Tống Ninh Tuyết nghe vậy thì lộ vẻ mặt vui mừng, đồng thời bị lời nói của Tô Thanh Tâm làm cho xấu hổ.
Nàng giậm chân, ngại ngùng trốn sau lưng Tô Thanh Tâm. Thấy cảnh này, Giang Siêu rất ngạc nhiên.
Hắn vốn tưởng rằng Tống Ninh Tuyết có thể giúp hắn nói vài câu. Bây giờ xem ra là không thể dựa vào Tống Ninh Tuyết rồi.
“Giang hiền chất, ngươi có gia đình hay không là không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể cho Chỉ Tình một danh phận, vậy thì bọn ta sẽ không nói gì nữa. Có điều, nếu hôm nay ngươi không xác định một lời với ta thì ta sẽ không để yên...”
Tô Thanh Tâm phất tay nói với Giang Siêu.
Bà không bắt buộc Giang Siêu phải bỏ vợ rồi đi cưới con gái mình. Rốt cuộc bà đã định gả Tống Ninh Tuyết cho Giang Siêu luôn, thì sao lại bắt buộc Giang Siêu bỏ vợ cưới người khác.
Hơn nữa, bà cũng biết Giang Siêu sẽ không vứt bỏ người vợ đã từng cùng mình chịu khổ. Nếu không thì Giang Siêu cũng sẽ không sốt ruột trở về như vậy.
Lại nói, bà không làm được chuyện vì hạnh phúc của con gái mà bảo Giang Siêu đi hi sinh hạnh phúc của một cô gái khác.
“Có thể từ từ lại nói chuyện này được không?” Giang Siêu hơi đau đầu.
Hắn không thể ngờ rằng cứu người xong lại gặp phải rắc rối thế này. Hắn hiện giờ đi lên cũng không được, mà lùi lại cũng không xong.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Mộ Dung Chỉ Tình cũng là vì hắn mới biến thành dáng vẻ hiện giờ. Hắn cảm thấy áy náy, nhưng nếu cứ đồng ý hôn sự thì hắn lại không biết nên ăn nói thế nào với Tô Miên Miên.
“Được rồi, ta không bắt buộc ngươi nữa. Ngươi dẫn Chỉ Tình đi đi, ta giao con bé cho ngươi.
Còn nữa, ngươi phải nhớ cho rõ là hiện giờ Chỉ Tình ngoài gả cho ngươi ra thì không thể gả cho người nào nữa.
Nếu ngươi muốn phụ con bé thì bọn ta cũng đành chịu.”
Tô Thanh Tâm không khó xử Giang Siêu nữa.
Nên nói bà đều nói hết rồi. Về phần Giang Siêu sẽ làm thế nào thì phải xem bản thân Giang Siêu.
Bà mặc kệ Giang Siêu, cho người đi chuẩn bị xe ngựa.
Bà biết tình huống hiện nay của con gái không tốt lắm. Tuy rằng con gái trông có vẻ không nghiêm trọng, nhưng bà biết đây chỉ là mặt ngoài thôi.
Có điều, Giang Siêu đã cứu được con gái, bà tin rằng Giang Siêu có năng lực bảo đảm mạng sống cho con gái.
Bà đã rất nhiều lần nghe con gái kể về các thành tích đáng nể của Giang Siêu. Bà đã sớm nhận ra được tâm tư của con gái đối với Giang Siêu.
Nếu không bà sẽ không nhân cơ hội bắt buộc Giang Siêu cưới con gái. Đương nhiên, bà bắt buộc thì bắt buộc, nhưng sẽ không bắt buộc đến mức phải làm ngay và lập tức.
Bà chỉ là nói một số lời nên nói. Chỉ cần Giang Siêu không phải loại người lòng gan dạ sắt thì mong muốn của con gái sẽ được thực hiện.
Mộ Dung Cung cũng biết suy nghĩ của vợ mình. Ông ta đương nhiên là vui mừng khi thấy Giang Siêu trở thành con rể của mình.
Tuy rằng Giang Siêu không đồng ý, nhưng chuyện này sẽ không còn xa.
Hơn nữa, vợ mình đồng ý để con gái đi theo Giang Siêu, chắc là vì muốn nhân cơ hội để con gái và Giang Siêu bồi dưỡng tình cảm.
Chỉ cần có tình cảm thì Giang Siêu sẽ cưới con gái mình thôi.
Có điều, hai người họ thật sự khó hiểu, con gái mình tài sắc vẹn toàn thế này, mà Giang Siêu lại không thích hay sao?
Đối mặt với đôi phu thê kẻ hát người diễn kia, Giang Siêu chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Hắn không có tình cảm với Mộ Dung Chỉ Tình. Hắn chỉ là rất biết ơn nàng đã liều mạng cứu hắn. Hắn rất sốc trước hành động này của nàng.
Tô Thanh Tâm nhanh chóng chuẩn bị xong xe ngựa, sai người nâng Mộ Dung Chỉ Tình lên xe ngựa.
Trên xe ngựa đã được lót một lớp chăn dày, không cần phải lo lắng đường đi xóc nảy khiến miệng vết thương trên người Mộ Dung Chỉ Tình vỡ ra.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tống Ninh Tuyết ngồi trên xe ngựa chăm sóc Mộ Dung Chỉ Tình.
Còn Giang Siêu thì chào tạm biệt Diệp Thanh Ảnh, đồng thời dặn dò Diệp Thanh Ảnh về vấn đề làm sao để xử lý lô vải bị phai màu. Hắn tin rằng không cần bao lâu nữa là Diệp Thanh Ảnh có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Diệp Thanh Ảnh cũng tin chắc như vậy. Bởi vì đây là chuyện mà Giang Siêu giúp đỡ nàng.
Trước khi đi, Giang Siêu nói với Diệp Thanh Ảnh bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Thanh Ảnh, sau khi giải quyết xong chuyện vải vóc, cô liền trở lại kinh thành đi. Sắp tới châu phủ sẽ không còn an toàn nữa, tuyệt đối đừng ở lại đây.”