“Rút lui!”
Phương Bách Phật vẻ mặt âm trầm nói với đám tướng lãnh.
Nếu đã không thể đánh vào thành thì hắn ta phải nghĩ cách khác mới được.
Chứ cứ như vậy hoài là bọn họ sẽ bị kẹt ở đây.
Tấn công không được, đi lên không được, đi xuống không được, hắn ta còn đánh kiểu gì được nữa.
Chỉ mới vậy thôi mà mười lăm vạn đại quân đã tổn thất hơn hai nghìn người, bọn họ phải bàn kỹ lại mới được.
Bọn họ định bao vây thôn Kháo Sơn rồi lại tính toán sau.
Về phần Giang Siêu, bọn họ không biết hiện giờ Giang Siêu ra sao rồi.
Ở kinh thành, hoàng đế biết hai mươi lắm vạn đại quân đang bao vây thôn Kháo Sơn thì mặt mày tràn đầy vẻ phấn khích.
Nếu có thể giải quyết được Giang Siêu thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Ông ta thậm chí còn muốn xem có thể lấy đầu Giang Siêu được hay không.
Vậy thì ông ta có thể hòa hoãn được lửa giận của quân Khiết Đan ở biên quan.
Có điều, trước khi quân Con Cháu thua trận, ông ta không dám động đến Giang Siêu.
Ông ta chỉ có thể chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến với hai mươi lăm vạn đại quân kia.
Bên quân Khiết Đan, bọn họ chỉ la hét đòi đánh chứ không có bất cứ hành động cụ thể nào.
Không phải bọn họ không muốn đánh, mà là bọn họ tạm thời không dám đánh.
Rốt cuộc mục đích của bọn họ là làm chết Giang Siêu.
Chờ khi Giang Siêu chết rồi lại tấn công cũng không muộn.
Nếu lúc này đánh vào Đại Triệu, lỡ như hoàng đế lại ra lệnh cho Giang Siêu đi cản quân Khiết Đan bọn họ, thì ai biết quân Khiết Đan hiện giờ có đánh lại được quân Con Cháu hay không.
Hoàng đế Khiết Đan có lòng tấn công Đại Triệu, nhưng chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Ai bảo quân Con Cháu của Giang Siêu không chỉ có giết mười mấy vạn đại quân của bọn họ, mà còn giết luôn cả vị thần Gia Luật Quang Minh của quân Khiết Đan bọn họ.
Bên kia, Giang Siêu mang theo dầu mỏ dầu thô về tới ranh giới phủ Ninh Châu, đi lên phía trước nữa là huyện An Khánh.
Nhưng hắn không đi huyện An Khánh, mà dẫn binh đi về phía châu phủ.
Tình báo nói có năm vạn binh lính đang mai phục tại Hàn Cốc Quan để chờ quân châu phủ tới đây chịu chết.
Sau khi biết tin tức, Giang Siêu đã sai nhân viên tình báo báo tin cho Mộ Dung Cung.
Tuy rằng quân châu phủ đã tới rồi, nhưng lại chưa qua quan, mà còn ở bên ngoài quan.
Bọn họ đang đợi Giang Siêu.
Mà mục đích của Giang Siêu là tiêu diệt năm vạn quân mai phục trước, rồi đi tiêu diệt năm vạn quân huyện An Khánh, cuối cùng tiêu diệt mười lăm vạn quân phản loạn quanh thôn Kháo Sơn.
Giang Siêu muốn giết hết quân địch, thì cần phải giải quyết xong trận chiến ở hai nơi với tốc độ nhanh nhất, không thể làm cho kẻ địch đang bao vây thôn Kháo Sơn kịp thời phản ứng.
Hắn muốn kẻ địch bao vây thôn Kháo Sơn cho rằng phía sau có mười vạn đại quân canh giữ, phía sau rất an toàn. Khi đó hắn lại tấn công thì sẽ có được hiệu quả bất ngờ.
Đến lúc ấy, ba vạn quân châu phủ cộng thêm hai vạn quân bên hắn, năm vạn quân tuyệt đối có thể tiêu diệt hết mười mấy vạn đại quân ngay tại đây.
Quân châu phủ vốn chỉ có ba vạn người.
Nhưng khi châu phủ bị bao vây, Giang Siêu đã bảo Mộ Dung Cung chiêu mộ hai vạn người.
Hiện giờ quân châu phủ có năm vạn người. Còn có cách huấn luyện quân đội của quân châu phủ, tuy rằng không huấn luyện giống hệt quân Con Cháu, nhưng cũng huấn luyện gần như giống hệt quân Con Cháu, vậy nên sức chiến đấu của quân châu phủ không hề yếu, cho dù có không bằng quân Con Cháu thì cũng không kém được bao nhiêu.
Cứ như vậy, Giang Siêu sai cấp dưới giấu gần hết dầu mỏ, rồi dẫn hai vạn quân Con Cháu chạy tới Hàn Cốc Quan với tốc độ nhanh nhất có thể.
Giang Siêu cũng báo với Mộ Dung Cung là chuẩn bị phối hợp chiến đấu.
Chờ khi bọn họ tiêu diệt xong kẻ địch ở Hàn Cốc Quan thì sẽ nhanh chóng tiêu kẻ địch ở huyện An Khánh, không cho kẻ địch cơ hội thở dốc.