Tuy rằng Đại Triệu có vẻ hưng thịnh, nhưng mấy nám trước, vì thu phục u Kế mười sáu châu, nên đánh một trận với tộc Khiết Đan, kết quả cuối cùng là thua trận, xưng thần với tộc Khiết Đan phía tây bắc.
Vậy nên Đại Triệu mồi năm đều phải chi ra một số tiền rất lớn để cống nạp cho Khiết Đan. Hơn nữa, tộc Nữ Chân mới phát triển gần đây thường xuyên tập kích quấy rối, khiến chi phí quân sư ờ biên giới táng lên.
Người khổ cuối cùng van là dân chúng Đại Triệu, tiền thuế nhiều gấp mấy rân trước đây.
ở huyện An Ninh bên này, bởi vì quận vương An Ninh khoan dung nhân hậu, cho nên tiền thuế tăng không nhiều lắm, nhưng mà đời sống dân chúng vẫn còn khó khăn.
Hơn nữa, mấy năm qua, nạn trộm cướp hoành hành, đời sống dân chúng càng thêm vất vả. Vậy nên, nếu hiện giờ có người dẩn đầu tạo phản thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi theo.
“Ý ngươi là… bọn họ muốn tạo phản…” Trong mắt Tống Ninh Tuyết lộ vẻ ngạc nhiên.
Nàng là một người thông minh, chỉ cần hơi gợi ý là đã hiểu được rồi. Nàng cũng cảm giác được có gì đó không bình thường từ trong tin tức của tên cướp.
“Tiên sinh, xin hãy dạy ta…” Tống Ninh Tuyết lập tức kính cẩn hành lề vớỉ Giang Siêu, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Huyện An Ninh không có quân đội đóng giữ, chỉ có mấy chục tên sai dịch huyện nha trông coi tường thành.
Quân đóng giữ gần nhất là quân Tính An, quân châu phủ, cách huyện An Ninh ba trăm dặm.
Một khi mấy đám cướp kia tạo phản thì huyện An Ninh chắc chắn sẽ không cầm cự nổi nửa ngày.
Tống Ninh Tuyết là quận chúa, được kế thừa đất phong của phụ thân, lại không được kế thừa tước vị.
Cho dù là kế thừa tước vị, cũng khỏng có được quân đội của riêng mình, nhiều lắm chỉ được phép có năm trăm tư binh.
Nói đến cùng, làm hoàng thất, cho dù là thành viên bị xa cách, có được tư quân cũng sẽ bị nghi ngờ.
Quận vương An Ninh không có thành lập tư binh, chỉ có gần một trăm người hộ vệ phủ quận vương.
Với quân số như thế, sao có thế ngãn cản được gần một nghìn, thậm chí là mấy nghìn tên cướp?
Về phần quân châu phủ, chắc là không thể trông chờ vào được. Nếu không có tin tức chính xác thì sao có thể phái quan binh đỉ được.
Mấy năm trước, quan quân đã không còn cách nào với bọn cướp, nên từ bỏ bên này lâu rồi.
Tống Ninh Tuyết không ôm hy vọng gì với quan quân.
Giang Siêu nhìn Tống Ninh Tuyết, ánh mắt hơi lóe lên.
Chuyện này khiến hắn bị sốc và đau đầu đến cực điểm. Hắn không ngờ mình chỉ muốn giết sạch bọn cướp núi Mạo Nhân thôi, nhưng bây giờ lại phải dây vào núi Kê Minh, còn biết được đám người này có khả năng tạo phản.
Tống Ninh Tuyết giết muội muội của tên cầm đầu núi Kê Minh là Hoàng Bổ Thiên. Hắn cũng có tham dự chuyện này, cho dù hắn có
muốn đứng ngoài cuộc thì cung không làm được.
Nếu Hoàng Bá Thiên thật sự muốn tạo phản thì hắn sẽ là người bị giết đầu tiên.
Hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể lên cùng thuyền với Tống Ninh Tuyết.
Giang Siêu thậm chí có chút nghi ngờ Tống Ninh Tuyết cố ý giết Hoàng Lệ.
“Quận chúa tin tưởng ta hả?”
