Lúc này, Đông Ly Ưng hồi hồn lại, khóe môi cong lên ý cười là lạ.
Hắn ta gọi ba tên đoàn trưởng khác lại đây, nhỏ giọng nói vài câu bên tai bọn họ.
Ba người gật đầu, rồi vội vàng đi về phía đội ngũ của mình.
Trong chớp mắt, bọn họ đã bắt đầu giăng bãy ở phía sau.
Tộc Dạ Lang ngày ngày liều mạng với các loại thú hoang trong rừng rậm.
Vậy nên bọn họ rất giỏi trong việc tận dụng mọi thứ xung quanh để giăng bãy.
Bên kia, Giang Siêu quay đầu nhìn sang Đông Ly Ưng bên này.
Hắn gật nhẹ đầu.
Tuy hắn không biết Đông Ly Ưng muốn làm gì, nhưng hẳn vẫn mơ hồ đoán được Đông Ly Ưng muốn làm gì.
Sau khi vào rựng rậm, Giang Siêu đi dọc theo đường núi lặng lẽ quay về thôn Kháo Sơn.
Sau đó, hẳn lao nhanh tới dưới tường thành.
Lúc này, trên tường thành, Tống Ninh Tuyết mặc áo giáp đứng thẳng người, bên cạnh nàng là vài nữ hộ vệ và Tô Miền Miên.
Bên cạnh Tô Miên Miên là Tô Tiểu Thảo và Mộ Dung Chỉ Tình đã khỏe mạnh.
Các nàng đang lo lắng mà nhìn xuống tường thành.
Tống Ninh Tuyết tràn đầy ý chí chiến đấu. Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì lại có vẻ vững vàng bình tĩnh.
Về phần Tô Miên Miên, tuy rằng có chút căng thẳng nhưng trong mắt đều là vẻ quyết tâm.
So với lúc Giang Siêu mới gặp nàng, Tô Miên Miên của hiện tại đã trở nên độc lập tự chủ và kiên cường.
Tô Tiểu Thảo bên cạnh nàng cũng rất căng thẳng.
Nhưng cô bé vẫn cực kì giận dữ mà nhìn xuống kẻ địch đang chuẩn bị tấn công vào thành bên dưới tường thành.
Tô Miên Miên không muốn muội muội theo mình lên tường thành.
Nhưng cô bé cứ phải đi theo.
Cô bé nói là lo lắng cho tỷ tỷ.
Kể cả khi Tô Miên Miên sai ngươi trông chừng cô bé, thì cô bé vẫn lén chạy lên tường thành.
Tô Miên Miên không còn cách nào khác, đành phải tạm thời dẫn cô bé đi theo mình.
“Tỷ tỷ, khi nào tỷ phu về nhà? Nếu có tỷ phu ở đây, thì chắc chắn sẽ đánh chết đám người xấu kia!” Cô bé ngẩng đầu hỏi tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ không biết khi nào tỷ phu về nhà.
Nhưng tỷ tỷ biết là tỷ phu chắc chẳn sẽ về nha” Nàng nói với giọng điệu khẳng định, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Mặc dù hiện tại nàng rất kiên cường độc lập, nhưng trong lòng nàng vẫn coi Giang Siêu là chỗ dựa duy nhất của mình.
“Ừ, Miên Miên nói đúng, hẳn nhất định sẽ trở về, có hắn ở đây là sẽ chẳng có việc gì khó cả.
Cho dù là hàng vạn kẻ địch trước mắt, cũng chẳng băng lực lượng từ một ngón tay hẳn.”
Mộ Dung Chỉ Tình gật đầu với vẻ mặt cực kì chắc chắn. Khi nói những lời kia, trong mắt nàng lập lòe ánh sáng.
Tống Ninh Tuyết không nói gì, chỉ là rất chờ mong mà gật mạnh đầu, đồng thời siết chặt cây thương trên tay thêm vài phần.
Nghe các nàng nói chuyện, Giang Siêu cảm thấy ấm áp trong lòng, vô thức nở nụ cười, nói: “Các nàng tin tưởng ta đến vậy sao?”
Nghe giọng nói của hẳn, mọi người trên tường thành vội vàng quay đầu lại nhìn, nhất là ba cô gái và một cô bé, bốn người đều vô thức chạy nhanh về phía hản.