Tuy nhiên chỉ cần một liên đội phối hợp với nhau thì vẫn có thể làm được.
Có món đồ chơi này, dù cho đụng phải những ky binh hung mãnh của thảo nguyên thì cũng chỉ có cửa bị giết mà thôi.
Ngoại trừ tăng tốc độ nghiên cứu phát triển súng, về mặt pháo, trên cơ sở của pháo có đường kính 125 milimet, Giang Sieu lại nghiên cứu ra một loại đại bác không có đường kính.
Sức mạnh của một phát bắn của pháo này gần như có thể san bằng nửa cái sân bóng. Nếu như đại bộ đội ky binh tấn công, chỉ cần bắn vài phát, dù có bao nhiêu ky binh đi chăng nữa cũng đều bị đốt thành tro mà thôi.
Ngay khi Giang Siêu đang bận rộn, Mộ Dung Cung lại đến thông báo cho Giang Siêu răng Nữ Chân phái đến sứ giả muốn nói chuyện hợp tác để đối kháng bộ Bột Nhi Kim với hẳn.
Khi Giang Siêu nghe được tin này cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ người Kim lại dám tính toán đến hẳn.
Với tính tình xảo trá của người Kim, hẳn là muốn lợi dụng hắn để chống lại ky binh thảo nguyên.
Nếu không cẩn thận có khi còn bị mấy tên này đâm một nhát dao sau lưng.
Đương nhiên, có lẽ đối phương cũng mang theo một lợi ích rất lớn, nếu như không đủ lợi ích, chắc là bọn họ cũng không dám đến cầu hắn trợ giúp.
Giang Siêu cho người dẫn sứ giả Đại Kim đến thôn Kháo. Sơn.
Khi sứ giả Đại Kim đi đến thôn Kháo Sơ đã hoàn toàn phát triển thành một địa phương hiện đại hóa thì trợn tròn mắt.
Đường lối ngay ngắn, từng dãy nhà hiện đại cùng nụ cười hạnh phúc trên mặt người dân ở nơi đây đều làm hắn ta nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm rồi.
Ngay cả kinh thành phồn hoa giống như Ninh Châu phủ cũng không có được khí khái của một thành thị mới như thôn Kháo Sơn bên này.
Hản ta không thể không bội phục sự lợi hại của Giang Siêu.
Nhưng hẳn ta cũng tàn đầy lòng tin, hắn ta tin rằng chỉ cần mình nói những lợi ích mà hẳn ta mang theo cho Giang Siêu thì vị chủ nhân mới của Trung Hoa này chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của hẳn ta mà xuất binh hỗ trợ Đại Kim của bọn họ.
Hản ta thấy Giang Siêu ở bên trong một hội trường, Giang Siêu đang ngồi ở ghế chủ, hắn ta thì được sắp xếp để đứng ở phía trước, còn hai bên là một đám hộ vệ.
Giang Siêu cũng không để hẳn ta gặp mặt bất kì một cao tầng nào của Trung Hoa.
Đối với sứ giả ngoại tộc này, Giang Siêu cũng không định coi trọng hẳn ta.
Hắn gặp đối phương chỉ là vì hắn hơi tò mò, nước Đại Kim đang kéo dài hơi tàn như vậy lấy đâu ra tự tin đến lắc lư trước mặt hắn.
Người Kim trước mặt chắp tay, không kiêu ngạo không tự †i nói: “Ngoại thần Lý Tín gặp qua Giang tiên sinh.”
Cách xưng hô của hắn ta cũng giống với cách xưng hô của người Hoa với Giang Siêu.
Làm hạ thần, vậy mà hẳn ta không quỳ cũng không bái Giang Siêu. Vẻ mặt không hề khiêm tốn, ngược lại lại có mấy phần kiêu ngạo.
Cũng không biết sự kiêu ngạo này hắn ta lấy ở đây ra, là chính hẳn ta tự tin, hay là hẳn ta cảm thấy mình có thể nói chuyện ngang hàng được với Giang Siêu đây.
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn hẳn ta, nghiền ngẫm cười nói: “Ngoại thần? Ta nhớ ngươi là người Hoa mà. Ngươi không làm người Hoa lại nguyện ý chạy sang làm chó cho người Nữ Chân, đúng là làm tổ tiên nhà họ Lý của ngươi mất hết mặt mũi”
“Ngươi đến mượn binh của ta mà lại kiêu căng như vậy, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu...
Giọng nói của Giang Siêu không hề khách khí, chỉ cần mấy câu đã làm cho vị quan văn nước Kim người Hoa này đầy xấu hổ, nhất thời cũng không dám mở miệng trả lời Giang Siêu nữa.
Dù hắn ta cảm giác hắn ta có tư cách ngang hàng nói chuyện với Giang Siêu, nhưng trước mắt Giang Siêu là chủ nhân của Trung Hoa.
Nếu như hắn thật sự giận, không cho mượn binh, vậy thì chuyến đi này của hẳn ta không có tác dụng gì rồi.