Tiêu Sách cuối cùng cũng hiểu rằng, không phải Giang Siêu chưa chuẩn bị gì đã tự đến đây để tìm cái chết, mà mục. đích của hẳn chính là cướp ải.
Hơn thế nữa, với đội quân Con Cháu có sĩ số lên đến năm nghìn binh lính của mình, hắn đã sắp đạt được mục đích của bản thân.
Nếu hắn không về kịp lúc thì e là Đông Hình Quan đã đổi chủ, đến lúc đó, dù Đông Hình Quan có đến một nghìn quân Đại Triệu cũng không thể xoay chuyển tình thế.
Cho dù binh lính Đại Triệu có buông tay đầu hàng ngay trong lúc đó thì bọn họ cũng có khả năng làm phản bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, tim Tiêu Sách như chìm xuống đáy cốc, hắn cảm thấy bản thân nhất định phải quay lại thành.
Liếc nhìn những binh sĩ đang gồng mình ngăn cản kẻ địch, ánh mắt hắn lộ ra cảm xúc vừa lo lắng, vừa đau thương, những người đồng đội đang sát cánh bên nhau ngăn chặn kẻ địch kia có lẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nhưng muốn có thể bảo vệ Đông Hình Quan, hắn chỉ có thể hy sinh đồng đội của mình.
Nhìn thấy cảnh tượng một nghìn binh lính Khiết Đan ùa lên, Giang Siêu và các thuộc hạ khác lại không hề nao núng, ngay sau đó, Giang Siêu cũng có cơ hội va chạm với vị tướng Khiết Đan đầu tiên.
Cây trường đao trong tay Giang Siêu vung lên thật mạnh, trường đao lập tức chém đứt vũ khí của tướng quân Khiết Đan, cuối cùng là chém bay cả cái đầu của tên đó.
Tiêu Sách vừa quay đầu lại liền bắt gặp ngay cảnh tượng này, hai con mắt hẳn như muốn lòi tròng, hẳn nhìn thẳng vào Giang Siêu, ánh mắt tràn đầy sự oán hận!
"Giang Siêu! Bản tướng thề sẽ giết chết người... Ngươi hãy chờ đi..."
Tiêu Sách dẫn quân vội vã chạy ngược vào trong thành.
Mặc dù hẳn rất rất muốn quay lại đánh một trận quyết định sinh tử với Giang Siêu, nhưng hẳn không thể làm vậy...
Lúc này, hai bên cánh trái và cánh phải đều có binh lính của quân Con Cháu, toàn bộ quân đội Khiết Đan đã bị bao vây.
Tiêu Sách quơ một đường đao chém về phía Đông Ly Sơn đang lao về phía hẳn ta.
Khoảnh khắc hai lưỡi đao chạm vào nhau, cây đao trong tay Đông Ly Sơn lập tức chém đứt cây đao của Tiêu Sách.
Cây đao tiếp tục theo đà lao đến, gần như sắp cắt đứt cổ "
Tiêu Sách, Tiểu Sách sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra như tắm, lập tức cúi đầu xuống né ngón đòn chí mạng.
Hắn ta lách mình né qua một bên, nắm lấy thanh đao của một người lính Khiết Đan nào đó đã bị giết trong trận chiến, chưa kịp hoàn hồn, tiếp ngay sau đó, cây đao của một chiến binh Dạ Lang đã lao đến trước mặt hẳn.
Tiếc là cây đao của hắn ta không bằng cây đao trong tay. chiến binh Dạ Lang kia. Sau vài hiệp đấu qua đấu lại, một phần ba lưỡi kiếm của hắn cũng đã bị chém gãy lìa.
Nếu không nhờ hắn ta cảm thấy sợ sệt, không dám chiến đấu hết sức với đối phương thì thanh đao của hẳn đã bị chặt đứt từ lâu rồi.
Lúc này, hắn mới nhớ tới đã từng có người nói vũ khí của quân Con Cháu sắc bén vô ngần, hóa ra đây hoàn toàn là sự thật.
Đa phần số binh lính của quân Khiết Đan dưới quyền hắn đều đã bị giết ngay sau khi quân địch dùng chiêu chém đứt đao.
Bọn họ cũng phát hiện ra, việc phá vòng vây xông ra ngoài là chuyện không thể thực hiện được.
Bọn họ không sợ chết, cũng có đủ sức để tiếp tục cuộc chiến khốc liệt này.
Nhưng đội quân Con Cháu trước mặt cũng không thua kém bọn họ chút nào, thậm chí bọn họ cũng phải thừa nhận đối phương hợp tác rất ăn ý.
Do đó, quân Con Cháu có thể nhanh chóng bao vây quân đội Khiết Đan vào giữa với lợi thế áp đảo hoàn toàn.