Chớp mắt, nàng ta đã biến mất khỏi gian phòng. Giang Siêu nhìn bóng lưng nàng ta, một lúc lâu sau vẫn không hiểu ý của Lạc Ngưng Sương.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã định thần lại, cha của Lạc Ngưng Sương mất mạng trong tay triều đình. Hoàng đế là kẻ thù lớn nhất của nàng ta.
Giang Siêu giết hoàng đế Tống Triết, cũng không khác gì đã giúp nàng ta báo thù.
Mà gương mặt nàng ta ửng đỏ khó hiểu, cung không biết là chuyện gì.
Có thể là do Giang Siêu nói là chuyện nên làm, khiến nàng ta nghĩ nhiều, cũng có khả năng là nguyên do khác.
Giang Siêu khế cười ngượng ngùng, nhìn con trai và con gái phía trước, để mặc bọn nhỏ nhéo mặt mình. Cười ha ha.
Một lúc lâu sau, Giang Siêu dời tầm mắt, quay người đi vào nhà.
Nhưng khi vừa đi đến gần phủ thì lại thấy mấy chiếc xe ngựa đã dừng cách cửa nhà không xa.
Còn có rất nhiều ngựa được cột ở bên ngoài gia trạch.
Giang Siêu nhìn thấy không ít hộ vệ đang đứng ngoài cửa nhà mình.
Vẻ mặt Giang Siêu có chút ngạc nhiên, vốn dĩ hắn chuẩn bị đến ngoài cửa thôn mới của thôn Kháo Sơn đón người, không ngờ, Mộ Dung Cung đã đến trước.
Những hộ vệ này có không ít người Giang Siêu cũng biết.
Bọn họ cũng biết Giang Siêu. Những hộ vệ này chính là tư binh của Mộ Dung Địch.
“Bái kiến Giang công gia... Quốc công đã đợi công gia rồi”
Lúc này, hộ vệ đứng đầu nhìn thấy Giang Siêu, vội vàng kính cẩn thi lễ với Giang Siêu.
Các hộ vệ xung quanh lập tức cũng kính cẩn nghiêng mình hành lễ với Giang Siêu.
Thấy cảnh này, Giang Thần và Giang Hi cũng ngây người, có chút kinh ngạc bởi hành động của những người này.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn nhỏ đã cười ha ha một trận.
Hai đứa nhỏ này cũng không bị cảnh tượng này dọa sợ, dù sao, có đôi lúc Giang Siêu cũng đưa bọn nhỏ đến quân doanh xem huấn luyện.
So với tác phong của quân Con Cháu, thì những hộ vệ này còn kém xa, hành động của bọn họ e là cũng không khiến bọn nhỏ bị dọa sợ.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ lại không hề bị ảnh hưởng, các hộ vệ đều có vẻ kỳ lạ, quả nhiên không hổ là con trai con gái của Giang công gi. Rất can đảm!
Giang Siêu gật đầu với các hộ vệ, ôm hai đứa nhỏ đi vào nhà.
Vừa mới vào nhà, đúng lúc nhìn thấy Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đi cùng Mộ Dung Địch, Mộ Dung Phong, Mộ Dung Cung.
Cùng với mấy nữ quyến của Mộ Dung gia. Những nữ quyến này có cả vợ cả của Mộ Dung Địch, lão phu nhân Mộ Dung, sau đó là phu nhân của Mộ Dung Phong và phu nhân của Mộ Dung Cung. Cùng với những nữ quyến khác.
Lúc này Tô Miên Miên đang ngồi ở ghế trên, thoải mái tự nhiên nhìn người nhà Mộ Dung trước mặt, nàng khế cười gật đầu chào hỏi với mọi người.
Tuy Mộ Dung gia là gia tộc lớn, địa vị không hề nhỏ, có tước vị quốc công, nhưng ở trước mặt Tô Miên Miên, bọn họ cũng có khá cẩn thận dè dặt.
Bởi vì, mọi người đều biết Giang Siêu rất cưng chiều Tô Miên Miên.
Tuy là người nhà Mộ Dung, cũng không dám xem thường Tô Miên Miên.
Mộ Dung Địch càng lớn tuổi càng tinh tường, ông biết nếu bản thân bất kính với Tô Miên Miên có lẽ sẽ khiến Giang Siêu tức giận.
Nhà Mộ Dung bọn họ muốn dựa vào Giang Siêu e là càng khó.
Mặc dù hiện tại Giang Siêu không có địa vị gì, nhưng người nhà Mộ Dung đều biết, tương lai Giang Siêu chắc chăn sẽ đạt đến đỉnh cao.
Nếu không, nhà Mộ Dung ông tại sao phải lên cùng chuyến xe Giang Siêu này, làm thế nào cũng phải gả cháu gái cho.
Không chỉ là hy vọng dự vào cháu gái có một vị trí đối với Giang Siêu hay sao!
Còn về Đông Ly Nguyệt, mọi người của Mộ Dung gia cũng rất tôn trọng.
Người ta là vua của tộc Dạ Lang, phần lớn quân Con Cháu của Giang Siêu đều xuất thân từ tộc Dạ Lang.