Đặc biệt là Giang Siêu còn không chê bẩn cúi xuống hút mủ giùm ông, lại còn xé áo băng bó vết thương cho ông.
“Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, ta là Đông Ly Khoát, nếu quãng thời gian này công tử muốn ở lại tộc Dạ Lang, vậy chi bằng ở lại nhà của bọn ta! Chỉ cần Đông Ly Khoát ta còn sống, ta đảm bảo công tử ở tộc Dạ Lang sẽ được an toàn”
Người nam nhân trung tiên chắp tay mời Giang Siêu.
“Đúng thế, công tử, ở tộc Dạ Lang chúng ta không có quán trọ đâu, nếu như các ngươi muốn ở lại nhà người khác chưa chắc họ đã đồng ý. Hơn nữa, công tử muốn thu mua thổ sản, Thải nhi có thể giúp ngươi ”
Thiếu nữ cũng vội vàng nói lời mờì.
Giang Siêu nghe vậy thì liếc mắt nhìn ba người Lục Nhân, ánh mắt lóe lên chút kỳ dị nói: ‘Vậy làm phiền hai người rồi, chỉ có điều ba người kia không đi cùng bọn ta, cho nên hai người không cần phải lo lắng cho bọn họ”
Vừa nói Giang Siêu vừa chỉ về phía ba người Lục Nhân. Hắn không quan tâm tới ba
người Lục Nhân, chỉ cần không ảnh hưởng tới hắn, sống hay chết hắn cũng mặc kệ.
Giang Siêu không có thói quen giúp đỡ người muốn hại mình. Hắn còn chưa tìm cơ hội diệt trừ bọn họ đã là nhân từ lắm rồi.
Lời của hắn khiến Lục Nhân và hai tên hạ nhân kia kinh ngạc không thôi, trong mắt lóe lên chút tức giận.
Đặc biệt là Lục Nhân, hắn ta suýt chút đã nổi điên. Hắn ta vốn không muốn tới nơi này, là do Giang Siêu một hai phải kéo hắn tới nơi này.
Thế mà Giang Siêu mới tìm được nơi đặt chân đã quay lưng vứt bỏ hắn ta, hắn ta tìm đâu ra nơi đặt chân ở tộc Dạ Lang bây giờ?
Nhìn thấy ánh mắt thâm sâu cùng lạnh lùng của Giang Siêu, dù hắn ta có khó chịu tới đây cũng đành phải nhịn xuống.
“Tuy rằng không đi cùng nhau nhưng cũng xem như cùng đường, làm phiền lão huynh đây cũng cưu mang chúng ta.” Lục Nhân nở nụ cười xấu hổ nói với nam nhân trung niên.
Tuy rằng Giang Siêu vứt bỏ hắn ta, nhưng hắn ta cũng không dám trở về. Giang Siêu không chết, e là kết cục khi trở về của hắn ta sẽ rất thê thảm.
Mọi chuyện đành chờ tới khi qua sông rồi nói sau vậy. Hơn nữa, ánh mắt kia của Giang Siêu giống như đang muốn cảnh cáo hắn ta, đừng có nghĩ quay trở về, nếu không ngươi sẽ biết tay.
Cho dù lá gan hắn ta có lớn tới đây cũng không dám chọc Giang Siêu vào lúc này.
Người nam nhân trung niên cũng không từ chối, ông nhìn ba người đám Lục Nhân, khẽ gật đầu. Sau khỉ mọi người đã lên thuyền, thiếu nữ kia chèo thuyền qua bờ bên kia một cách thành thục.
Sông này rộng gần ba trăm mét, tuy rằng không xa lắm nhưng vẫn phải dựa vào mái chèo thì thuyền mới có thể di chuyển.
Phải mất gần nửa giờ thuyền mới tới được bờ bên kỉa.
Trên bến thuyền kia có mấy cái thuyền đang neo đậu, đám người nam nữ mặc y phục của tộc Dạ Lang thì kinh ngạc nhìn đám người Giang Siêu. Truyện Full
Bọn họ cũng không để tâm tới đám người Giang Siêu cho lắm, chỉ mở miệng chào hỏi cha con Đông Ly Khoát.
