Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 37: Đá xong rồi nói



LÚC này mọi người mới hiểu được tại sao Giang Siêu lại giữ đám thương nhân kia lại. Hóa ra là Giang Siêu đã sớm biết mình sẽ thắng. Hắn làm vậy là để trả thù.

“Nhãi ranh, ngươi dám động đến ta hả… Ngươi biết ta là ai không?” Một tên trong đám run rấy uy hiếp Giang Siêu.

Nhưng khi lờỉ uy hiếp của gã vừa dứt, Giang Siêu đã đá một chân vào chân trái gã, một tiếng gãy giòn vang lên, xương cốt bị đá gẫy.

“Ta không quan tâm ngươi là ai. Ta chỉ biết ngươi là một con chó điên muốn cẳn ta, vậy ta còn khách sáo vớì ngươi làm gì!” Giang Siêu lạnh lùng nói.

Mấy người còn lại thấy cảnh này đều sợ tới mức lùi liên tục ra sau, miệng lải nhải cầu xỉn tha thứ.

“Giang công tử, vừa rồi là do bọn ta có mắt không tròng, bọn ta không nên vỏ lễ với ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho bọn ta đi, bọn ta bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.”

Tiếc là Giang Siêu không thèm để ý đến lời cầu xin tha thứ của bọn họ, đi lên đá đều

mồi tên thương nhân gãy một chân.

Bây gỉờ mới cầu xin tha thứ, thay vì ngay từ đầu khỏng làm.

Lúc hắn giữ bọn họ lại, nếu bọn họ có thế kịp thời tỉnh ngộ, thì chắc là hắn sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, đá xong rồi nói, cho dù ngươi có là ông trời thì ta đây cũng đá!

Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục trong sân. Nhũng người khác đều im bặt, hoảng sợ nhìn về phía Giang Siêu.

Đa sô’ đều cảm thấy may mắn, may mắn là vừa rồi mình không có nói năng khó nghe với Giang Siêu, nếu không thì bọn họ đã trở thành một trong những người đang la hét thảm thiết trên mặt đất kia rồi.

Vị Giang công tử này tàn nhẫn quá đi, thật sự là chênh lệch quá lớn so với ngoại hình trẻ tuổi của hắn.

Tàn nhân độc ác, trả thù ngay mặt, nhân vật kiêu hùng cũng chỉ thế mà thôi.

“Các vị, xin lồi vì đã làm các vị chê cười, ta mới vừa xử lý vài con chó điên xông tới cắn người. Chúng ta tiếp tục bữa tiệc đì… nhân tiện nói một vài chuyện. À phải rồi, dạo này ta

đang cần một ít hạt giống lương thực, không biết có vị nào có…”

Lúc này, Giang Siêu quay người cười nói với những người khác trong đại sảnh. Mới vừa rồi hắn còn mang vẻ mặt lạnh băng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc quay người, đã trờ nên dịu dàng nhưgỉó xuân, lập tức khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Mọi người ớ đây đều bất giác rùng mình.

Bọn họ cười gượng đáp lại Giang Siêu. Bầu không khí lập tức thay đổi.

“Giang công tử nói gì vậy, ngươi muốn cái gì thì cứ nói với bọn ta là được, nếu có thì bọn ta chắc chắn sẽ tặng cho ngươi, nếu không có thì bọn ta cũng sẽ tìm giúp ngươi, đúng không?”

“Đúng… đúng vậy… Giang cồng tử là aỉ cơ chứ, bọn ta đương nhiên là phải giúp đỡ rồi.”



Một đám thương nhân quan viên ban nấy còn cực kì thờ ơ với Giang Siêu, lúc này lại trớ nên nịnh bợ, nhiệt tình đêh mức không thế nhiệt tình hơn được nữa.

Đành chịu thôi, không nói tới việc Tống Ninh Tuyết coì trọng Giang Siêu, chỉ nóì tớỉ

khí chất kiêu hùng mà Giang Siêu thể hiện ra ngoài, cũng đủ để không ai dám coi thường hắn.

Nhìn biểu hiển của mọi người, Giang Siêu gật đầu tỏ vé vừa lòng. Đây mới là hiệu quả mà hắn muốn thấy.

Nếu không ngươi cho rằng hắn ầm ĩ đi đánh cuộc với Trịnh Thế Kinh để làm gì?

Chủ yếu vân là vì đám người trước mắt này không có thái độ tốt với hắn vào lúc ban đầu. Nhưng mà hắn cũng không tiện phát giận với bọn họ.

Vậy nên khi mấy tên thương nhân kia và Trịnh Thế Kinh tự mình muốn làm gà cho hắn giết để dọa những con khỉ còn lại, hắn đành phảỉ miễn cưỡng chấp nhận.

“Quận chúa, Giang đại ca giỏi quá đi, hiện giờ đám người kia ngoan hơn nhiều rồi…”

Tông Tiểu Nhã đứng phía sau Tống Ninh Tuyết thấy biểu hiện của mọi người thì trên mặt nổi lên vẻ sùng bái.

Nàng ấy thấy biếu hiện trước đó của mọi người, còn đang buồn rầu phải giải quyết như thế nào, không ngờ Giang Siêu đã nhanh chóng làm cho tất cả mọi người nghe lời.