Nếu trốn không thoát thì Giang Siêu cũng không muốn trốn nữa. Dù sao trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý giúp đỡ Tống Ninh Tuyết diệt cướp.
Chỉ là hiện giờ phải đổi sang một kế hoạch chặt chẽ hơn mới được. Bọn cướp muốn tại phản không dê đối phó chút nào.
“Tiên sinh nói thẳng đi, chí cần Ninh Tuyết có thể làm được thì sẽ khống do dự, nhất định sẽ làm thay tiên sình.”
Tống Ninh Tuyết cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện, không dám giấu giếm gì với Giang Siêu.
Chuyện xảy ra vào hôm nay khiến nàng cực kì khâm phục Giang Siêu, không biết khi nào đã coi Giang Siêu là chỗ dựa của mình.
Lúc này, kế cả khi Giang Siêu nói với nàng là bây giờ có thể cùng nhau đi giết đám cướp núi Kê Minh thì nàng cũng sẽ nghe theo.
‘Phú quận chúa các cô chắc là có tư binh hả? Đưa bọn họ tới thôn Kháo Sơn, ta sẽ phụ trách huấn huyện bọn họ. Ngoài ra, nếu có thể thì chiêu mộ thêm tư binh đi.”
Giang Siêu gật gật đầu nói:
“Cô mau chóng giải quyết chuyện khối sắt và khối đồng, không cần lo lắng về tiền bạc, trong vòng ba ngày ta sẽ đưa cô nước hoa và xà phòng đợt một. Lại thêm sơn trại chắc là có khá nhiều thu hoạch, lấy hết đi mua khối đồng và khối sắt…”
Gọi tư binh tới đây, ngoại trừ là vì huấn luyện, còn là vì để bọn họ bảo vệ thôn Kháo Sơn. Tư binh càng nhiều, thôn Kháo Sơn càng an toàn.
Giang Siêu không biết khi nào Hoàng Bá Thiên sẽ tới trả thù, nên hắn cần phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ càng sớm càng tốt.
Chỉ cần bày ra bẩy rập hợp lý thì vẵn có thế đối phó được với ba bốn trăm tên cướp.
Có điều, nếu Hoàng Bá Thiên thật sự muốn tạo phản thì chắc chắn sẽ nhịn xuống,
tạm thời không đến trả thù.
Nhưng mà có lẽ hắn ta cũng sẽ không nhịn trong thời gian dài.
“Còn nữa, cô hãy phái người đi hỏi thăm núi Kê Minh có từng bắt thợ rèn, cướp sẳt hoặc các thứ liên quan hay không.”
Chỉ cần có thế biết chính xác mấy tin tức này, thì hắn có thế từ đó mà đoán ra thời gian tạo phản của núi Kê Minh.
“Vâng… tiên sinh yên tâm, Ninh Tuyết đì làm ngay đây…” Tống Ninh Tuyết gật đầu với Giang Siêu.
Mọi người lại quay vào son trại thu dọn lần nữa, tiền tài vật chất có thế mang đi đều mang đi.
Về phần thi thế, Tống Ninh Tuyết thông báo cho sai dịch huyện nha tới kéo đì.
Gần đến buổi chiều, Giang Siêu về tới thôn Kháo Sơn. Hắn không quay về nhà, mà chạy tới bãi đất trống đang chuẩn bị xây xướng rèn.
Chín người thợ rèn đang dùng đất chịu lửa xây lò cao. Loại đất này do Giang Siêu sai người đào từ sau núi mang về.
Nó có thể chịu được nhiệt độ cao từ hơn
1500 độ đến hơn 1700 độ, hoàn toàn có thể nóng chảy sắt đồng.
Ngoại trừ chín người thợ rèn, trường thồn còn phái vài người lại đây giúp đỡ, tạm thời dựng lều gỗ đơn giản.
Khối đồng và khối sắt do Tống Ninh Tuyết mua đã được chuyển tới, mỗi loại có ba khối, mặt ngoài dính đầy cặn bã.
Kỹ thuật tinh luyện lạc hậu làm cho chất lượng sắt và đồng đều khỏng cao.
Muốn luyện những khối đồng và khối sắt kia ra đồng và sắt loại tốt thì cần phải nung trong môt thời gian rất lâu.