Số lượng quân đội bên này lên đến một vạn, cơ hội chạy thoát của bọn họ mong manh hơn nhiều so với các thành trì khác.
Nhìn bốn cổng thành đóng chặt, Liễu Sinh Nhất Đao tạm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần hắn ta thủ vững thành, quân Con Cháu của Giang Siêu cũng không làm gì được hắn ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta chiếm thành không đi ra ngoài.
Dù sao hắn ta cũng không trông thấy quân Con Cháu có thiết bị công thành.
Tường thành của thành Dũng tuy không cao và cứng như những thành trì lớn khác.
Nhưng cũng không phải loại thành không có thiết bị công thành mà phá được.
Nhưng khi Liễu Sinh Nhất Đao đang đắc ý nghĩ chỉ cần mình chiếm thành không ra, quân Con Cháu cũng không làm gì được hắn ta, thì lại thấy đằng sau quân Con Cháu mọc lên những quả cầu tròn lớn.
Bên dưới quả cầu tròn là chiếc thúng tre khổng lồ, sau đó là những cột lửa phun lửa.
Hắn ta ngơ ngác, không biết đó là cái gì, trong lúc hắn ta đang kinh ngạc, bốn mươi khinh khí cầu của quân Con Cháu đều bay lên trời.
Khinh khí cầu đưa người ném bom đến trên tường thành.
Sau đó, bọn họ ném bom vào tường thành.
Quân Oa ở trên tường thành bị bom đạn nổ cho tử thương nặng nề.
Thậm chí còn không ngẩng đầu lên được.
Khi nhóm lính Oa đang bị đánh đến nỗi không còn sức mà đánh trả, đặc công của quân Con Cháu chạy đến cổng thành, dán thuốc nổ lên cổng thành.
Sau khi châm ngòi nổ, các đặc công rút ra khỏi cổng thành, đợi mấy giây, vài tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành đã bị phá hủy.
Quân Con Cháu nhân cơ hội này, xông vào thành.
Liễu Sinh Nhất Đao đang nấp trên tường thành không ngẩng được đầu lên, hắn ta đã choáng váng khi nghe thấy tiếng nổ, cảm giác mặt đất rung chuyển vẫn còn đó.
Nhưng ngay sau đó hắn ta đã nghe thấy tiếng hô giết ở phía dưới, trong lòng hắn. dâng lên nỗi tuyệt vọng, nét mặt tràn ngập hoảng sợ và không cam lòng, Sở Minh ở bên cạnh cũng sợ hãi.
Trông hắn ta cũng không còn đắc ý và tự tin như vừa nãy nữa.
Bây giờ hắn ta chỉ muốn chạy muốn nhân lúc hỗn loạn, nếu còn không chạy, e sẽ chết ở đây mất.
Có quá nhiều người suy nghĩ giống hắn ta, khi các lính Oa nhìn thấy quân Con Cháu xông vào thành, gần như tất cả bọn họ đều không còn suy nghĩ chống cự.
Trước đây, bọn họ đánh với quân Châu Phủ, những quân lính đó toàn là những người không có ý chí chiến đấu nên bắt nạt bọn họ sẽ thấy rất sảng khoái. Còn rất có cảm giác thành tựu nữa.
Nhưng nếu gặp phải quân đội mạnh, bọn họ sẽ thấy hoảng hốt, ý chí chiến đấu cũng tiêu tan.
Nhưng dưới làn đạn của quân Con Cháu, dù bọn họ có chạy cũng chạy không thoát.
Quân Oa ngã gục từng nhóm từng nhóm. Thế đánh nghiêng về một phía.
Trong cơn hoảng loạn, rất nhiều lính Oa chạy đến cửa Tây, trong số đó có cả Liễu Sinh Nhất Đao và Sở Minh.
Nhưng khi bọn họ chạy đến cửa Tây, lại thấy một đống bao cát được dựng bên ngoài cửa Tây.
Quân Con Cháu đã chặn đường đi của họ rồi.
Đoán được những lính Oa này chắc chăn sẽ chạy đến cửa Tây, bởi vì cửa Tây là nơi bọn họ dễ chạy thoát nhất, vì thế, hắn đã điều hai nghìn quân ở đội dự bị tới cửa Tây.
Nếu đã chuẩn bị tiêu diệt các lính Oa này ở đây, đương nhiên hắn không thể để quân địch chạy thoát.
Nhìn thấy phòng tuyến được dựng ở phía trước, quân Oa tuyệt vọng đến cực điểm, bọn họ liều mạng lao về phía trước, những người lao lên trước kia chạy rất nhanh, trông cũng hùng hổ.