Nhưng Giang Siêu thật sự không muốn nàng đi mạo hiểm với mình.
Hơn nữa, núi Kháo Sơn cũng cần có Tống Ninh Tuyết.
Bởi vì có Tống Ninh Tuyết nhúng tay vào nên chuyện luyện thép và luyện đồng cũng trở nên nhanh hơn.
Thậm chí nhờ có sự đôn đốc của Tống Ninh Tuyết, các hạng mục kỹ thuật đã đạt được tiến bộ cực lớn.
Trước đây, Giang Siêu chỉ để cho những thợ rèn kia tự mình tìm tòi.
Suy nghĩ của những thợ rèn kia rất bảo thủ, trong một thời gian khó mà chấp nhận được những điều mới lạ.
Trong khi Tống Ninh Tuyết là người được Giang Siêu soi sáng bằng thí nghiệm vật lý, đồng thời cũng được hắn đặc biệt chỉ bảo, đương nhiên nàng sẽ mạnh hơn những thợ rèn này về mặt tri thức.
Có nàng điều phối, việc luyện thép càng ngày càng tốt lên. Giang Siêu rất cảm động bởi mấy người phụ nữ của mình.
Người nào người nấy đều có thể khiến hắn bớt việc. Người nào người nấy đều có thể giúp đỡ được hắn.
Có các nàng ở đây, Giang Siêu có thể buông xuống rất nhiều chuyện để các nàng đi làm.
Vì vậy, Giang Siêu không để Tống Ninh Tuyết đi cùng.
Mặc dù Tống Ninh Tuyết không muốn, nhưng dưới sự thuyết phục của Giang Siêu, cuối cùng nàng vẫn ở lại thôn Kháo Sơn.
Nhưng Tống Ninh Tuyết vẫn phái Tống Tiểu Nhã đi cùng Giang Siêu.
Suy nghĩ của nàng là lúc Giang Siêu chinh chiến bên ngoài sẽ không thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Dù sao Tống Tiểu Nhã cũng là phụ nữ, đương nhiên sẽ giỏi hơn những tên đàn ông kia trong việc chăm sóc người khác.
Giang Siêu vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết kia của Tống Ninh Tuyết, hắn liền biết nếu như hắn từ chối, có lẽ Tống Ninh Tuyết sẽ tự mình đi theo hắn.
Hắn chỉ đành đồng ý với nàng. Nói ra, dù gì ở bên cạnh có một người phụ nữ chăm sóc cũng vẫn rất tốt.
Cứ như vậy, dưới sự đưa tiễn quyến luyến không nỡ của mấy cô gái, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Siêu đưa hai trăm nghìn quân Con Cháu rời khỏi núi Kháo Sơn, đi về phía thành Bình Nguyên.
Bọn hắn phải nhanh chóng đuổi kịp tới thành An Tây trước khi quân Khiết An tới thành An Tây.
Đến lúc đó, hãy xem bọn hắn làm thế nào để đánh bại quân Khiết Đan ở thành An Tây.
Tô Miên Miên ôm Tô Tiểu Thảo đứng trên tường thành, nhìn về phía quân Con Cháu ở xa xa, ánh mắt của nàng khoá chặt vào hình bóng của Giang Siêu, dòng lệ trong mắt tuôn trào.
Tô Tiểu Thảo không ngừng khóc nức nở, trong miệng liên tục gọi ca ca.
Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng vô cùng đau lòng và không nỡ. Nhưng các nàng cũng chỉ đành bất đắc dĩ.
Nhìn thấy bóng dáng của Giang Siêu đã biến mất, mấy người phụ nữ liền thu lại vẻ không nỡ và đau lòng, toàn bộ cơ thể và tâm trí đều tập trung vào công việc của mình.
Trước khi Giang Siêu trở về, các nàng phải làm thật tốt những việc mà Giang Siêu giao lại, đặc biệt là Mộ Dung Chỉ Tình, nàng ta chắc chắn phải làm ra được súng tự chế mà Giang Siêu mong muốn.
Giang Siêu đã viết ra cho nàng ta rất nhiều ý tưởng, trong đó có cả việc huấn luyện cho quân đội liên quan sau khi làm ra súng tự chế.
Bên kia, sau khi Giang Siêu dẫn quân tới thành An Tây, hoàng đế ở triều đình liền nhận được tin.
Lúc Dương Lâm rời khỏi huyện An Ninh, hắn ta đã sắp xếp không ít thám tử ở huyện An Ninh.
Nói trắng ra, tên này ngoại trừ tính cách tự cao ra, cũng không phải không có chỗ tốt nào. Ít ra, hắn ta còn biết giám thị Giang Siêu.
Nhưng Giang Siêu sớm đã nhìn rõ những trò chơi vặt vãnh này của hắn ta, hắn chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Dù sao Giang Siêu vốn cũng không muốn giấu giếm bất cứ kẻ nào chuyện gấp rút chỉ viện lúc trước.
Hoàng đế biết được thì càng tốt, thậm chí khiến toàn bộ thiên hạ đều biết được cũng tốt.
Như vậy, hoàng đế sẽ không thể dùng chuyện này để đối phó với hắn.
“Trịnh ái khanh, Giang Siêu đã tới thành An Tây trước, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?
Để hắn và bọn chó Khiết Đan lưỡng bại câu thương hay là tấn công hắn từ hai mặt trước sau, giết chết hắn?”
Hoàng đế tìm Trịnh An tới, trong mắt hiện lên vẻ tìm tòi.