vậy Giang Siêu chắc chắn sẽ không có khá năng biết hắn ta bắn cái nào. Nếu muốn quấy nhiêu hắn căn bản là không có khá năng.
Thêm vào đó, trong Tây Phong thị có
bốn năm cung thủ khác, tất cá những người đó đều sẽ nhìn chằm chằm vào Giang Siêu. Bất kể cho dù hắn bắn vào đâu cũng sẽ có người ngăn cản hắn, kết quả cuối cùng đương nhiên vẫn là hắn không thể ghi được điểm nào.
Thậm chí hắn ta còn đắc ý nghĩ rằng, đến lúc Giang Siêu một điểm cũng không ghi được thì sẽ trờ thành trò hề cho tất cả mọi người ở đây. Đông Ly Nguyệt khi nhìn thấy Giang Siêu ngay ở vòng đầu tiên đã mất năm điểm, thì có thất vọng hay không. Nghĩ đêh điều này, hắn ta không nhìn được quay đầu nhìn về phía đài cao.
Khi nhìn thấy Đông Ly Nguyệt, khóe miệng hẳn ta hiện lên nụ cười dâm tà.
Đông Ly Nguyệt lập tức lộ ra tia chán ghét, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng.
Nàng cũng không để ý đêh sự sắp xếp tranh tài của đại hội Đăng Khoa, nhưng ai ngờ được người tố chức thi đấu lại bị Tây Phong Minh mua chuộc, sắp xếp sự cản trở lớn như thê’ đối với Giang Siêu.
Lần này sau khi đại hội Đăng Khoa kết thúc, nàng phái điều tra rõ ràng người bị Tây
Phong Minh mua chuộc là ai, chắc chắn người đó phải bi trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng vào lúc này, nàng càng lo lắng cho Giang Siêu nhiều hơn. Nàng không biết Giang Siêu làm sao có thể phá vỡ vòng vây trùng trùng của người Tây Phong thị, mở con đường chiến thắng.
Trận này cũng không giống với so tài bắn bia cố đinh, độ khó cũng không biết khó hơn gấp bao nhiêu lần.
Ngay tại lúc nàng còn đang lo lắng, tất cả mọi ngươi cũng đang lo lắng nhìn về phía Giang Siêu. Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy bọn người Tây Phong Giang nhất định sẽ còn giớtrò quỷ quái. Tất cả mọi người đều không muốn Giang Siêu bị bọn họ hãm hại mà thua cuộc.
Nhưng cuộc thi là cuộc thi, khi các quy tắc đã được thống nhất thì bọn họ không thế nói thêm bất cứ điều gì.
Nếu không thể đối phó được với sự can thiệp của người khác thì khẳng định rẳng thực lực của bân thân còn chưa đủ. Dù có thắng, cũng không có ý nghĩa gì.
Tây Phong Minh nhìn về phía Giang Siêu, trên khóe miệng là nụ cười chế giễu.