Giang Siêu nghe vậy, khóe miệng hẳn nhếch lên một nụ cười nhìn về phía Lạc Ngương Sương.
“Đương nhiên nhớ, Lạc đại nữ hiệp của chúng ta còn muốn lôi kéo ta nhập bọn, chuyện đời quả thực kỳ diệu, thật không ngờ, cuối cùng, chúng ta vậy mà lại cùng nhau kề vai chiến đấu, đánh lùi người Nữ Chân.”
Giang Siêu nửa đùa nhìn về phía Lạc Ngưng Sương, ý cười trên mặt hắn càng đậm thêm mấy phần.
Hản nhớ lại lần gặp mặt giữa mình và Lạc Ngưng Sương, lúc đó đối phương còn muốn bắt cóc hắn về doanh trại của nàng ta, lúc ấy, hai người đã trò chuyện rất lâu.
Lúc đó, trong lòng Lạc Ngưng Sương tràn ngập lý tưởng và hoài bão, nàng ta hy vọng bách tính trong thiên hạ sẽ không bị triều đình bức ép nữa, hy vọng tất cả những người khốn khổ có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Lúc ấy Lạc Ngưng Sương bắt hẳn chỉ vì một lòng muốn hắn giúp đỡ nàng ta, thậm chí không tiếc nhường cả vị trí chủ soái.
Giang Siêu tin chắc rằng lúc đó Lạc Ngưng Sương rất thật lòng.
Một kỳ nữ như vậy không khỏi khiến Giang Siêu phải nhìn nàng ta bằng một ánh mắt khác.
Chỉ e hắn không bao giờ ngờ tới, cuối cùng, hẳn và kỳ nữ ấy vậy mà lại có một mối quan hệ như vậy.
Quan hệ giữa hai người, lúc hẳn và Lạc Ngưng Sương hợp lại thành một thể đã trở nên chặt chế không rời.
“Đa tạ tỷ đã tới... lân này nếu như không có mọi người, sợ rắng ta sẽ không thể đánh bại người Nữ Chân một cách dễ dàng như vậy.”
Sắc mặt Giang Siêu cẩn thận nhìn về phía Laic Ngưng Sương. Cho dù không có quân đội của Lạc Ngưng Sương, hắn vẫn có cách để đánh bại người Nữ Chân.
Tuy nhiên, cái giá mà hẳn phải bỏ ra sẽ rất lớn, cũng sẽ không có được thành quả như vậy.
“Giữa hai chúng ta còn phải nói tới chữ tạ à? Ngươi đã làm được chuyện mà tỷ tỷ luôn muốn làm, tỷ tỷ nên cảm tạ ngươi, ta thay mặt bách tính trong thiên hạ cảm tạ ngươi.”
Lạc Ngưng Sương mỉm cười nhìn về phía Giang Siêu, ý cười trong mắt nàng ta cũng từ từ bị tình ý thay thế.
“Đệ đệ thối, cảnh đẹp như vậy, chúng ta có nên nói những chuyện khác không? Nếu không, quả thực lãng phí cảnh đẹp như vậy.”
Lúc nói chuyện, cả người Lạc Ngưng Sương dựa sát vào.
Giang Siêu, ánh mắt tràn ngập xuân tình, giọng nói của nàng †a vô cùng quyến rũ.
Trái tim Giang Siêu nóng lên, hẳn cảm nhận được bàn tay đang bám lên người mình, hắn dịu dàng ôm Lạc Ngưng Sương. vào lòng, hôn thật sâu lên môi Lạc Ngưng Sương.
Lạc Ngưng Sương nhiệt tình đáp trả lại Giang Siêu, rất nhanh sau đó, nàng ta liền dừng lại, đưa tay ra kéo Giang Siêu xoay người chạy sang một bên. Khi chạy được một đoạn, phía trước vậy mà lại là một sơn động sáng đèn.
Giang Siêu có hơi ngạc nhiên. Lạc Ngưng Sương mỉm cười nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, nàng ta kéo Giang Siêu đi vào bên trong sơn động.
Bên trong sơn động trang trí toàn là vải đỏ, dưới mặt đất còn phủ nhiều hơn. Sơn động này có diện tích hơn trăm mét vuông, Giang Siêu giật mình nhìn Lạc Ngưng Sương, giống như không ngờ tới nàng ta vậy mà có thể tìm ra một hang động thế này ở nơi như vậy.
Lúc này, Giang Siêu thấy ở trong động còn có một người khác nữa, đó chính là A Thi Mã đang mặc bộ đồ dân tộc thiểu số lộng lẫy.
Lúc này, nàng ta ngượng ngùng đỏ mặt nhìn về phía Giang Siêu đang đi tới, ánh mắt tràn ngập tình ý.
Ở trung tâm sơn động có đặt một chiếc giường bằng đá, trên giường phủ đầy màn đỏ, nhìn giống như phòng tân hôn.
“Đệ đệ thối, ngạc nhiên chưa? Đây là phòng tâm hôn ta và A Thi Mã sắp xếp cho chúng ta, ngươi đã chiếm hời của chúng ta nên không thể không cần chúng ta được. Nửa đời sau của chúng ta sẽ giao lại vào tay ngươi!”
Lạc Ngưng Sương nghiêm túc nhìn về phía Giang Siêu, gương mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt nàng ta vẫn có sự hoảng hốt. A Thi Mã cũng như vậy.
Dường như hai người sợ Giang Siêu sẽ từ chối.
Giang Siêu nghe vậy, thương tiếc nhìn về phía hai cô gái, trong lòng hẳn cảm thấy ấm áp, ngoài ra còn có thương tiếc vô hạn.
Hắn không phải người vô tình, cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm.
“Có thể cưới được hai vị tỷ tỷ chính là may mắn của Giang Siêu ta, ta sẽ phụ trách nửa đời còn lại của hai người..” Vẻ mặt Giang Siêu nghiêm túc gật đầu với hai cô gái.