Nhưng khi Tống Chân đang do dự, hắn kinh ngạc phát hiện quân Đại Triệu ở đối diện vậy mà lại thay đổi trận hình, có khoảng hai ngàn binh sĩ từ trong đó đi ra.
Thông qua ống nhòm, hắn ta thấy được vẻ mặt đầy sự nghi ngờ cũng như mờ mịt của bọn họ.
Không chỉ những quân sĩ đó mờ mịt, đến cả Tống Chân ở bên này cũng rất kinh ngạc vì những quân sĩ vừa đi ra lại mặc quân phục của Viên Triệu quân bọn họ. Viên Triệu quân bọn họ có người trà trộn vào quân Đại Triệu từ khi nào vậy?
Ngay khi bọn họ đang kinh ngạc, từ phía sau bất ngờ xuất hiện một đội mấy ngàn binh cầm súng, ngay lập tức tiến hành tấn công Viên Triệu quân kia.
Tiếng la giết nhất thời vang lên liên tục.
Những người kia còn đang mơ hồ trong chớp mắt đã chết gần trăm người.
Những người quân Đại Triệu đang mặc quân phục của Viên Triệu quân phản ứng kịp thì vội vàng chạy sang phía bọn họ.
Nếu không chạy thì chỉ có con đường chết.
Mà bên trong quân trận của Triệu quân, tất cả những quân Đại Triệu không tham gia vây giết đều trợn tròn mắt.
Lúc đầu, bọn họ còn tưởng là đồng bào của mình ra đó là để lừa gạt Viên Triệu quân bên kia, ngay cả những quân sĩ ngụy trang thành quân sĩ Viên Triệu quân cũng cảm thấy thế.
Nếu không, bọn họ đã không ngoan ngoãn mặc quân phục Viên Triệu quân như vậy.
Ai mà nghĩ được kết quả lại là như vậy.
Người một nhà lại bất ngờ chạy ra để giết bọn họ, mà những người ra tay với bọn họ rõ ràng là quân hộ vệ dưới trướng mấy vị kia.
Dù cảm thấy rất phẫn nộ và khó hiểu, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể chạy trốn hoặc quay lại phản kháng.
Hai bên cứ như vậy diễn ra chiến đấu kịch liệt.
Tống Chân trong lúc sửng sốt thì chớp mắt liên tục.
Nếu nhân cơ hội quân Đại Triệu đang loạn từ bên trong, phần lớn quân sĩ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra mà xuất kích, có lẽ có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.
Sau khi hơi do dự, Tống Chân ngay lập tức hạ mệnh lệnh xuất kích cho tướng lĩnh dưới trướng.
Nếu như còn không ra tay, chờ khi bên kia kết thúc chiến đấu thì cơ hội cũng không còn nữa rồi.
Tướng lĩnh dưới trướng rõ ràng cũng hiểu được đạo lý này, ngay khi mệnh lệnh được đưa ra đã vội vàng chỉ huy binh sĩ dưới trướng từ chỗ ẩn náu chạy về phía quân Đại Triệu.
Bên phía quân Địa Triệu, Lưu Thế Quang chỉ trào phúng và lạnh lùng nhìn chiến trường kịch liệt ở phía sau.
Hai ngàn người này là do hắn ta cố ý lựa chọn, đều là những người có suy nghĩ gian dối.
Lúc vừa, đúng lúc dùng bọn họ làm bia đỡ đạn. Người Nữ Chân xem bọn họ là bia đỡ đạn, vậy bọn họ cũng xem người một nhà là bia đỡ đạn.
Chỉ cần giết những người đó thì dù người Nữ Chân có vượt qua được eo sống hắn ta cũng có thể bàn giao lại với Tông Hán rồi.
Vì sự sống còn của mình, bọn họ không ngại hy sinh người cùng tộc.
Có rất nhiều tướng lĩnh xung quanh có vẻ mặt phức tạp, còn có mấy người lộ sự phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Thế Quang kề dao lên cổ đồng bào của mình.
Chiến đấu vẫn kéo dài, nhưng lúc này, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một đợt tiếng nổ, sau đó là tiếng mặt đất rung chuyển.
Lúc này Lưu Thế Quang và những tướng lĩnh nhìn về phía âm thanh truyền tới, xuyên qua quân trận, bọn họ mơ hồ thấy được một đại đội nhân mã từ xa đến gần.
Dưới sự sửng sốt, mọi người đều không thể tin vào mắt mình, đó là... Viên Triệu quân... Viên Triệu quân thật sự!
Bọn họ không nghĩ đến Viên Triệu quân lại không bảo vệ thành Tĩnh Dương đến chết mà dám đi đến đây, sao có thể được!
Hơn nữa, xét về quy mô binh sĩ, số lượng binh sĩ mà lần này Viên Triệu quân xuất động cũng không ít.
Ít nhất cũng ngang với bọn họ, thậm chí còn nhiều hơn bọn họ một chút.
Dưới sự hoảng sợ, Lưu Thế Quang và các tướng lĩnh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lưu Thế Quang càng vội vàng hạ lệnh với tướng lĩnh dưới trướng.
“Nhanh... Toàn quân ngăn địch... Địch tấn công..."