Lúc Giang Siêu quay về quân đội, quả nhiên là không thấy Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã nữa.
Tống Yên dường như biết tối qua Giang Siêu đi đâu.
Nàng cực kì dịu dàng dựa vào trong lòng ngực Giang Siêu, dùng nhiệt độ cơ thể mình an ủi cảm giác buồn phiền vì ly biệt của Giang Siêu.
Bên kia, tại Tây Kinh thủ phủ Kim Quốc, một nơi từng là kinh đô của tộc Khiết Đan, bây giờ trở thành kinh đô của người Nữ Chân.
Lúc hoàng đế Hoàn Nhan Ngô Kì của Nữ Chân biết hai quân Đông Tây đều bị tiêu diệt hoàn toàn, ông ta năm liệt xuống long ỷ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Đại quân hai mươi vạn Nữ Chân mất hết thật rồi.
Tuy rằng Nữ Chân vẫn còn đại quân mười vạn, nhưng mà qua trận đánh Đại Triệu, lại khiến cho bọn họ gần như quay lại thời điểm vừa mới thành lập Kim Quốc.
Lúc có đại quân ba mươi vạn, ông ta không hề sợ đám tàn quân chưa bị tiêu diệt hết của tộc Khiết Đan. Nhưng bây giờ, ông ta phải luôn đề phòng tàn quân tộc Khiết Đan.
Không chỉ có như vậy, đám hán tử thảo nguyên mới quật khởi trên thảo nguyên bên kia đã theo dõi Đại Kim, có thể thôn tính Kim Quốc của bọn họ bất cứ lúc nào.
Ông ta nhận Kim Quốc từ huynh trưởng, chỉ sợ chưa kiến quốc một năm là đã hủy trên tay ông ta rồi. Trong mắt Ngô Kì chỉ còn lại giận dữ, hối hận, không cam lòng...
Phủ Ninh Châu, Giang Siêu trở về liền thấy một đám vợ con ra đón.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Siêu, Tô Miên Miên nhào lên, mặc kệ xung quanh còn có người, ôm chặt Giang Siêu, nước mắt tràn bờ mi.
Giang Siêu cũng ôm chặt người vợ cùng đi cả một đường với mình, trong mắt tràn đầy dịu dàng và nhớ nhung.
Tô Tiểu Thảo cũng ôm chặt đùi Giang Siêu, nước mắt rơi đầy mặt.
Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình, Tô 'Yên Nhiên, Đông Ly Thải, Diệp Thanh Ảnh cũng chảy nước mắt.
Gặp lại nhau là một chuyện vui mừng. Nhưng mà kế tiếp còn rất nhiều chuyện đang chờ Giang Siêu, như là sự phát triển của phủ Ninh Châu, chuyện đầu hàng của thế lực các nơi, sự phát triển ra nước ngoài, và cả các hạng mục phát triển trong thế lực của Giang Siêu, sinh, giáo dục, khoa học kỹ thuật...
Tất cả các thế lực quanh phủ Ninh Châu đều đầu hàng, chỉ còn lại Phương Bách Phật và ba thế lực khác.
Nhưng khi Giang Siêu phái đại quân đi tiêu diệt bọn họ, thì Phương Bách Phật và ba thế lực khác lại không chiến đã đầu hàng.
Phương Bách Phật và ba thế lực khác đều bị dọa dẫm kéo về phủ Ninh Châu.
Về phần phải xử lý bọn chúng thế nào, Giang Siêu tạm thời chưa nghĩa ra.
Nhưng chắc là bọn chúng sẽ không còn vinh quang như ngày xưa nữa, có thể để bọn chúng làm người thường là Giang Siêu đã từ bi lắm rồi.
Ngoài thế lực của Phương Bách Phật đầu hàng ra, thì Nguyên vương của quân Nguyên Triệu cũng gửi thư xin đầu hàng.
Giang Siêu không định khó xử Nguyên vương. Hắn không bắt Nguyên vương, nhưng lại sai người đi tiếp quản quân đội của Nguyên vương.
Nguyên vương vấn giữ được danh hiệu vương gia, chỉ là không còn được năm quyền lực và thế lực.
Tuy rằng Nguyên vương tràn đầy không cam lòng, nhưng mà sau khi biết Giang Siêu đã tiêu diệt quân Nữ Chân ở đường đông, Nguyên vương liền không còn ý định tranh giành quyền lực nữa.
Nguyên vương biết Giang Siêu khách sáo với mình hoàn toàn là vì con gái mình, nếu không thì kết cục của mình còn thê thảm hơn cả đám Phương Bách Phật.
Địa bàn của ông ta cũng từ từ được người của Giang Siêu đến tiếp quản.
Giang Siêu nhân cơ hội làm cha vợ Tô Văn và vợ Tô Yên Nhiên mạnh mẽ bồi dưỡng nhân tài cho hẳn.
Ngoài ra, hắn còn đặt tên cho thế lực của mình là Hoa Hạ.
Về phần cơ cấu chính trị, Giang Siêu định dùng chế độ cộng hoà.
Hệ thống hành chính được thực hiện một cách chậm rãi. Rốt cuộc thì hiện nay hẳn vẫn còn đang sống trong xã hội phong kiến, nếu bắt đầu chế độ cộng hòa ngay thì có khi sẽ xảy ra rối loạn.
Hơn nữa, Giang Siêu thực hiện theo chế độ cộng hòa xã hội chủ nghĩa, cần phải tốn rất nhiều thời gian để thực hiện, thậm chí là sự cố găng của vài thế hệ.
Hảẳn không định làm hoàng đế. Hắn chỉ hi vọng Hoa Hạ có thể hùng mạnh thật sự, trở thành quốc gia duy nhất trên thế giới.
Vì mục tiêu này, hẳn tạm thời chỉ có thể làm một kẻ độc tài.
Về phần người thừa kế, hắn sẽ lựa chọn một người ưu tú nhất trong đám con của mình.
Tuy rằng chế độ cộng hòa xã hội chủ nghĩa không cho phép loại thừa kế này, có thể sẽ kéo chậm sự phát triển của toàn bộ quốc gia, nhưng mà chỉ cần người lãnh đạo có đủ †ầm mắt, thì quốc gia cũng sẽ phát triển tốt.
Chế độ cộng hòa tốt hơn và ổn định hơn chế độ phong kiến.
Ngoài những phát triển bên trên, hắn còn mở cửa buôn bán ngoài biển.
Đây là một trong các thủ đoạn quan trọng nhất để đưa đất nước trở nên giàu mạnh.