Nàng tuyệt đối không thể để quân địch làm nhục, nàng không thể có lỗi với Giang đại ca.
“Giang đại ca, kiếp sau Thải Nhi lại đến tìm ngươi..”
Đông Ly Thải mặt đầy nước mắt lẩm bẩm, nàng đứng dậy chuẩn bị nhảy xuống sườn núi.
Dù sườn núi không cao, nhưng nhảy xuống như vậy, có khả năng cao sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng so với bị làm nhục, Đông Ly Thải thà chọn ngã chết còn hơn.
Ngay khi Đông Ly Thải nhảy lên, một bóng người nhanh chóng đến bên cạnh nàng.
Trong chớp mắt, hắn đã ôm nàng nhảy vài cái rồi xuất hiện trong mắt quân địch.
Trong nháy mắt, khi quân địch chưa kịp phản ứng, ba tên ở phía trước đã bị hắn vạn gãy cổ.
Hắn tiện tay cướp lấy cây đao dài trên tay một người trong đó, dùng tốc độ nhanh nhất để dùng đao giết chết những người còn lại.
Hảẳn vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Sau khi hản đã nhảy về phía sau, chín người ở bên này đều ôm cổ, không tin nhìn hắn.
“Giang đại ca, huynh không sao...”
Đông Ly Thải bị ôm vào. lòng lúc này mới giật mình nhận ra, nàng mừng rỡ nhìn về phía Giang Siêu đang ôm nàng, mắt vẫn ngập nước.
Nàng ôm Giang Siêu chặt hơn nữa mà thấy may mắn trong lòng.
Giang Siêu cố đè xuống máu nóng đang cuồn cuộn mà vội vàng ôm Đông Ly Thải chạy xuống dưới núi.
“Ôm chặt vào, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, xuống đến mặt đất là ổn rồi.”
Đúng lúc này, hai nhóm người khác đã chạy đến gần, mà ít nhất phải đi mười mấy phút nữa mới xuống được núi. Dù Giang Siêu đi nhanh, nhưng vì trời tối nên tốc độ chậm đi nhiều.
Ngược lại, quân địch lại có đuốc nên cũng đi nhanh hơn.
Hơn nữa, vị trí phân tách của bọn họ vừa đúng lúc là bao vây một nửa nên có thể giúp nhau mọi lúc mọi nơi.
Đừng nói đến việc bọn họ đang tiếp cận theo hướng này.
Cứ theo đà ấy, sợ là Giang Siêu đã bị những người này chặn lại trước khi kịp xuống núi rồi.
Thấy vậy, Giang Siêu đặt Đông Ly Thải xuống.
Hản chỉ đường xuống núi cho Đông Ly Thải nói: “Thải Nhi, muội đi dọc đường này và tụ lại với hội Tống Tiểu Nhã đi, để ta ở lại cản bọn họ”
Đông Ly Thải nghe vậy, quật cường nói: “Không, Giang đại ca, dù chết thì cũng phải chết cùng một chỗ. Ta sẽ không đi đâu!”
Giang Siêu nghe vậy, dịu dàng xoa đầu của nàng nói: “Cô bé ngốc, ta sẽ không chết. Nhưng muội ở đây ta sẽ bị bó tay bó chân. Muội phải an toàn ta mới có thể hết sức đối phó với những người này được.”
Đông Ly Thải cảm nhận được sự dịu dàng của Giang Siêu, lòng rất quyến luyến.
Vốn dĩ nàng muốn kiên trì ở bên Giang Siêu, nhưng nàng cũng không hề ngu ngốc.
Nếu như nàng ở đây, Giang Siêu chắc chản sẽ bị ảnh hưởng, nàng lại không giúp được gì cho Giang Siêu.
Bây giờ nàng chỉ có thể nghe lời của Giang Siêu, nhanh chóng rời đi.
Nàng phải an toàn thì Giang Siêu mới an toàn được.
Dù lòng vừa buồn vừa lo lắng, nàng vẫn gật đầu.
Nàng bất ngờ đi đến trước mặt Giang Siêu, hôn Giang Siêu một cái.
Nụ hôn dài cũng nói thay tiếng lòng của nàng dành cho Giang Siêu.
“Giang đại ca, huynh nhất định phải sống sót quay về, nhất định... Thải Nhi sẽ chờ huynh, sẽ chờ huynh. Nếu như huynh chết, Thải Nhi cũng không sống một mình đâu. Cho nên, cứ coi như để Thải Nhi tiếp tục sống, huynh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân đó”
Đông Ly Thải rời khỏi đôi môi của Giang Siêu, nhìn Giang Siêu thật sâu và nói.
Dù trong bóng đêm, anh sáng cũng không rõ ràng nhưng Giang Siêu vẫn lờ mờ thấy được khuôn mặt đỏ bừng và vẻ kiên định của cô bé.
Giang Siêu cảm nhận sự ấm áp còn vương lại trên môi mà lòng xúc động.
Hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc của Đông Ly Thải, gật đầu nói: “Ừ, Giang đại ca hứa với muội, chắc chắn huynh sẽ sống thật khỏe mạnh. Muội đi đi...”
Đông Ly Thải rưng rưng gật đầu nhẹ, lại nhìn Giang Siêu lần cuối rồi mới quay người nhanh chóng chạy xuống núi.
Dù nàng là con gái nhưng rừng cây của núi này cũng không có khó khăn gì đối với một người từ nhỏ lớn lên trong núi như nàng.