Ngoài hai gia định kia ra, những người còn lại, chắc là do Tây Phong thị phái ra.
Vấn đề bây giờ Đông Ly Nguyệt gặp phải chính là chọn lại Dạ Lang tộc vương, nàng phải gả đi trước khi bắt đầu cuộc tranh chức vị tộc vương.
Tuy nhiên, cả tộc Dạ Lang, nàng không thích ai cả, cũng không muốn tạm thời gả cho một người mình không thích.
Nàng thẳng thắn với Giang Siêu là vì hy vọng hẳn có thể giành hạng nhất đại hội đăng khoa, thành thân với mình.
Dù đại hội đăng khoa là đại hội chiêu hôn của tộc Dạ Lang, nhưng thật ra cũng là một đại hội mở ra với ngoại tộc.
Nếu người ngoại tộc muốn lấy nữ nhi của tộc Dạ Lang, chỉ có thể giành được hạng nhất trong đại hội đăng khoa.
Vậy thì mới có thể khiến nam nhi trong tộc Dạ Lang chịu phục, mới có thể trở thành phu tế của nữ tử tộc Dạ Lang.
Đông Ly Nguyệt muốn cử hành đại hội đăng khoa, thật ra là muốn Giang Siêu đạt được hạng nhất.
Nàng cũng xem như đang đánh cược, nếu người giành được hạng nhất của đại hội không phải là Giang Siêu thì nàng sẽ phải gả cho một người nàng không thích.
Nếu Giang Siêu không muốn tham gia đại hội thì nàng cũng phải gả cho một người nàng không thích.
Tuy nhiên, nàng chắc chẳn răng Giang Siêu sẽ tham gia, vì nàng đưa ra cho hắn một điều kiện rất hấp dẫn, chính là nếu hắn đồng ý tham gia đại hội đăng khoa, sau khi nàng trở thành Dạ Lang tộc vương, sẽ đồng ý với điều kiện quy thuận của hẳn.
Dù nàng không thể trở thành Dạ Lang tộc vương thì cũng sẽ nghĩ cách thúc đẩy chuyện quy thuận.
Giang Siêu hơi khó hiểu, vì sao Đông Ly Nguyệt lại cố chấp với vị trí Dạ Lang tộc vương như thế.
Nàng nói cho hẳn biết, nếu để Tây Phong Minh của Tây Phong thị trở thành Dạ Lang tộc vương, rất có thể cả tộc Dạ Lang sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Những năm qua, Tây Phong Minh luôn đối kháng với triều đình, đã giết rất nhiều người triều đình phái tới. Nếu ngày nào đó triều đình tức giận, thật sự động thủ với tộc Dạ Lang thì dù họ ở trong thâm sơn, triều đình vẫn có cách tiêu diệt họ.
Có điều, triều đình luôn không muốn hao tâm tổn sức, tạm thời tộc Dạ Lang chưa đủ gây sợ hãi, nên mới không xuất binh.
Nhưng mà gần đây, đám thị tộc bên dưới Tây Phong thị đã bắt đầu rục rịch, qua lại với một vài người không rõ lai lịch. Đông Ly Nguyệt nhạy cảm phát hiện, e rằng Tây Phong Minh muốn tạo phản.
Nếu như thật sự để Tây Phong Minh trở thành Dạ Lang tộc vương, dưới sự dẫn dắt của ông ta, cả tộc Dạ Lang sẽ bị tiêu diệt.
Đó cũng là lý do vì sao Đông Ly Nguyệt phải tham gia tranh chức vị Dạ Lang tộc vương bằng mọi giá.
“Giang công tử, chuyện này, ta hy vọng ngươi có thể giúp. †a. Qua một thời gian ngắn quen nhau, ta có thể cảm nhận được thành ý của ngươi đối với tộc Dạ Lang. Có lẽ chỉ có Giang công tử mới có thể bảo vệ tộc Dạ Lang ta tồn tại tiếp.”
Đông Ly Nguyệt quay đầu lại lạy Giang Siêu một cái, mặt đầy cầu khẩn.
Nghe vậy, Giang Siêu lộ ra chút do dự.
Đối với hẳn, thật ra chuyện này không xấu. Chỉ cần có thể giúp Đông Ly Nguyệt trở thành Dạ Lang tộc vương, chuyện quy. thuận cũng được giải quyết.
Tuy nhiên, muốn hắn và Đông Ly Nguyệt trở thành phu thê, hẳn lại rất khó xử. Hắn thầm nghĩ đến Tô Miên Miên đang chờ mình.
Hản lại nghĩ đến lúc mình rời đi, trong mắt Tống Ninh Tuyết tràn đầy lo lắng và bịn rịn.
Nếu mình và Đông Ly Nguyệt trở thành phu thê, dù không có gì, hẳn cũng cảm thấy có lỗi với hai người họ.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình, trước mắt cứ đồng ý giúp Đông Ly Nguyệt thì mới là lựa chọn tốt nhất.