Chỉ có thể nói là Giang Siêu thật sự có bản lĩnh hơn người.

Cuộc trò chuyện kế tiếp trở nên vui vẻ hơn nhiều. Giang Siêu cần một ít hạt giống lương thực, cần nhất vẳn là một ít hạt giống lương thực đến từ nước ngoài, ví dụ như là khoai tây, khoai lang, bắp…

So với các loại lương thực khác, mấy loại lương thực trên có sản lượng cao và dễ bảo tồn.

Đối với tình thế trước mắt mà nói, chúng nó là sự lựa chọn tốt nhất khi muốn dự trữ lương thực.

Từ khi biết đám cướp có khả năng tạo phàn, Giang Siêu đã chuẩn bị về rất nhiều mặt, lương thực là một trong số đó.

Một khỉ đánh giặc, chắc chắn là sẽ đất cằn ngàn dặm, bá tánh trôi giạt khắp nơi, lương thực trở thành vấn đề lớn nhất.

Đến lúc ây, chí sợ sẽ có hàng nghìn người chết đói, loại chuyện cực kì thảm thiết như đổi con cho nhau ăn thế nào cũng sẽ xảy ra.

Giang Siêu không biết mình có thể cứu được bao nhiêu người, cũng không nghĩ tới

việc sẽ cứu bao nhiêu người. Hắn chỉ định làm hết sức mình, đóng góp một phần lực lượng trong khả năng cho loạn thế.

Ngoại trừ hạt giống lương thực, hắn còn đặt mua rất nhiều lương thực.

Ngoài ra, hắn còn ký hợp tác với những người mua bán quặng.

Điều làm hắn cảm thấy vui vẻ bất ngờ là cửa hàng Đạì Đống. Đây là cửa hàng lớn nhất Đại Triệu, làm đủ loại mua bán ớ các lĩnh vực khác nhau, thậm chí còn làm mua bán với nước ngoài và con đường tơ lụa.



Đại diện cho cửa hàng Đại Đông tới tham gia bữa tiệc lần này chính là trường nữ Diệp Thanh Ánh của ông chủ cửa hàng Đại Đỏng, cũng chính là cô gái xinh đẹp động lòng người, khí chất hơn người kia.

Lần này nàng ấy vừa lúc tiếp quản mua bán bên châu phủ. Nàng ấy đã rất thích khi nhìn thấy nước hoa và xà phòng.

Nàng ấy là người đầu tiên ký hợp tác với Giang Siêu. Cho dù có cộng hết thực lực của mọi người ờ đây thì chắc cũng không mạnh bằng Diệp Thanh Ánh.

Cửa hàng Đại Đông gần như bao phủ tất

cả sản nghiệp.

Giang Siêu muốn cáỉ gì thì nàng ấy cũng có, ví dụ như hạt giống bồng, khoai tây, khoai lang, bắp và quặng sắt quặng đồng.

Còn có cả tiêu thạch và quặng lưu huỳnh, than củi…

Ngoài ra, Giang Siêu còn cần thêm một ít đồ vật khác nữa. Diệp Thanh Ảnh có thì đồng ý, mà không có thì cũng đồng ý.

Nàng ấy bảo đảm sẽ giúp Giang Siêu tìm được. Với năng lực của nàng ấy thì đúng là không có nói mạnh miệng.

Giang Siêu cảm thấy may mắn khi có thể hợp tác với Diệp Thanh Ánh, bởi vì sẽ giảm bớt được rất nhiều chuyện không cần thiết, tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh gấp nhiều lần.

Về phía Giang Siêu, hắn sẽ để riêng cho nàng bảy phần mười nước hoa và xà phòng.

Ngoài mấy thứ trên, hàng mẩu vải vóc mà Giang Siêu mang đến cũng rất được mọi người yêu thích.

Dù là ớ chất lượng, màu sắc hay là kiểu dáng, thì đọt vải vóc được dệt ra từ máy dệt vải mới của Giang Siêu đều đạt tới mức độ

không thể bắt bẻ được.

Trên thị trường hiện nay, chắc là khồng có bất cứ một tiệm vải nào có thể có được vải vóc so được với vải vóc của Giang Siêu.

ở bất cứ thời đại nào cũng vậy, kỹ thuật tiẻn tiến luôn có thể dẵn đầu xu hướng.

Cửa hàng Đại Đông dựa vào ƯU thế của mình chiếm được bảy phần lượng sản xuất vải vóc từ Giang Siêu, ba phần còn lại cũng bị những người khác tranh giành đặt trước.

Tất cả mọi người đều biết dù là nước hoa, xà phòng hay là vải vóc, thì đều là hàng hóa có thế kiếm lời.

Nếu không phải tranh giành không lại Diệp Thanh Ảnh, thì chắc là bọn họ cũng muốn một mình bao hết.

Khoảng hai giờ sau, mọi người bàn xong chuyện hợp tác.

Giang Siêu chào tạm biệt mọi người, dẩn Tống Ninh Tuyết chạy về thôn Kháo Sơn.

Diệp Thanh Ánh có chút không nỡ. Nàng ấy nhìn Giang Siêu, mấy lần muốn nói lại thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv