Lúc này, máu tươi trong miệng ọc ra ngoài, cuối cùng hẳn †a cũng không trụ được nữa, chống trường thương xuống đất, hắn ta quay đầu lại nhìn Giang Siêu, ánh mắt hắn ta tràn ngập khó hiểu.
Mà lúc này, bởi vì khôi giáp của hẳn ta đã bung ra, quần áo bị máu tươi nhiễm đỏ, ở chỗ bị đâm, ruột từ từ chảy ra.
Trong đó thậm chí còn nhìn thấy cả mấy cái xương sườn.
Người mắt tinh đã nhìn thấy trái trim bị đâm xuyên qua kia dần không còn co bóp nữa.
"Ngươi... thế mà..." Tông Hán ngơ ngác nhìn Giang Siêu, khó khăn bật ra ba chữ.
Vừa dứt lời, hẳn ta không trụ được nữa, ngã ngửa ra đăng sau.
Một nhân vật kiêu hùng cả đời, thế mà lại bị Giang Siêu giết chết.
Tất cả mọi người đang tràn ngập khó tin và hoảng hốt.
Cứ tưởng trận đánh giữa đôi bên sẽ diễn ra trong một khoảng thời gian khá lâu, hoặc sẽ kết thúc băng việc Giang Siêu bị Tông Hán chém chết.
Nhưng ai ngờ Tông Hán lại chết nhanh như vậy.
Tuy hai người đánh nhau rất kịch liệt, ngươi tới ta qua nhiều chiêu, nhưng thời gian chiến đấu thực tế cũng chỉ có ba bốn phút.
So về giá trị vũ lực, đúng là Tông Hán rất mạnh, nhưng Tông Hán mạnh là mạnh ở phương pháp chiến đấu, còn Giang Siêu thì thiên về kỹ xảo.
Vả lại, nội lực của Giang Siêu mạnh hơn Tông Hán nhiều, nhiều lắm!
Dù Tông Hán có mạnh đi chăng nữa, nhưng kỹ xảo và nội lực đều không bằng Giang Siêu, cho nên hẳn ta vẫn sẽ là người bị giết.
Cùng lắm thì có khả năng hắn ta có thể cầm cự. được lâu hơn một chút thôi.
Nhát kiếm kia của Giang Siêu, không chỉ đâm xuyên qua trái tim Tông Hán, mà còn rạch ra một cái lỗ ở trên ngực hẳn ta.
Với lực đạo này, cho dù Tông Hán có giỏi võ đi chăng nữa.
Cũng mất đi sức chiến đấu ở giây phút đó.
Thật sự là bởi vì Giang Siêu ra tay quá nhanh, nhanh đến mức làm hän ta không phản ứng kịp luôn.
Nhìn thấy Tông Hán ngã xuống, ở xa xa, hai mắt Tà Bảo trợn lên như sắp nứt ra, hắn ta phẫn nộ thúc ngựa muốn xông qua đó, hẳn ta hét lên trong bi phẫn.
Nhưng ở giây phút hắn ta thúc ngựa, mấy tướng lĩnh bên cạnh vội vàng giữ ngựa của hẳn ta lại, bọn họ bi phẫn nói với Tà Bảo:
"Thiếu tướng quân, ngài không được hành động theo cảm tính, khó khăn lắm đại soái mới để cho chúng ta chạy được ra đây, chúng ta mà đi vào thì chỉ có một con đường chết, mau đi thôi... chúng ta muốn báo thù... vẫn còn rất nhiều cơ hội... chúng ta đi tìm Hy Nhất..."
Nghe thấy lời các tướng lĩnh nói, Tà Bảo đang căm phẫn cũng bình tĩnh lại, hắn ta biết lúc phụ thân để bọn hắn lao ra lối ra, thì đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bị chết rồi.
Nhưng mà, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ, phụ thân của mình lại chết ấm ức như vậy. Chết thảm như vậy!
Mặc dù không cam lòng, nhưng Tà Bảo biết nếu mình mà còn không rời khỏi đây thì e bọn họ sẽ chết hết ở đây mất.
Ngay vào lúc hẳn ta quay người định thúc ngựa rời khỏi đây, các cận vệ dưới trướng Tông Hán đang ở trong hẻm núi đã tỉnh táo lại, bọn họ phẫn nộ xông về phía Giang Siêu.
Bọn họ phải báo thù cho đại soái nhà mình, tiếc là, vào lúc bọn họ xông tới thì các chiến sĩ quân Con Cháu đã có chuẩn bị từ trước lại giơ súng lên bắn, trong chớp mắt gần một trăm ky binh bị bản chết ngay tại chỗ.
Bọn họ còn chưa đi đến chỗ thi thể của Tông Hán thì đã chết hết rồi.