Dẫu sao, ngoài Đông Ly Nguyệt ra, người khác làm Dạ Lang tộc vương, chưa chắc đã giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Huống hồ, nếu người của ba thị tộc lớn biết thân phận của hắn, có thể sẽ có phản ứng.
“Được! Ta có thể đồng ý với cô, nhưng hy vọng cô sẽ tuân thủ cam kết của mình.” Giang Siêu gật đầu với Đông Ly Nguyệt, đồng ý.
“Cảm ơn!” Nghe vậy, trên mặt Đông Ly Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ giọng nói.
Đồng thời, mặt nàng cũng vô hình đỏ lên. Lúc nàng, nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
“Nguyệt Nhi, con lại tới viếng mẫu thân ngươi sao? Vị này là?” Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
Giang Siêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bà lão đi từ ngoài nghĩa trang vào. Trông bà ấy rất già, khoảng hơn sáu mươi tuổi.
Ánh mắt hiền hòa lộ ra chút cơ trí nhìn thấu sự đời. Bà ấy thăm dò nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra nụ cười, khế gật đầu.
“Nha đầu, ánh mắt rất tốt, tuấn tú lịch sự, phong thái hiên ngang” Bà lão trêu chọc nhìn Đông Ly Nguyệt.
Lời bà ấy khiến mặt Đông Ly Nguyệt đỏ hơn, vội vàng giải thích với bà lão:
“Bà ngoại, người đừng nói linh tỉnh, con mang Giang công tử tới đây bàn chuyện thôi. Con...”
“Bàn chuyện mà cần đến đây bàn à, chút tâm tư này của cháu mà bà lão này còn không biết sao? Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Bà lão cười rồi ấn vào trán Đông Ly Nguyệt, trong mắt lộ ra chút cưng chiều, quay đầu nhìn về phía Giang Siêu:
“Ngươi chính là Giang công tử mà Nguyệt Nhi luôn miệng nhắc tới đúng không? Ngươi là người tốt, là tộc nhân của tộc Dạ Lang, bà lão này cảm ơn ngươi đã làm chuyện tốt cho tộc Dạ Lang.”
Nói đến đây, bà ấy không quên đi lên bắt tay Giang Siêu, không ngừng nhìn hắn.
“Tiểu tử, Nguyệt Nhi nhà ta, thật sự rất tốt..” Bà ấy vỗ nhẹ vào tay Giang Siêu, bất chợt nói một câu như thế.
Câu này khiến mặt Đông Ly Nguyệt đỏ hơn nữa, mặt Giang Siêu cũng đầy lúng túng.
Cháu gái bà ấy tốt, nhưng cũng không phải là của hắn.
“Đi thôi... Tiểu tử chưa ăn cơm đúng không? Bà ngoại mang ngươi về ăn cơm” Bà cụ kéo tay Giang Siêu đi xuống. dưới căn nhà trúc.
Đông Ly Nguyệt há miệng, cũng không biết nên nói gì.
Giang Siêu không muốn để bà ngoại thất vọng, cũng chỉ có thể mặc cho bà ấy kéo hắn xuống căn nhà trúc bên dưới.
Để Giang Siêu ngồi dưới mái hiên của căn nhà trúc, bà lão đi nấu cơm.
Thấy cảnh này, Giang Siêu ngại ngùng liếc nhìn Đông Ly Nguyệt mặt đỏ bừng nhưng trong mắt lại có vui mừng.
“Giang công tử, ngươi có muốn xem thuốc mà ta làm không? Ngươi xem có chỗ nào cần cải tiến không, ta sẽ cải tiến.” Để tránh lúng túng, Đông Ly Nguyệt vội vàng nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy thì gật đầu. Có thể nói sang chuyện khác là tốt nhất, nếu không, e là hai người không biết nên nói gì cả.
Đông Ly Nguyệt mang Giang Siêu vào một căn phòng, trong phòng tràn đầy mùi thuốc. Hản thấy cái bánh bao đã lên mốc, còn có nguyên liệu cần dùng để chế tạo thuốc kháng. sinh.
Không hổ là cao thủ chế thuốc có thiên phú cực cao, mặc. dù phòng chế thuốc của Đông Ly Nguyệt còn đơn sơ, nhưng tất cả những gì nàng làm đều theo thứ tự, không có chỗ nào cần soi mói cả.
Điều khác biệt duy nhất chính là nàng không có dụng cụ thí nghiệm hiện đại, ví dụ như ống nghiệm thủy tinh, lọ đựng thủy tinh.
Vì vậy Giang Siêu có ý tưởng muốn tặng nàng một bộ thiết bị đó, nhưng muốn đưa bộ dụng cụ này vào có lẽ không dễ dàng.
Chỉ riêng chỗ độc chướng trong rừng rậm đã không phải thứ người bình thường có thể vượt qua rồi, nếu lỡ lạc trong rừng, có lẽ chỉ có con đường chết.
Xem ra phải chờ cơ hội mới có thể tặng dụng cụ thí nghiệm cho nàng.