Thiếu nữ neo thuyền gần bờ, Đông Ly
Khoát vốn muốn giúp nữ nhi chuyển thố sản lên bờ, nào ngờ lại bị Giang Siêu ngăn cản.
Ông đang là người bệnh, hiện tại không thích hợp làm việc vất vả cho nên Tống Tiểu Nhã và Giang Vân ra tay giúp bọn họ chuyển hàng hóa lên bờ.
Đám người đi về phía nhà của Đông Ly Khoát, Giang Siêu quay đầu lại nhìn gương mặt ngơ ngác của Lục Nhân, khóe miệng cong lên nở nụ cười châm chọc.
“Giang công tử, loại dược liệu kia của công tử có hiệu quả thật không? Nếu như có hiệu quả, vậy công tử có thể dạy Nguyệt tỷ tỷ cách điều chế được không? Công tử có điều không biết, nơi này của chúng ta, có không biết bao nhiêu người vì vết thương sưng mủ mà…”
Trên đường về nhàm thiếu nữ Đông Ly Thải dùng ánh mắt tò mò hỏi Giang Siêu. Nói xong câu cuối, gương mặt của nàng đột nhiên trở nên ủ rũ.
Lúc ở trên thuyền, Đông Ly Thải đã nói vì người tộc Đông Ly thường xuyên xảy ra xung đột cho nên có rất nhiều người bị thương.
Chỉ cần vết thương của đám người đó bị sưng mủ thôi, ngoại trừ một ít người may mắn sống sót thì đa phần người bị thương đều sẽ
chết.
Lần này bọn họ qua sông không chỉ vì muốn thu hoạch thổ sản mà còn muốn tìm một chút thảo dược điều trị vết thương cho phụ thân nàng.
Nàng vốn là người tốt bụng, thấy dược liệu của Giang Siêu có vẻ dùng tốt cho nên mới mở miệng hòng giúp cho tộc nhân của mình.
“Thải nhi, đừng nói vậy, đây là bản lĩnh kiếm sống của Giang công tử, sao có thể tùy ý truyền dạy cho người khác được. Sau này đừng có nhắc lại chuyện này nữa.”
Đông Ly Khoát vừa nghe nàng nói vậy đã vội vàng trách mắng.
Trước kia người ta thường nói dạy hết cho đồ đệ thì sư phụ sẽ chết đói. Loại dược liệu trên tay của Giang Siêu sao có dễ dàng truyền cho người khác được chứ.
“Khoát thúc, không sao đâu, chỉ là một phương thuốc trị bệnh nhỏ mà thôi, nếu vị Nguyệt tỷ tỷ kia của nàng thật sự muốn học thì có thể bảo nàng ấy tới tìm ta.”
Giang Siêu lắc đầu với Đông Ly Khoát, hơi hơi mỉm cười nói.
Đối với hắn, loại thuốc này cũng không
phải là thứ quý giá gì, nếu như thật sự có người muốn học phương pháp điều chế, hắn cũng không ngại cho phương thuốc này lưu truyền rộng rãỉ.
Đặc biệt là ở một nơi giống như tộc Dạ Lang, nếu như có thể có được phương thuốc này, nói không chừng có thể cứu được mạng của rất nhiều người.
Hơn nữa, nếu có thể dùng thứ này để đổi lại hảo cảm của tộc nhân tộc Dạ Lang, thì chắc chắn sẽ có ích vô cùng lớn đối với việc hắn muốn làm.
“Thật ư! Tuyệt quá, Giang đại ca, ta biết ngay huynh không phải là người keo kiệt. Chút nữa ta sẽ nói chuyện này cho Nguyệt tỷ tỷ ngay.”
Đông Ly Thải nghe vậy thì lập tức vui mừng khôn xiết, ngay cả xưng hô với Giang Siêu cũng đổi thành Giang đại ca.
Giang Siêu mỉm cười nhìn nàng, giống như lại nhìn thấy Tô Miên Miên. Tuổi của Đông Ly Thải cũng sấp xỉ với tuổi của Tô Miên Miên.
