Ánh mắt của hai tên gia đinh tràn đầy khiêu khích cùng đùa giỡn. Từ ánh mắt này của bọn chúng xem ra hôm nay chắc sẽ gây náo nhiệt lớn đây.
Cùng lúc đó, một thanh niên đứng bên cạnh Tây Phong Minh cũng lạnh lùng nhìn Giang Siêu, đáy mắt hiện lên một tia sát ý cùng ghen tị mãnh liệt.
Khi hắn ta nhìn thấy Đông Ly Thải bên cạnh Giang Siêu, ánh mắt hơi sáng lên. Ánh nhìn nóng rực đó khiến Đông Ly Thải cảm thấy không thoải mái.
Đông Ly Thải theo bản năng nhích lại gần với Giang Siêu hơn, muốn tránh thoát ánh mắt của người thanh niên kia. Nàng khế nói vào tai Giang Siêu:
“Giang đại ca, một chút nữa huynh nhất định phải cẩn thận với người kia. Hắn ta là con trai của Tây Phong Minh, là người u ám nhất ở tộc Dạ Lang. Người khác cũng không biết thực lực của hắn như thế nào, nhưng tuyệt đối có thể mạnh hơn Đông Ly Ưng và Bắc Quỳnh Phương nhiều.”
Giang Siêu thấy vậy thì liền nhìn chằm chăm đối phương.
Người của tộc Dạ Lang chỉ cần là thanh niên ở độ tuổi thích hợp thì đều có thể tham gia đại hội Đăng Khoa, cho dù đã có vợ.
Tộc Dạ Lang cũng không có quy định một vợ một chồng. Một người đàn ông có thể có nhiều vợ.
Tây Phong Giang ở đối diện nghe nói năm nay hai mươi lăm tuổi, đã có hai vợ, nhưng hắn vẫn là tới tham gia đại hội đăng khoa, mục đích là giành vị trí hạng nhất.
Dù sao thì Đông Ly Nguyệt đã từng nói sẽ gả cho người giành hạng nhất ở đại hội Đăng Khoa, bất kể đối phương là ai mà.
“Mấy người bên cạnh Tây Phong Giang cũng không yếu, bọn họ người của mấy chỉ nhỏ của Tây Phong thị cử tới. Một chút nữa bọn họ có thể là đối thủ mạnh nhất của huynh đó. Ngoài ra... còn có Đông Ly thị của chúng ta, Nam Minh thị và Bắc Quỳnh thị cũng có các đối thủ mạnh. Giang ca, huynh phải cẩn thận đó.”
Tiểu nha đầu ở bên cạnh không ngừng vì Giang Siêu phân tích, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nàng biết Giang Siêu muốn thay Đông Ly Nguyệt giải quyết một số vấn đề. Nhưng điều nàng lo lắng nhất bây giờ chính là sợ Giang Siêu sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao, đại hội Đăng Khoa cũng không phải một cuộc thi tài đơn giản ở độ tuổi thanh niên, mà là một cuộc so tài sinh tử.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường thì sẽ không xảy ra sự cố chết người. Tất cả mọi người đều là đồng tộc, chỉ cần không quá liều mạng, không cố ý thì sẽ không có suy nghĩ giết người.
Mà cái gọi là so tài sinh tử cũng chỉ là vì sợ có trường hợp ngộ thương hoặc tai nạn mà thôi. Với tình huống như vậy thì dù có gây ra tử thương cũng sẽ không gây ra thù hận gì quá lớn.
Người của tộc Dạ Lang có chơi có chịu. Thua chính là thua. Không có chơi xấu.
Giống như Đông Ly Sơn vậy, ngay từ đầu hăn ta không phục Giang Siêu. Nhưng sau khi thua trận thì hắn ta cũng không có oán hận Giang Siêu, trái lại còn cảm thấy bội phục đến cực điểm.
Ngoài ba mươi người tham gia bên phía Tây Phong thị thì còn có ba mươi người bên tam đại thị tộc. Tổng cộng là một trăm hai mươi người.
Các thiếu nữ ở tộc Dạ Lang đều rất phấn kích với đại hội Đăng Khoa. Đây là thời điểm tốt để bọn họ chọn chồng, mọi người đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ.
Những đại hội Đăng Khoa trước đây bởi vì thù hằn giữa Nam Minh thị và Đông Ly thị nên việc kết hôn giữa hai tộc thị này bị cấm.
Nhưng năm nay thì lệnh cấm này đã bị hủy bỏ vì hai tộc thị đã hòa giải.
Đây là tin vui cho những thanh niên, thiếu nữ từng có tình ý với nhau. Có không ít người đang muốn thừa dịp đại hội Đăng Khoa này định ra chung thân đại sự.
Tại quảng trường của tộc Dạ Lang có một cái đài cao, có mười sáu vị trí ngồi trên bục được chia làm bốn khu vực, các vị trí này lúc này đều đang trống.
Đúng lúc này, một tiếng trống vang lên, sau đó ba vị trưởng lão của Đông Ly thị và Đông Ly Nguyệt đi thẳng đến đài cao.
Cũng cùng lúc này, Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch cùng các trưởng lão của hai tộc thị cũng đi lên đài cao đó. Bên phía Tây Minh Phong cũng vậy.