Nếu như không phải do cuộc sống bắt buộc, lại mất cả cha lẫn mẹ. Có lẽ Tô Miên Miên cũng sẽ hồn nhiên vô tư như vậy.
Đông Ly Khoát nghe thế không khỏi kinh
ngạc, giống như không ngờ tới Giang Siêu lại rộng lượng như vậy, trong mắt hiện lên một chút tôn kính.
Thậm chí kề từ lúc Giang Siêu vì ông hút mủ từ vết thương ra, ông cũng đã đánh giá cao Giang Siêu rồi.
Mọi người nhanh chóng tới ngôi nhà trúc nằm giữa sườn núi, phía trên đỉnh núi còn có thất nhiều nhà tre, đỉnh cao nhất là nơi tộc trưởng Đông Ly thị đang ở.
Thê tử của Đông Ly Khoát là một phụ nhân trung niên, trên mặt bà có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của Đông Ly Thải.
Nghe nói Giang Siêu đã cứu trượng phu mình, bà cũng rất cảm kính, thái độ rất nhiệt tình.
Nhà của Đông Ly Khoát rất lớn, trong nhà có khoảng bốn năm phòng, bọn họ có thể sắp xếp cho đám người Giang Siêu ở nơi đó.
Lúc này đã là chạng vạng, thê tử của Đông Ly Khoát đang nhóm lửa nấu cơm, đồ ăn của bọn họ rất giản dị, chỉ có một ít rau dại và cháo loãng.
Đông Ly Khoát lộ ra vẻ mặt áy náy.
“Giang công tử, đồ ăn cũ bọn ta đã ăn hết
rồi cho nên chỉ có thể chiêu đãi công tử mấy thứ này, công tử đừng chê.”
Giang Triều hơi lắc đầu cười nói: “Không sao, ta cũng là một đứa trẻ nhà nghèo, ngày thường ngay cả cháo loãng cũng không được ăn.
Trước khi hắn xuyên tới đây, ngày cả Giang Siêu cũng thường xuyên ăn uống thất thường, huống hồ là tỷ muội của Tô Miên Miên.
Tộc Dạ Lang nằm phía trong rừng rậm, giao thông không thuận tiện, dù tự sản xuất cũng không đủ để cho bản thân tiêu dùng. Nhà nào cũng khó khăn, có đồ để ăn đã là tốt lắm rồi.
Cũng không có gì để xoi mói cả.
Cơm nước xong xuôi, Đông Ly Thải liền nhảy nhót đi lên núi, có lẽ là đi tìm Nguyệt tỷ tỷ của nàng.
Ban đêm ở tộc Dạ Lang rất thú vị, tất cả mọi người cùng tụ tập đốt lửa trại, ca khát khiêu vũ, còn có cả diễn tấu nhạc cụ.
Giang Siêu mới vừa rửa mặt xong đã bị Đông Ly Thải kéo vào sân đốt lửa trại, ở đây toàn là người trẻ tuổi, giữa quảng trường là một đống lửa lớn. Một đám người đang vây quanh
đống lửa ca hát, nhảy múa, khung cảnh rất náo nhiệt.
Giang Vân và Tống Tiểu Nhã cũng đỉ tới đây, nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt hai người đêu lộ ra sự hưng phấn.
Dù sao bọn họ cũng còn trẻ, cho nên thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy đương nhiên là rất thích thú.
Người trẻ tuổi xung quanh không hề bài xích việc đám người Giang Siêu lớn, người ở Đông Ly thị có thái độ rất thân thiện với người Hán.
“Giang đại ca, Nguyệt tỷ tỷ xấu lắm, dám không tin ta. Hừ… Đợỉ tới khi vết thương của cha ta khỏi, xem lúc đó tỷ ấy còn dám không tin hay không. Nhưng mà có lẽ lúc đó Giang đại ca đã đi rồi, dù Nguyệt tỷ tỷ muốn học cũng không có cơ hội, aiz… Ta nóng lòng muốn chết!”
Đông Ly Thải chán nản nhìn đống lửa trước mắt.