Trên đài cao có chỗ ngồi cho các trưởng lão của các tộc thị, cũng có thể coi như là trọng tài của cuộc so tài.
Đông Ly thị vẫn là tộc thị đệ nhất, dù cho tộc trưởng trẻ tuổi là Đông Ly Nguyệt chưa kế vị. Nhưng ba tộc thị còn lại vẫn phải nghe theo sự dẫn dắt của họ.
Khi Đông Ly Nguyệt và những người khác ngồi xuống vị trí, nàng nhìn về phía Giang Siêu đang ngồi ở Đông Ly thị, kín đáo khẽ gật đầu.
Cả người nàng lúc này là một thân trang phục long trọng của tộc Dạ Lang, mang theo một vẻ đẹp của dị tộc. Cơ thể nàng càng toát ra sự thành thục và khí chất kinh người.
Hầu hết những người ở bên dưới đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của Đông Ly Nguyệt, tất cả đều nhịn không được mà nhìn nàng nhiều thêm vài lần.
Ánh mắt Tây Phong Giang thì càng thêm nóng rực, khóe miệng treo nụ cười tà. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ và nhạo báng.
Đúng lúc này, trên đài cao, đại trưởng lão của Đông Ly thị đứng dậy cao giọng tuyên bố đại hội Đăng Khoa bắt đầu.
Trận đấu đầu tiên là thi bắn cung.
Có hai loại bia bắn: Bia cố định và bia di động. Điểm số của mỗi người tham gia được xác định bởi số lượng bắn trúng bia của họ, lấy hông tâm làm chuẩn.
Một trăm hai mươi thanh niên của tộc Dạ Lang tham gia đại hội Đăng Khoa đã đi tới giữa quảng trường. Phía trước bọ họ một trăm mét được đặt hai mươi bia bắn.
Mỗi người có năm mũi tên. Hai mươi người thi một lượt.
Người của tộc Dạ Lang rất đam mê võ thuật, bắn cung là một trong những kỹ năng của bọn họ.
Phần lớn trong số một trăm hai mươi người tham gia đều đạt được hơn bốn điểm trên bia bắn cố định.
Điều này cũng chính là có tới bốn trên năm mũi tên trúng được hồng tâm. Một mũi tên tính một điểm.
Giang Siêu cũng là một trong một trăm hai mươi người tham gia, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về kẻ ngoại lai này.
Mặc dù, mọi người đều biết Giang Siêu dường như có giá trị vũ lực rất cao.
Thế nhưng vẫn sẽ có khác biệt giữa giá trị vũ lực và tài năng bắn cung. Không phải cứ có giá trụ vũ lực cao là bắn cung sẽ giỏi đâu.
Cái này ngoại trừ nhiều năm luyện tập, còn cần phải có
thiên phú cực cao.
Người của tộc Dạ Lang không đánh giá cao Giang Siêu nhưng Giang Siêu lại được xếp vào lượt thi cuối cùng.
Trong hai mươi người tham gia lượt bắn này còn có Tây Phong Giang. Thêm nữa là Đông Ly Sơn, Đông Ly Ưng, Nam Minh Không, Bắc Quỳnh Phương.
Hầu như tất cả những người xuất sắc đều được phân hết vào lươt bắn cung cuối cùng này.
Nhìn thấy Giang Siêu đứng trong đám người kiệt xuất của tộc Dạ Lang, ai nấy đều mang theo ánh mắt kỳ lạ.
Có người lo lắng sợ là Giang Siêu sẽ vì thế mà cảm thấy xấu hổ, mọi người đối với Giang Siêu cũng có thiện cảm nhiều nên đương nhiên không muốn Giang Siêu phải xấu hổ.
Hai tay Đông Ly Thải nắm chặt, lo lắng nhìn về phía trước.
“Kẻ ngoại lai, ta khuyên ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, tốt nhất là ngoan ngoãn nhận thua đi. Như vậy thì còn có thể giữ lại được chút thể diện, nếu không, một chút mặt mũi cũng không còn đâu.”
Ngay lúc Giang Siêu đứng ở vị trí của mình, Tây Phong Giang đứng bên cạnh liền lên tiếng chế giễu.
Tên này vậy mà lại được phân đứng sát cạnh Giang Siêu.
Âm lượng của hắn ta không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn để cho Đông Ly Sơn và những người khác nghe thấy được.
Trong mắt Đông Ly Sơn lập tức dâng lên tức giận, phẫn nộ quát Tây Phong Giang:
“Tây Phong Giang, ngươi không muốn thi đấu thì mau cút đi, đừng ở đây nói nhảm nữa. Giang huynh đệ có như thế nào cũng không mượn ngươi quan tâm.”
Theo tiếng gầm thét của hắn ta thì còn có ánh nhìn đây giận dữ của những người còn lại của Đông Ly thị Nam Minh thị và Bắc Quỳnh thị. Bọn họ đều tức giận với Tây Phong Giang.
Trong lòng bọn họ kính phục Giang Siêu, đương nhiên là không muốn Tây Phong Giang nhục nhã Giang Siêu rồi.
“Ta nói có gì sai à? Có ta ở đây, hắn xác định sẽ thua rất thảm...” Tây Phong Giang lạnh lùng nhìn Đông Ly Sơn, nhếch miệng cười nhạo.